Lần đầu diện kiến mẫu hậu đại nhân.
Run run rẩy rẩy nhìn nàng rời đi, Chính Quân bất giác đưa mắt nhìn cái hố không lớn không nhỏ nàng mới tạo ra kia.
Âm thầm cảm thấy may mắn khi nàng không trực tiếp nện quyền đó vào người mình.
Nếu quyền đó mà........!nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.
Giờ chàng đã hiểu tại sao Trương lão gia lại nói tuyệt đối không được làm giận, cứ thế này chàng cảm thấy tổn thọ dữ tợn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng đã sắp gả cho chàng rồi, dù thế nào cũng phải thay đổi cái tính hơi tí là nổi giận này.
Nói đến chuyện thay đổi tính cách của Trương nữ hiệp, sau này tam phẩm đại nhân của chúng ta mới nhận ra là mình đã sai rồi, còn là sai đến cực điểm.
Cả đoàn người hùng hùng hậu hậu cứ thế đi thêm nửa ngày nữa thì đến Tần gia.
Trong khi lão gia nhà mình đang hào hứng nói nói cười cười với cẩu quan thì nữ hiệp lại bần thần ngẩn ngơ ngước mắt nhìn hai chữ 'Tần phủ' treo trên kia mà tự hỏi rằng giờ nếu nàng bỏ trốn liệu có quá muộn hay không? Nhưng rồi rất nhanh chính nàng lại gạt phăng nó đi.
Gì mà muộn hay không chứ? Phải nói là đã không cò kịp nữa rồi.
Chỉ cần nhìn cái dáng vẻ bình thản kia của lão gian thương nhà mình nàng có thể khẳng định lão đã có sự chuẩn bị rồi, chỉ sợ là nàng vừa động là đã bị lão này đè cho bẹp dúm.
Thế nên nàng chỉ buồn chán ngồi mà trong trong xe ngựa ngắm hai chữ kia, buồn chán đến độ bỗng thấy bản thân mình đột nhiên rất muốn nằm bẹp xuống đất mặc người khác muốn làm gì nàng thì làm.
Nhân sinh quả nhiên quá vô vị a.
"Tiểu thư? Người rốt cuộc có nghe thấy em nói gì hay không đấy?" Tiếng hét của Cẩm Nhi từ nơi xa xôi nào đó bay vào tai nàng, nàng cũng chỉ 'ừ hử' có lệ cho qua rồi lại tiếp với cái tạo hình chán không buồn chết của mình.
"Tiểu thư? Người lại không chịu nghe em nói nữa sao?" Cẩm Nhi chống nạnh trừng mắt nhìn nàng, điệu bộ như muốn lột da nàng đến nơi không bằng.
Trước ánh mắt đó, Chiêu Anh chỉ đơn giản bơ Cẩm Nhi đi mà quay sang hỏi Nguyệt Nhi: "Cái ô của ta đâu?" Trực tiếp ném con bé ra khỏi phạm vi cần phải quan tâm.
Nhìn Cẩm Nhi đang tức đến độ xì cả khói, Nguyệt Nhi cũng chỉ đành một bên tìm ô một bên lo lắng cho con bé sẽ bị tiểu thư làm cho tức điên lên mất.
Vì Cẩm Nhi là nha hoàn bồi giá của tiểu thư, mọi sinh hoạt sau này đều do cô chăm lo cho tiểu thư.
Chỉ khổ nỗi cô lại chạm phải cái tính ghét ồn ào của tiểu thư.
Thôi thì Cẩm Nhi à, em tự cầu đa phúc đi, ta không giúp em được rồi.
Cầm cái ô đứng ngoài đại môn, Chiêu Anh rất không thục nữ giơ chân đá Nguyệt Nhi vào trong xe, hành động mang ý tứ đuổi khách rất rõ ràng tránh cho Nguyệt Cẩm hai đứa nhóc còn đang muốn diễn cảnh chia ly đầy nước mắt kia bắt đầu ôm nhau khóc trước cửa nhà người ta.
Ở đằng xa,
Tuy không nghe được nàng đang nói gì với hai nha hoàn đang trưng ra cái vẻ mặt bị ức hiếp đầy ủy khuất kia nhưng thấy hành động đá người của nàng, chàng đột nhiên khỏi rùng mình khi nhớ lại một quyền kinh thiên động địa tối qua của nàng.
Nếu nàng cứ hở ra động tay động chân như vậy thì chàng tự hỏi mình có thể sống sót được bao lâu sau khi rước nàng vào cửa.
Mắt thấy hiền tế toàn thân run rẩy, sắc mắt có chút đau khổ lại cố tỏ ra không có chuyện gì rồi lại nhìn cô con gái đang dùng chân đạp đạp xe ngựa với ý đồ đuổi Nguyệt Nhi về càng nhanh càng tốt ở đằng xa.
Vốn là một người không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì như ông cũng mơ mơ hồ hồ cho rằng chàng chỉ là đang căng thẳng khi lần đầu nhìn thấy nương tử mà thôi.
"Căng thẳng cái gì a?" Ông vỗ vỗ vai Chính Quân "Thả lỏng đi, càng căng thẳng càng dễ làm sai"
Không nghe ông nói thì thôi, nghe ông nói xong mặt chàng không khác gì trái khổ qua.
Cái gì mà càng căng thẳng còn dễ sai lầm a? Chàng đã sai lầm rồi còn đâu.
Không những vậy còn lưu lại một ấn tượng vô cùng tệ trong mắt nương tử tương lai nữa.
Thật ra ấn tượng ban đầu của chàng trong mắt Chiêu Anh cũng không đến mức là quá tệ.
Chỉ trừ việc chàng phá giắc ngủ của nàng lại cộng thêm chuyện thân phận tam phẩm quan sai của chàng ra thì mọi thứ khác đều ổn.
Túm lại mà nói, cái cảm giác Chính Quân mang lại cho Chiêu Anh trong lần đầu thấy chàng là một cảm giác rất dễ chịu, không đến nỗi khó chịu như những gì nàng đã từng tưởng tượng.
Trong lúc mọi người ở bên ngoài đang thư thả tán gẫu thì trong này Tần mẫu đã gấp đến độ mấy lần muốn xông ra tận tay đón con dâu vào cửa.
Nếu không phải vú Hoàng bên cạnh năm lần bảy lượt ngăn lại chỉ sợ giờ này bà đã ra đến đại môn rồi.
Vú Hoàng đương nhiên cũng biết Tần mẫu lúc này đang xúc động đến nhường nào.
Từ lâu đã muốn đến Trương gia thăm cô con dâu này nhưng từ sau khi trượng phu qua đời, sức khỏe bà càng ngày càng đi xuống nên mãi không có cơ hội.
Nên đây là lần đầu tiên bà gặp Chiêu Anh, khó tránh khỏi có chút căng thẳng cũng như mong chờ.
"Ngươi nói xem.
Anh nhi liệu có giống với tỷ tỷ hay không?" Trong giọng nói không giấu được sự vui mừng.
"Trương tiểu thư nhất định sẽ giống với Trương phu nhân" Vú Hoàng ngừng một lúc rồi lại nói tiếp "Nghe nói Trương tiểu thư thừa hưởng mái tóc của mẫu thân cô ấy"
Tần mẫu và Trương phu nhân vốn là hảo tỷ muội, trước khi Trương phu nhân qua đời hai người chỉ hận không thể bỏ chồng mà dính chặt lại với nhau.
Vậy nên lúc biết tin Trương phu nhân qua đời bà đã vô cùng đau khổ cũng như hối hận vì sao khi đó không cố hết sức mà giúp đỡ tỷ tỷ của mình.
"Vậy là con bé thừa hưởng được mái tóc độc nhất vô nhị đó a"
Trái ngược hẳn với bầu không khí hòa hợp mẹ hiền con thảo, bạn hữu lâu ngày gặp lại đang diễn ra ở bên trong, Chiêu Anh nàng lại đang hết kinh hoảng.
Cũng không biết là suy nghĩ từ đâu ra nhưng nàng đột nhiên thấy lo lắng không thôi, đột nhiên muốn đạp cửa bỏ chạy, đột nhiên thấy sợ Tần mẫu đến độ không dám bước qua ngưỡng cửa tưởng như nhỏ bé kia, đột nhiên có cảm giác đằng sau nụ cười thân thiết kia của Tần mẫu là một tương lai đen tối của mình.
Và con mẹ nó chứ?!?!?!? Đang yên đang lành nàng lại đi dọa chết bản thân mình làm cái quỷ gì?!?!?!!?!?
"Tiểu thư....." Cẩm Nhi đen mặt nhìn vị tiểu thư mang danh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thiên hạ không đại loạn nhà mình cư nhiên ngay tại đây lại bị chính suy nghĩ linh tinh của mình dọa cho mất hết dũng khí hằng ngày.
Hay nói một cách chính xác hơn thì tiểu thư sợ mẹ chồng.
Không đúng a! Tiểu thư nhà cô là ai chứ? Sao lại có thể sợ mẹ chồng được chứ? Từ nhỏ tiểu thư đã một mình lang bạt giang hồ, còn chuyện gì là chưa thấy chứ? Nhưng nếu nghĩ lại thì hẳn là tiểu thư gặp nhiều cảnh mẹ chồng hành hạ con dâu đến toác đầu chảy máu.
Bây giờ biết mình sắp gặp phải cảnh đó nên tâm lý có chút sợ hãi đi.
Đúng! Hẳn là như vậy rồi! Tiểu thư không cần lo lắng, có em luôn ở đằng sau an ủi và ủng hộ người a.
"Tiểu thư.
Người không phải lo lắng, Tần lão phu nhân cũng không thể ăn tươi nuốt sống người được a"
Nghe xong câu này, Chiêu Anh nàng từ một người bị chính suy nghĩ của mình dọa cho chết khiếp chuyển thành một người nghe lời an ủi của người khác mà nảy sinh sợ hãi "Hờ" Hoàn toàn không có tác dụng mà còn làm cho tình hình tồi tệ hơn "Có tác dụng an ủi ghê ha"
Cẩm Nhi cúi đầu hối lỗi.
Cô đâu ngờ rằng tiểu thư lại ám ảnh nặng đến vậy.
Đúng lúc này, Tần mẫu đột nhiên nhận ra trong phòng thiếu đi sự hiện diện của một người: "Anh nhi đâu mất rồi? Sao không thấy nó đâu vậy?"
Bị Tần mẫu chỉ đích danh, Chiêu Anh không khỏi rùng mình một cái, lông tơ toàn thân đồng thời đứng dậy khởi nghĩa.
Này gọi là cảm giác bị kề đao lên cổ đó, không cẩn thận một cái là vĩnh biệt cuộc đời a.
Hít một hơi thật sâu để lên tinh thần, Chiêu Anh nàng bày ra tư thế một đi không trở lại khiến Cẩm Khi thêm một lần nữa đen mặt.
Chẳng qua là đi ra mắt mẹ chồng thôi mà, đâu phải là đi đánh nhau hay lâm đại địch gì mà tiểu thư lại trưng ra cái bộ dạng đó chứ? Tần mẫu đúng là mẹ chồng của người thật nhưng suy cho cùng bà cũng như tiểu thư thôi a.
Cũng chỉ có hai tay hai chân, một cái miệng và hai con mắt.
Khả năng cũng chỉ có hạn thôi nha!
Sau khi chuẩn bị xong tinh thần, Chiêu Anh nhấc vạt váy, quỳ xuống hành đại lễ với Tâng mẫu: "Tiểu nữ Trương Chiêu Anh xin ra mắt Tần lão phu nhân"
"Ngoan, không cần quỳ như vậy a" Tần mẫu một bên thân thiết đỡ nàng, một bên cẩn thận đáng giá nàng từ đầu đến chân.
Con bé quả nhiên rất giống với tỷ tỷ.
Trước hành động hết sức thân thiết này của Tần mẫu, không hiểu vì lý do gì mà Chiêu Anh đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác như sống lưng vừa có cái gì đó chạy qua.
Nếu không phải định lực nàng cao, chỉ sợ đã sớm cướp đường tông cửa mà chạy trối chết từ lâu rồi.
Vì đang cầm tay nàng nên Tần mẫu đương nhiên cảm nhận được nàng đang run rẩy, nhưng bà chỉ đơn thuần nghĩ rằng nàng lần đầu gặp mẹ chồng nên có chút sợ hãi hoặc do mặt đất quá lạnh mà thôi.
"Anh nhi? Có phải mặt đất lạnh quá không? Sao con lại run đến lợi hại như vậy?"
Mặt đất hoàn toàn không có lạnh a, nàng da dày thịt thô không cảm nhận được gì hết!!!!! Ngược lại, thứ làm nàng run rẩy không ngừng chính là sự Tần mẫu á!!!!!!! Ai đó hãy giải thích vì sao nàng lại sợ bà đến vậy đi?!?!?!?
"Mái tóc này........" Vừa nói bà vừa đưa tay tính chạm vào tóc nàng.
Thấy tay Tần mẫu sắp chạm vào tóc mình, vẻ hoang mang cũng như sợ hãi trong mắt nàng lập tức được thay bằng lửa giận.
Bình sinh nàng ghét nhất hai chuyện: một là có ai dị nghị gì về mái tóc mình hai là có ai chạm vào nó.
Và hiện tại Tần mẫu đang phạm phải cả hai.
Giơ tay tính gạt tay bà ra, nhưng ai ngờ được nàng còn chưa làm gì thì bà đã gục mặt xuống đất khóc một trận trời long đất lở rồi.
Đương nhiên phản ứng lúc này của nữ hiệp là: "........." Và giờ nàng cũng hiểu tại sao bản thân mình lại sợ Tần mẫu đến vậy rồi.
Má nó chứ! Cái tính cách này không phải là đúc ra từ một khuôn với mẫu thân nàng sao? Chẳng trách tại sao hai người lại là hảo tỷ muội!
Lại nói về Tần mẫu.
Hiện tại bà đang cực kỳ thương tâm và cũng vô cùng thống hận bản thân khi đã trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị xử oan.
Bà hối hận rồi! Triệt để hối hận rồi!
Nhìn mẫu thân khóc thương tâm như vậy có nói Chính Quân không đau lòng thì khẳng định là lời nói dối.
Chàng đương nhiên cũng biết mối giao tình giữa mẫu thân mình và mẫu thân Chiêu Anh, cũng vì biết rõ nên năm nay chàng mới vội vã đi cầu thân như vậy.
Chàng nhẹ buông tiếng thở dài, ai ngờ được......!
"Anh nhi!" Không một dấu hiệu báo trước, Tần mẫu đột nhiên ngẳng lên siết chặt lấy hai tay Chiêu Anh làm nàng xém chút nữa là hét lên đương nhiên cũng làm cho cánh tay giơ ra an ủi của con trai bà dừng lại giữa không trung.
Nàng dùng hết sức bình sinh để nuốt tiếng hét xuống bụng rồi lại phải ép bản thân nôn ra một 'dạ' để đáp lại nụ cười thâm tình của Tần mẫu.
Tần mẫu vừa đeo vào tay nàng một cái vòng vừa nói: "Ta biết gia đình ta không hoàn thiện nhưng ở đây có những người sẽ yêu thương và quan tâm con thật lòng" Bà vỗ nhẹ lên tay nàng "Chào mừng con đến với Tần gia".