Minh Võ đường, Thời Văn Tu đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng nhận được hồi âm -- từ ngày mai, nàng có thể giờ mão đến đây làm việc.
Người truyền lời cho nàng mặt mày vô cảm, giọng điệu cứng ngắc, ném vài câu nói xuống rồi căn bản không đợi nàng biểu đạt tấm lòng tràn đầy cảm kích lẫn kích động mà trực tiếp quay đầu đi mất.
Một rổ tâm tình ấp ủ trong lòng bị nghẹn giữa họng, Thời Văn Tu lúng túng đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng lưng đang đi xa, nội tâm khó tránh khỏi có chút chán nản.
Thái độ không thích nàng của đối phương chỉ còn kém phần nói thẳng ra thôi.
Nàng sau một hồi mất mát liền nhanh chóng phấn chấn tinh thần.
Tính cách nguyên thân không làm người khác có thiện cảm, nhìn qua thái độ của Lỗ Hải đối với nàng là biết sơ sơ, vả lại nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần bị người khác bỏ bê rồi không phải sao? Hơn nữa giải quyết vấn đề lưu lại trong quá khứ cũng không phải một sớm một chiều có thể xong, phải có thời gian để mọi người chậm rãi nhìn nàng với con mắt khác.
Cứ từ từ, mọi việc đều sẽ tốt lên.
Nghĩ thông suốt rồi, nàng lại tiếp tục cao hứng.
Ngày mai nàng sẽ chính thức được nhận vào làm việc.
Hôm nay nàng đã có thể bước một bước đầu tiên, cũng là khó khăn nhất để dung nhập vào cái thời đại lạ lẫm này rồi.
Tiếp nhận công việc của nguyên thân làm nàng rốt cuộc cũng có thể từ trong hỗn độn nhìn thấy tương lai tươi sáng.
Từ lúc xuyên qua, tâm tình nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên, đến nay rốt cuộc có thể bình tĩnh triệt để.
Thời khắc ra khỏi Minh Võ đường, nàng cảm giác đến không khí cũng trong lành hơn rất nhiều, ngay cả khói mù mấy ngày qua cũng bị dọn sạch sẽ.
Nàng bước chân nhanh nhẹn quay trở về, niềm vui hiển hiện trên khoé mắt, sung sướng không nói nên lời.
Người làm công cố lên! Sang thế giới khác vẫn có thể làm tốt!
Lúc Thời Văn Tu về tới viện của nàng, cái viện không lớn này đã treo lên từng hàng quần áo, vỏ chăn được giặt giũ sạch sẽ, đẩy cửa đi vào còn có thể ngửi thấy mùi hơi nước ẩm ướt cùng mùi xà phòng thơm mát ập vào mặt.
Nàng cẩn thận từng chút một dán lên tường vừa đi vừa tránh mấy thứ vải vóc đang phơi khô, đề phòng làm quần áo người khác vất vả giặt sạch bị nàng làm nhăn làm bẩn.
Mấy ngày nay nàng cũng nhìn thấy khó khăn của mấy bà vú già trong viện, dường như từ sáng tới tối muộn họ đều phải giặt giũ, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Từng phòng từng viện đưa đến bao nhiêu bồn quần áo, váy vóc, bít tất, ga giường, vỏ chăn, màn che các loại, quả thật có thể nhét đầy cái viện của nàng.
Mỗi lần nhìn vào từng bồn từng bồn y phục bẩn, nàng đều thấy không rét mà run.
May mắn thay, công việc của nguyên thân không phải cái này.
Nếu bắt nàng xuyên thành nhân viên giặt giũ, ngày nào cũng tẩy rửa đống quần áo cao ngất như núi, chỉ sợ sẽ ép nàng phát điên.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm trân trọng công việc của nguyên thân.
Lúc trước từng cảm thấy, với nàng mà nói, làm hộ vệ rất áp lực.
Nhưng hiện tại so sánh với việc giặt giũ không ngừng nghỉ thì cái áp lực ấy thậm chí chẳng đáng để nhắc đến.
Không phải chỉ là bảo an thời cổ đại sao, trông coi cửa với đi tuần tra, miễn là quen thuộc các quy tắc thì cũng không có gì khó khăn.
Thời Văn Tu tránh đi quần áo giữa không trung cùng với mấy vũng nước dưới chân, tâm trạng khoan khoái bước vào phòng mình.
Nhân tiện hôm nay còn thời gian rảnh, nàng phải trang hoàng lại căn phòng toàn đồ vật vặt vãnh này.
Ít nhất cũng phải phân loại mấy thứ thượng vàng hạ cám ra rồi xếp chồng lên, dọn dẹp phòng từ trong ra ngoài, với cả giấy trên cửa sổ thông gió cũng cần phải dán mới.
Mấy vú già trong viện ai lo người nấy, có kẻ trầm mặc không nói, cũng có kẻ túm năm tụm ba trò chuyện rôm rả.
Thời Văn Tu thấy bọn họ thì cất lời chào theo nguyên tắc, còn bọn họ vẫn như cũ quay ngoắt mặt đi, không thèm phản ứng kẻ ngoại lai.
Đại khái quá quen với cảnh này, nàng cũng không cảm thấy lúng túng, tương đối tự nhiên chào hỏi mọi người rồi nhẹ nhàng bước qua.
Về tới căn phòng rách nát, vừa đẩy cửa, mùi nấm mốc hoà trộn một thứ mùi khó ngửi trong sát na che trời lấp đất ùn ùn ập đến, làm nàng sặc đến nỗi khó chịu.
Nàng nhấc tay che mũi phẩy phẩy, nhăn mặt đánh giá căn phòng ngủ vừa bẩn vừa loạn vừa chật vừa tối, có chút không dám tin rằng mình có thể yên tâm sống trong tình trạng này nhiều ngày như vậy.
Được rồi, không cần nói thêm gì nữa, sắn tay áo lên làm việc thôi.
Sân viện chỉ lớn như vậy, dù cho phòng Thời Văn Tu ở trong góc xa nhất thì âm thanh bên trong vẫn làm người bên ngoài nghe thấy rõ ràng.
"Nghe đi, phòng kho kia động tĩnh không nhỏ, không biết nàng ta đang lén lút làm gì?"
"Ai biết? Cả ngày đều mang bộ dáng quái đản, đến nói chuyện cũng kỳ quái, cũng không biết được từ đâu đến đây."
"Đúng vậy, chẳng hiểu tại sao lại phân đến chỗ chúng ta."
"Àii, tôi đoán chắc nàng ta ở phòng nào đấy phạm sai lầm rồi bị tống cổ xuống đây."
"Cũng có thể là nhiễm phải bệnh nên mới bị đuổi ra xa.
Mấy người quên rồi à, nàng ta lúc mới đến vừa khóc vừa gào, còn quỳ trước chúng ta.
Vị đại nhân kéo nàng tới có nói qua, nàng mắc phải chính là bệnh điên!"
"Chính xác chính xác, lần đó nhìn sợ chết đi được."
"Ngàn vạn lần phải cách xa nàng một chút, chẳng biết khi nào nàng tự nhiên phát bệnh, lỡ không cẩn thận mà bị cắn thì sẽ truyền nhiễm đấy."
"Trời ơi, sao cái ngôi sao chổi này lại rơi xuống viện chúng ta, bề trên tại sao không nhanh chóng đuổi nàng ta cút ra khỏi phủ?"
"Đúng thế đúng thế."
......!
Thời Văn Tu mang thùng gỗ ra lấy nước thì nhìn thấy mấy bà vú không biết đang nói gì mà châu đầu tụ tập xì xì xào xào, nhưng đến lúc nhìn thấy nàng đi ra, lập tức trong sát na im lặng như bị ai bóp lấy cổ họng.
Ngay sau đó bọn họ lại nhanh chóng ai làm việc người nấy, dường như cuộc thảo luận kịch liệt nho nhỏ ban nãy chưa hề xảy ra.
Trong mắt nàng, cái cách làm giấu đầu hở đuôi của bọn họ như đang sợ nàng không biết đối tượng họ thảo luận ban nãy là nàng vậy.
Thời Văn Tu không khỏi cảm thấy mệt mỏi, mấy năm nay tạo mối quan hệ tốt đẹp cũng là một việc rất khó!
Đêm đến, sau một ngày lao lực nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Phòng ngủ vẫn nhỏ hẹp như cũ nhưng lại thông thoáng sạch sẽ, không còn mùi khó ngửi như trước.
Chăn đệm cũ kỹ vẫn đơn bạc, nhưng sau khi phơi cũng không còn cứng rắn lạnh lẽo, thêm vài phần mềm mại và vẫn còn lưu lại tàn dư mùi nắng.
Người nằm trên cái giường gỗ cũ kỹ lỗi thời ấy ngủ rất ngon.
Đêm nay là đêm đầu tiên mà nàng ngủ an ổn ở cái thế giới này.
Hôm sau, Thời Văn Tu vẫn như cũ tỉnh dậy khi trời chưa sáng, rửa mặt đơn giản, và hai miếng cơm vào miệng rồi xông ra khỏi cửa như đốt lửa sau lưng.
Vương phủ quy mô kiến trúc hoành tráng, diện tích cơ hồ chiếm nửa con phố, mặc dù không có trăm mẫu đất nhưng cũng không kém là bao.
Mà viện nàng ở chỗ hẻo lánh, cách Minh Võ đường gần như ở trục trung tâm quá xa, vậy nên trước khi sáng hẳn nàng phải gấp rút lên đường, không thì sẽ bị quá giờ Mão.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm, tuyệt đối không được đến muộn.
Gắng sức chạy đến không ngừng nghỉ, cuối cùng nàng cũng đến Minh Võ đường trước Chính Mão*.
*Chính Mão: 6h sáng.
Bên ngoài Minh Võ đường có hai vị hộ vệ trực đêm tay cầm hồng anh thương*, mắt kiên định nhìn thẳng, mặt lạnh lùng nghiêm túc thủ vệ trước cửa lớn.
Thời Văn Tu vỗ ngực thở đều, trong lòng thầm niệm mấy lần câu "ta tới giờ Mão thượng cương" cổ vũ chính mình rồi miệng mỉm cười cố trấn định đi tới.
"Hai vị đại ca sáng sớm tốt lành"
Thấy hai người thủ vệ cuối cùng cũng nhìn về phía này, nàng vội vàng giải thích: "Vẫn chưa đến giờ mở cửa sao? Là như thế này, hôm qua ta xin đại nhân hủy mấy ngày nghỉ bệnh, hôm nay đúng giờ Mão đến để làm việc."
Hai vị hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau rồi trầm mặc không nói đem cửa phía sau mở ra.
"Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi."
Thời Văn Tu hít sâu một hơi, vươn eo ưỡn ngực, bước vào trong viện.
Không biết có phải nàng đến quá sớm hay không, đình viện lớn như vậy mà không có mấy người, chỉ có lác đác vài hộ vệ đang luyện quyền cước.
Nàng đang định tiến lên chào hỏi, mấy hộ vệ đứng nơi sân sỏi nhìn thấy nàng lập tức quay đầu chạy, ngay cả hai ba hộ vệ đang ngồi xổm cạnh bồn nước cọ rửa cũng nháy mắt nhảy vào bồn gỗ, đa số nhanh như gió lọt vào các phòng hành lang.
Thời Văn Tu kinh ngạc nhìn cảnh này, sau đó khẽ mím môi.
Nàng trầm mặc đi về phía đại sảnh, may là cửa phòng còn mở, nàng dứt khoát vào trong chờ đợi.
Trong đây có vài chiếc ghế dựa nhưng nàng là người đến đầu tiên, đương nhiên không thể đột nhiên ngồi, chỉ đành đứng một bên mà đợi.
Sau đó, nàng thấy trong góc có cây chổi rơm liền không đứng như trời trồng ở đó nữa, cầm chổi lên quét tước từ trong ra ngoài một lần.
Uớc chừng thời khắc đúng Chính Mão, trong viện vang lên tiếng cồng chiêng.
Sau ba tiếng chiêng thanh thúy, cả sân viện lớn vốn đang yên tĩnh dường như sống dậy, sương phòng trái phải, phòng dọc hành lang lần lượt mở ra, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng bước chân, tiếng bồn gỗ đập vào cửa bên tai không dứt, cơ hồ trong nháy mắt đình viện ồn ào náo nhiệt hẳn.
Thời Văn Tu đại sảnh ngơ ngác nhìn dòng người đổ ra từ hành lang của các sương phòng, sửng sốt một lúc.
Đây, đây phải đến tận năm mươi sáu mươi người đi? Bọn họ đều là đồng nghiệp của nàng?
Còn không chỉ có vậy.
Sau một lúc, đám người phía sân sau đại sảnh cũng toàn bộ vọt tới, số lượng không quá khác biệt.
Thường thường có hán tử cất cao giọng cười ha hả, hét to, thậm chí còn cãi nhau, thật sự so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn.
Thời Văn Tu ngây ngốc nhìn mấy người bên ngoài, nàng lúc này mới đột nhiên ý thức được một vấn đề -- tại sao đồng nghiệp của nàng đều là mấy hán tử thô kệch? Trừ nàng ra thì không có nữ nhân? Chẳng lẽ đơn vị này phân biệt đối xử nam nữ nghiêm trọng đến như vậy?!
Nàng chưa từ bỏ hi vọng nhìn ra bên ngoài, đến nỗi tự mình làm đôi mắt cay xè, cũng không như ý nguyện nhìn thấy người nữ hộ vệ thứ hai.
Phát hiện này làm nàng có chút hoảng loạn.
Nếu nguyên thân được phá lệ nhận làm hộ vệ, vậy thì võ lực của nguyên thân phải thực sự cao cường!
Nàng cúi đầu nhìn đôi tay không một vết chai của mình, tưởng tượng kiểu gì cũng không ra hình ảnh nguyên thân sức lực vác được đỉnh, vung quyền là có thể đập chết ba lão thô kệch tráng lệ cảnh tượng.
* Hồng anh thương: giáo gắn tua rua đỏ
.