Nữ Hiệp Xuất Giá


Vòng quay vận mệnh bắt đầu.
Trước lời tỏ tình đột ngột của Chính Quân, Chiêu Anh hoảng hốt thi triển khinh công chạy bay ra ngoài.

Mẹ nó! Không phải bảo mấy tên suốt ngày vùi đầu vào sách thánh hiền ngu ngơ lắm à? Thế sao cái tên cẩu quan này mồm miệng ngọt dữ vậy? Hơn nữa đang yên đang lành hắn ta nói mấy cái lời ấy để làm cái gì chứ? Mắc mớ gì mà phải nói với nàng cơ chứ? Mẹ nó! Việc quái gì nàng phải đau đầu nghĩ cái chuyện vớ vẩn này chứ? Bộ não nàng bị úng nước hay gì? Hắn ta bày tỏ là chuyện của hắn ta còn nàng có chịu hay không lại là một chuyện khác!
Đến khi Cẩm Nhi tìm được thiếu phu nhân nhà mình thì thấy nàng đang hành hạ mấy con giun vừa bị nàng đào lên.

Cô thật không hiểu rốt cuộc thiếu gia nhìn trúng chỗ nào trên người thiếu phu nhân.

Muốn dịu dàng thì không có dịu dàng, đã vậy còn thường xuyên gây khó dễ cho thiếu gia nữa, nhiều khi cô có cảm giác thiếu gia thích bị ngược nên mới nảy sinh tình cảm với thiếu phu nhân.

Trong đầu Cẩm Nhi lúc này hiện lên hình một nam một nữ.

Nữ thì đang cầm một cái roi quất nam tơi tả, trong khi đó nam lại cực kỳ hưởng thụ.

Cô lặng lẽ rùng mình một cái, ngay lập tức thu hồi lại cái trí tưởng tượng khủng bố của mình.
"Thiếu phu nhân.

Người đừng có hành xác con giun đó nữa, người còn nhiều việc để làm lắm đó."
"Không phải là Hoàng quản gia vẫn giải quyết việc sổ sách rồi sao?" Chiêu Anh tức thì cảnh giác.

Gì chứ? Chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi à? Cớ gì lại định ném lên đầu nàng nữa vậy?
Chỉ cần nhìn biểu cảm của thiếu phu nhân, Cẩm Nhi ngay lập tức hiểu rõ trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.

"Thiếu phu nhân.

Ngoài chuyện sổ sách thì người còn những việc khác nữa." Thấy mặt Chiêu Anh nhanh chóng méo xệch đi, Cẩm Nhi vẫn không biểu cảm mà nói "Chẳng chuyện lặt vặt trong phủ nè, không thì người còn phải đưa cơm cho thiếu gia hằng ngày nữa."
"Chuyện lặt vặt trong phủ là sao? Không phải có phu phụ nhà vú Hoàng làm rồi sao?" Chiêu Anh nhớ rất rõ ràng mình đã ném sạch mất thứ chuyện vớ vẩn này đi rồi mà, bình thản làm một con mọt gạo tiện thể khuyên tên họ Tần kia cưới tiểu thiếp nữa.


"Từ từ!" Nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng "Sao ta phải đưa cơm cho tên họ Tần đó? Cho dù hắn không ở nhà thì trong phủ có bao nhiêu người như vậy, cớ gì ta phải làm chứ?" Vì lý do gì mà một thiếu phu nhân như nàng phải tự mình đi làm cái chuyện dở người trong khi hạ nhân trong nhà đâu có thiếu cớ chứ.

Huống chi tên cẩu quan đó không phải còn một tên hầu cận luôn một lòng trung thành đó sao? Hừm...!cái lòng trung này cũng khó mà nói được lắm.
Hóa ra đây là cảm giác muốn bóp chết một người mà không thể động thủ sao? Nguyệt Nhi tỷ tỷ.

Những năm qua tỷ hẳn đã rất vất vả đúng không? Phải hầu hạ một chủ nhân thiếu đánh như thế này cũng khổ lắm chứ.

Nếu muội có may mắn không bị thiếu phu nhân làm cho tức chết thì muội nhất định sẽ giúp tỷ tìm được một đức lang quân như ý.

"Thiếu phu nhân." Cẩm Nhi hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh "Người là chính phòng của thiếu gia! Đây vốn là việc của người!"
Vậy cái danh chính phòng này giờ nàng muốn bỏ có còn kịp hay không? Không phải có người đang muốn giành cái vị trí này sao? Hay là nàng nhường luôn cho xong nhỉ? Không phải ngày ngày đau đầu phòng này phòng kia cho mệt thân.
Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ của nàng mà thôi, vì nàng rất nhanh đã bị Cẩm Nhi lôi cổ về phòng mà chăm sóc cho vị thiếu gia bất hạnh nào đó.
Dưới sự chăm sóc tận tình của phu nhân cũng như thị nữ thân cận, chỉ sau ba ngày nằm bẹp, Chính Quân cuối cùng cũng có thể hoạt động lại một cách bình thường.

Dù rằng rất không nỡ rời xa tân phòng của mình nhưng tam phẩm đại nhân không thể không quay về với cương vị một Đại lý tự thiếu khanh của mình, một chức quan không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ khiến cho chàng bận đến mức chân không chạm đất.

Án tử cứ thế phát sinh, mà chuyện phá án lại không thể xong ngay trong một sớm một chiều nên người ở Đại lý tự không phải đang đau đầu vì án tử thì cũng là kiệt quệ vì án tử.
Nhìn đống công văn chất đống trên văn án, Chính Quân không khỏi thở dài.

Chàng thật không ngờ mình chỉ mới ba ngày không xuất hiện lượng công văn tồn đọng đã nhiều đến mức độ này rồi, thế này liệu chàng còn mạng mà quay về với tân phòng của mình hay không đây? Cuộc sống của Đại lý tự thiếu khanh cũng thật khổ sở mà.
Có lẽ thấy đống công văn án tử trước mặt chàng kia vẫn chưa đủ sức để chàng sống dở chết dở hay vì một lý do nào đó khác mà một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ lại ném vào mặt chàng một công văn tử khác.
"Tống Thanh Châu! Huynh ngại đệ sống chưa đủ lâu đúng không?" Chính Quân hét lớn với bóng đen kia "Tại sao cái loại án hái hoa tặc này cũng nhét vào Đại lý tự hả? Kinh triều doãn phủ đâu? Chẳng lẽ chết hết rồi à?"
Thấy chàng có xu hướng định ném quyển trục kia vào mặt mình, Tống Thanh Châu nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Án này dính líu đến khá nhiều con cháu của các đại thần nên Hoàng thượng mới bảo ta đem đến cho đệ giải quyết."
"Dính líu đến đại thần đâu có nghĩa là kinh triều doãn không có quyền giải quyết chứ?" Nghe xong lý do, Chính Quân không những không chịu nhận án mà còn trực tiếp nổi điên "Mấy lão già đó nếu thấy bản thân không đủ năng lực thì từ quan luôn đi.

Còn ngồi đấy mà ăn bổng lộc cái gì nữa?"

Thanh Châu có chút không nói nên lời.

Người người đều biết Chính Quân là người có tính tình hết sức ôn hòa, nhã nhặn.

Dù cho ngày trước chàng từng bị mấy lão già kia ném không biết bao nhiêu án tử lên đầu chàng cũng chỉ cười xòa nói rằng nên kính già yêu trẻ, không cần phải tức giận làm gì cả.

Nhưng không rõ vì lý do gì mà cái con người từng khuyên Thanh Châu không nên nổi nóng đó lại nổi đóa thế này.

"Gì đây?" Chàng nhếch mép cười hết sức bỉ ổi "Không lẽ đệ dục cầu bất mãn hả?"
Hành động bạo phát của Chính Quân đột ngột dừng lại, toàn thân chàng có hiện tượng hóa đá.

Cái gì gọi là 'dục cầu bất mãn' cơ? Chàng dám sao? Chàng nào dám! Với tình hình hiện tại mà chàng dám có suy nghĩ đó mà xem, chàng có thể khẳng định Chiêu Anh sẽ bất chấp tất cả tiễn chàng đi trươc rồi sẵn sàng tự sát để xuống dưới giết chàng lần nữa cho hả giận.

Thật ra nếu bảo chàng không có chút suy nghĩ không đứng đắn nào thì cũng không đúng, ai bảo phu nhân nhà chàng quốc sắc thiên hương đến vậy.

Nhưng như những gì đã nói ở trên, chàng vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn vội vàng như vậy mà đi gặp mặt tổ tiên đâu.
"Không phải ai cũng cầm thú như huynh đâu." Chính Quân khinh bỉ "Mới lần đầu gặp mặt đã đè con gái nhà người ta ra rồi."
Câu nói này thành công chọc giận Thanh Châu, chàng hét lên: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Đó là tai nạn! Ta không hề có ý khinh bạc nàng ấy! Tại sao đệ với cái tên Vũ Doãn Anh Phong đó không chịu tin ta vậy hả?"
Không hề để ý đến vị huynh đệ cuống đến độ gọi thẳng tên húy của đương kim Thánh thượng ra kia.

Chính Quân trề môi tỏ vẻ có chết đệ cũng không tin huynh, tiện tay lật giở công văn mới được đưa đến kia.
Vốn chàng ôm tâm trạng đọc qua rồi ném trả lại mấy lão già quan địa phương kia nhưng không ngờ càng đọc chàng càng cảm thấy án tử này có chút không bình thường.

"Rõ ràng là bị khinh nhục nhưng nạn nhân không những không kêu gào đòi thắt cổ mà lại rơi vào trạng thái ngây ngốc là ý gì?"
"Thì chính là ý đó đó." Thanh Châu cũng thu lại tâm tình chơi đùa của mình "Lúc đầu mọi người cũng chỉ nghĩ là nạn nhân quá sốc nên mới như vậy nhưng càng điều tra lại phát hiện ra bọn họ có dấu hiệu của việc bị hạ độc."
Chính Quân cau mày "Vậy tức là lấy danh tặc để thử độc sao? Hình như làm vậy có chút thừa thãi.


Sao không trực tiếp bắt vài người dân để thử thuốc, vì dù sao những người trong danh sách bị hại này không phải có liên quan đến đại thần thì cũng là con gái của danh gia vọng tộc.

Này không phải là tìm đường chết thì là gì?"
"Hoàng thượng nói có thể là do hắn muốn truyền tin gì đó đến cho chúng ta mới làm lớn chuyện lên như vậy." Thanh Châu hạ tông giọng "Nghe trong cung đồn ra dạo này Thái hậu có chút đứng ngồi không yên."
"Thái hậu sao?" Chính Quân khẽ lầm bẩm.

Nói đến Thái hậu chàng không khỏi nhớ đến món thuốc mà Chiêu Anh mới phát hiện ra cách đây mấy ngày, nhưng nàng đã nói thứ thuốc đó dùng để điều khiển tâm trí con người chứ không phải biến con người ta thành kẻ ngốc như thế này.

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Chính Quân, Thanh Châu gõ gõ xuống mặt bàn "Sao? Nghĩ ra được chuyện gì hả?"
Chính Quân lắc đầu: "Chuyện này kể ra dài dòng, hơn nữa đệ cũng không dám chắc nên không thể nói bừa được." Chàng lén lút giấu chiếc khăn tay trong đám vật chứng đi, giả vờ nhắc đến chuyện khác: "Dạo này huynh còn uống món thuốc Thái hậu ban cho không?"
"Uống chứ." Thanh Châu trả lời không cần suy nghĩ "Cho dù không muốn uống cũng phải uống.

Đệ quên là luôn có người lén kiểm tra sao?"
"Huynh tìm cách lừa tên đó đi, món thuốc này tuyệt không thể uống." Chính Quân đứng lên, quyết định quay về hỏi chuyện phu nhân "Huynh hiện tại đừng hỏi gì cả, đợi đến khi đệ điều tra xong sẽ nói rõ cho huynh và Hoàng thượng."
Bỏ lại Thanh Châu đang ngơ ngác, Chính Quân nhanh chóng chạy về phủ, tóm lấy Chiêu Anh đang nhàn nhã nằm tận hưởng ngày nắng hiếm có của những ngày cuối thu này.

"A Anh! Nàng phải giúp ta!" Nói rồi chàng rút cái khăn tay mình lén lút giấu đi kia ra.
Nhìn cái khăn tay, Chiêu Anh trầm ngâm.

Tên này cuối cùng cũng chịu nghĩ thông rồi đó hả? Lại còn đem tín vật định tình đến nhờ nàng làm mai cho nữa, bộ sợ nàng không đồng ý hay gì? Nàng đây rất sẵn lòng là đằng khác.
Có thể thấy được nữ hiệp đã ném cái gia huấn của Tần gia ra khỏi đầu từ đời nào rồi.

"Ngươi vừa ý cô nương nhà nào có thể nói thẳng, không cần phải phí công đem cả tín vật định tình ra như thế." Chiêu Anh vươn vai, chuẩn bị lên tinh thần đi cầu thân.
Khổ nỗi cái thái độ này của nàng lại vô tình chọc giận Chính Quân – người mà mấy ngày trước mới bày tỏ với nàng: "A Anh! Nàng lại nghĩ chuyện vớ vẩn gì đấy? Không phải mấy ngày trước ta đã nói rõ với nàng rồi hay sao? Gia huấn nhà ta không cho phép mà bản thân ta cũng không có hứng thú." Vừa nói chàng vừa đem nàng vây chặt bên cửa sổ, điệu bộ như muốn nói nếu nàng còn nói thêm câu nữa ta liên đem nàng hôn đến ngất thì thôi.
Nhìn cái điệu bộ này Chiêu Anh cũng phải thầm vỗ tay khen cho sự tiến bộ của tên cẩu quan này.

Mới có mấy ngày đã có thể uy hiếp bổn nữ hiệp rồi.

Nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây của cẩu quan, nữ hiệp rất bình tĩnh hỏi: "Nếu đã không phải là đi cầu thân thì ngươi lôi cái khăn tay đấy ra là có ý gì?"

"Ta nghĩ chuyện này có liên quan đến món thuốc lần trước của Thái hậu nên mới muốn hỏi nàng." Sau khi đem nguồn cơn của câu chuyện tường thuật lại, Chính Quân hết sức mong chờ nhìn phu nhân nhà mình ngửi ngửi chiếc khăn tay.
Thành thật mà nói cái hình ảnh này có chút...!mà thôi, chúng ta tự hiểu mà đúng không?
"Chiếc khăn tay này quả thật có mùi của món thuốc đó." Chiêu Anh cau mày.

Lại là Thái hậu.

Nếu thực sự liên quan đến bà ta thì nàng đã hiểu tại sao năm đó mấy tên cẩu quan đó lại vội càng kết án như vậy rồi.
Nghe lời khẳng định của nàng, Chính Quân trầm ngâm.

Mọi chuyện bắt đầu vượt tầm kiểm soát rồi, nếu chàng nói chuyện này cho Hoàng thượng biết chỉ sợ người sẽ không khống chế được mà đem nó ra đối phó Thái hậu nhưng hiện tại chỉ có một nhân chứng là A Anh huống chi Thái hậu sinh sống trong cung đã lâu, căn cơ quyền lực lại thâm sâu khó lường.

Nếu lỗ mãng chỉ sợ tính mạng của cả Hoàng thượng lẫn Tần gia đều khó bảo toàn.
"Nhưng ta thấy ngươi đừng nên vội vàng mà đem chuyện này đi đối phó Thái hậu." Chiêu Anh trả lại chiếc khăn tay "Dù cho ta không hiểu lắm mấy chuyện tranh đấu trong cung nhưng ta cũng biết rõ giờ không phải là lúc thích hợp để lật đổ Thái hậu.

Vì dù sao căn cơ Hoàng thượng nhà ngươi vẫn còn yếu, nóng vội chỉ tổ hại thân thôi." Nàng lại nằm ườn ra bên bậu cửa sổ, tiếp tục tận hưởng nắng vàng "Đương nhiên chuyện này vẫn phải nói với tên Vũ Doãn đó.

Rối cuộc thì cũng phải thử xem vị minh quân ngươi quyết định theo hầu có đủ tỉnh táo hay không.

Nếu hắn vội vàng hành động thì ngươi cứ việc đem hắn bóp cổ rồi tự sát là được, Tần gia có ta bảo vệ."
Chính Quân cười khổ: "A Anh, dù sao người cũng là Hoàng thượng, nàng không thể nói như vậy được."
Chiêu Anh hừ mũi tỏ vẻ khinh thường: "Hắn là quân chủ của ngươi không phải của ta, ta muốn nói sao là việc của ta."
Dù biết chuyện này là sai trái nhưng thân là trưởng tử của Tần gia, thấm nhuần tư tưởng thê tử là nhất của gia tộc, Chính Quân sau một lúc lấn cấn cũng quyết định ném quân chủ của mình ra sau đầu, tiến đến ôm lấy eo phu nhân nhà mình, sủng nịnh nói: "Ukm.

Nàng muốn nói sao cũng được, có chuyện thì còn có ta bảo vệ nàng."
Ghét bỏ đẩy đẩy cái cục nợ đang bám trên người mình ra, Chiêu Anh mỉa mai: "Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi sẵn sàng bám đứng quân chủ của mình thế sao? Ngươi không sợ tên Vũ Doãn đó chém ngươi sao?"
"Nếu là vì nàng thì ta sẵn sàng đánh đổi."
Liếc mắt nhìn cái miếng cao da chó đang cười toe bán manh sau lưng, Chiêu Anh quyết định mặc kệ hắn ta muốn nghĩ gì thì nghĩ, làm gì thì làm.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là cùng hắn đi tạ tội với tổ tiên nhà Tần thôi, còn hiện tại sưởi nắng mới là chân ái.
Thấy nàng lại dịu ngoan nằm dài ra sưởi nắng, không hề có ý định đẩy mình ra nữa Chính Quân liền to gan áp hẳn lên lưng nàng, cùng nàng tận hưởng một ngày thu dịu dàng này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận