Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Hôn lễ sang trọng được diễn ra ngay sau đó, việc một người đàn ông thân phận lớn như Hoắc Thừa Cảnh kết hôn cũng theo đó trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.

Ai cũng thắc mắc vị thế người phụ nữ có thể sánh vai bên cạnh Hoắc Thừa Cảnh, nhưng mà đó không phải là vấn đề chính khi việc Hoắc Thừa Cảnh cưng chiều cô vợ nhỏ của mình trở thành tin rầm rộ.

Nghe đâu hàng ngàn đoá hoa từ khắp cả nước được vận chuyển, và chính tay Hoắc Thừa Cảnh thiết kế mô phỏng xây dựng thành một căn nhà kính với đầy hoa chỉ để thực hiện màn cầu hôn sang trọng này.



Tuy bản thân giờ đã thật sự là vợ của Hoắc Thừa Cảnh, được hưởng sự nuông chiều vô đối. Nhưng có những thứ sợ hãi vốn đã sâu trong tâm trí. Cô vẫn không thể thoát được.

Nhiều lúc chìm sâu trong giấc ngủ, những hình ảnh lúc trước cứ liên tục tái hiện. Ám ảnh cô đến lạ.

Hoắc Thừa Cảnh biết điều đó. Đến đây hắn mới nghĩ về việc lúc trước cô vẫn hay tự bấu tay rồi than đau. Vậy mà lúc trước hắn còn nghĩ cô thật rất ngốc khi tự làm thương bản thân mình như thế.

Chính vì thế mà gần đây khi bắt đầu rơi vào giấc ngủ. Hắn thường đan tay hắn vào bàn tay nhỏ của cô. Để tránh cô tự bấu rồi tự gây ra vết thương.


Cách vài đêm, Hoắc Thừa Cảnh lại nhận ra hành động đó. Người đàn ông nửa đêm vì cơn đau tỉnh lại, nhìn xuống bàn tay mình đang bị cô cấu vào. Gương mặt nhỏ theo đó nhăn nhó. Hắn là người bị cấu, nhưng mà biểu cảm của cô giống như là bản thân cũng đang chịu đau.

Hoắc Thừa Cảnh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán. Chẳng biết nụ hôn có xúc tác gì, lần nữa gương mặt dần hài hoà trở lên.

“Yêu em.”

Ngón tay đang cấu lên bàn tay Hoắc Thừa Cảnh theo đó ngưng lại. Hắn lần nữa nâng tay lên, ôn nhu hôn lên bàn tay nhỏ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy. Hữu Quyên vẫn chẳng hay những việc đã xảy ra. Chỉ biết rằng thứ đầu tiên cô cảm nhận là bàn tay mình đang được đan vào bàn tay to lớn Hoắc Thừa Cảnh, nếu nhìn kĩ thì trên đó có vài vệt bị cấu đến chảy máu.

Hữu Quyên hoảng hốt xuống giường tìm hộp sơ cứu vết thương.

Hoắc Thừa Cảnh vốn đang ngủ, cảm nhận được động tĩnh liền thức dậy. Ánh mắt hắn ấm áp nhìn vào cô gái nhỏ đang vội vàng lấy hộp sơ cứu, sau đó cô tiến lại gần nắm bàn tay to lớn. Cẩn thận thoa thuốc.

Hoắc Thừa Cảnh nhìn động tác này thì bật cười.

Hữu Quyên cảm giác như mình lo lắng, lại là trò đùa của người đàn ông. Gương mặt theo đó cau có.

Nhưng chưa định thần, bàn tay to lớn đã lần nữa kéo cô nằm lên giường.

“Anh không đau.”

Người đàn ông dựa vào người cô, khẽ dụi vài cái.

“Nhưng mà bị chảy máu.”


Hoắc Thừa Cảnh lại gần, tiếp xúc gần gũi. Dùng mũi mình cọ lên mũi nhỏ. Hữu Quyên muốn né tránh thì hắn đã dùng lực tay giữ chặt.

Hữu Quyên biết người đàn ông định làm gì, liền dùng bàn tay che miệng.

“Chưa đánh răng, không được.”

“Vợ anh, anh không chê.”

Hữu Quyên gương mặt đỏ bừng. Cô lập tức tức đáp lại.

“Nhưng mà em chê!!”

Lần nữa cô đẩy ra, vội vàng bước vào phòng tắm, Hoắc Thừa Cảnh nhất thời ngây ra. Vợ hắn chê hắn. Phải nói là, trước giờ chưa hề có ai chê cả.

Hữu Quyên vẫn chẳng hay. Chỉ vì việc đó, Hoắc Thừa Cảnh liền cho nhân viên tăng ca liên tục.

Nhân viên vốn đã quen. Rõ ràng là vợ ông chủ làm ông chủ buồn bực, nhưng mà lại chỉ có thể trút giận lên họ.


Biết làm sao được. Vì đồng tiền thôi!

Những ngày sau đó, lúc nào khi đi ngủ. Hoắc Thừa Cảnh cũng đều đan vào bàn tay nhỏ. Cứ như thế, dần dần hắn nhận ra. Hành động tự làm mình bị thương của Hữu Quyên cũng theo đó biến mất.



Qua một khoảng thời gian dài. Cuối cùng Hữu Quyên cũng thành công hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh. Hoắc Thừa Cảnh không cảm giác vui là mấy sau khoảng thời gian đó. Vì hầu như thời gian của cô đều dành cho đứa con.

Phải nói là, Hoắc Thừa Cảnh hắn bị bỏ rơi suốt.

Những tưởng khi lớn một xíu có thể dứt ra. Nhưng kết quả đứa trẻ càng bám mẹ hơn.

Hoắc Thừa Cảnh thật muốn ném đứa con của mình đi. Đáng lẽ không nên tạo ra sớm như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận