Có chuyện gì vậy? – Raian hỏi từ khi chàng còn chưa vào phòng. Chàng và Asisư vừa vội vã từ Thượng Ai Cập trở về.
- Xya… xya bị ngất… - Carol khóc nấc.
- Chuyện là sao? Chàng trai này là ai vậy? – Raian chỉ vào trai trai có mái tóc nâu hạt dẻ dứng bên cạnh giường Xya.
- Xin chào. Tôi là Koda. Hôm đó khi tới bữa trưa tôi tới gọi Xya lại ăn
chung cùng mọi người thì thấy cô bé bị ngất mà không ai biết vì sao.
- Kì lạ là bệnh tim của Xya cũng khỏi rồi – Menfuisư thông báo – Nhưng không ngự y nào đoán được bao giờ cô bé tỉnh.
Mọi người đều im lặng. Xót xa biết bao khi cô bé lúc nào cũng hồn nhiên
cười nói vui vẻ nay lại nằm im một chỗ. Càng xót xa càng căm giận kẻ nào gây ra tình cảnh này…
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Hoàng tử Izumin xứ Hitaito cầu kiến! – Vị tổng quan thông báo.
- Izumin kính chào hoàng đế Ai Cập – Izumin chào nhưng không hề cúi đầu, dù chỉ là một chút.
- Nói đi! Lần này hoàng tử tới Ai Cập có chuyện gì? – Hoàng đế Menfuisư thể hiện sự khó chịu với vị khách này ra mặt.
- Ta mang một vài món quà đến gọi là thành ý cám ơn công chúa Ai Cập đã chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu ta.
Nói rồi Izumin sai người mang “vài món quà” đã nói ra. Thôi thì đủ cả,
từ lụa là, nước hoa tới vàng bạc, trang sức,… không thiếu thứ gì. Nhưng
Menfuisư vẫn chẳng bộc lộ chút cảm xúc gì, cho tới khi một cung nữ chạy
tới, thì thầm một điều gì đó, mặt chàng mới dãn ra, ánh mắt có chút gì
đó vui mừng.
- Xin cám ơn thịnh tình của quý quốc! Còn bây giờ, nếu hoàng tử không còn chuyện thì muốn nói thì bãi triều!
Izumin tức giận nhìn Menfuisư coi khinh mình. Thực ra, chàng muốn gặp
Xya nhưng không biết phải nói sao nên bây giờ chẳng biết phải làm gì.
“Mà sao tên Menfuisư lại vội vã quá vậy?” – Izumin tự hỏi nhưng có lẽ
phải thêm một thời gian chàng mới trả lời được.
0o0o0o0o0oo0o0o0o0o0o0o0
Menfuisư nhanh chóng từ chính điện tới Tây cung để thăm Xya. Người cung nữ vừa nãy báo cho chàng biết Xya đã tỉnh lại.
- Xya sao rồi? – Câu hỏi quen thuộc lại được Menfuisư nhắc lại.
Căn phòng có chút náo nhiệt đột nhiên yên lặng vì câu hỏi:
- Đây là ai? – Xya thắc mắc, mắt nhìn thẳng vào Menfuisư.
Để trả lời cho sự hoài nghi của Menfuisư, Carol kéo chàng ra ngoài rồi
nhanh chóng giải thích. Hóa ra Xya đã quên phần kí ức từ trước khi tới
Ai Cập cổ, quên luôn nhưng người nàng đã gặp trong thời gian này. Không
muốn Menfuisư suy nghĩ nhiều, Carol nói rằng việc này khá tốt để Xya
không phải đau khổ như trước kia nữa. Vốn là một chàng trai thông minh,
Menfuisư cười nhẹ rồi kéo Carol lại phòng. Đứng trước mặt Xya, chàng
giới thiệu:
- Vì em không nhớ nên anh giới thiệu lại. Anh là Menfuisư, chồng của
Carol và đồng thời là Pharaong của Ai Cập. Rất vui được gặp em! –
Menfuisư đưa tay ra, như lần trước Raian đã làm với chàng.
Thấy Xya chưa hiểu, Asisư khẽ nói với nàng “Em còn nhớ Menfuisư, vị Pharaong của Ai Cập cổ 3000 năm TCN không?”
“Thì ra là vậy” – Xya nghĩ thầm. Tuy chưa hiểu hết mọi việc nhưng cái đầu thông minh của nàng biết phải làm gì trong lúc này.
- Hân hạnh được gặp anh! – Xya cũng giơ tay, nhưng không phải để bắt tay mà để ôm, một cái ôm nhẹ - Anh nhớ chăm sóc và dạy dỗ chị Carol cẩn
thận. Chị ấy được nuông chiều từ bé nên còn trẻ con lắm!
Carol đỏ mặt. Nàng sắp lên chức mẹ tới nơi mà vẫn bị chê là trẻ con, thật là buồn quá đi!
Bên cạnh Carol, Menfuisư cười lớn. Quên thì quên thật đấy nhưng những
lời lẽ này đúng như Xya dặn chàng khi chàng và Carol sắp lấy nhau.
Những câu chuyện cứ thế diễn ra. Không khí trong phòng vui vẻ trở lại. Thế nhưng, chỉ riêng một người là trầm ngâm suy nghĩ.
“Những gì chúng ta từng trải qua, những việc anh đã làm, em đã quên tất cả rồi sao?”
Bên ngoài…
- Ta muốn vào thăm Xya – Izumin nói với lính gác.
- Xin lỗi hoàng tử! - Người lính ngán ngẩm nhắc lại – Hoàng đế chúng tôi ra lệnh không ai được phép bước vào trong.
- Nếu không thì sao? – Izumin không có vẻ gì muốn bỏ cuộc.
Dứt lời, vài chục người lính chạy tới, nhìn chàng chằm chằm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Xin hoàng tử rời bước! – Người lính khi nãy mỉm cười.
Thở dài, Izumin bước về phía Đông cung – nơi nghỉ dành cho khách. Chàng
biết đánh nhau với lũ lính này chỉ làm mất thời gian mà chẳng được gì.
Tiếng cười trong vắt của Xya lại lôi kéo chàng, không cho chàng bỏ cuộc. Không có cách này thì sẽ có cách khác.
0o0o0o0o0o0o0o0o00o0o0
- Koda! Ngươi đến rồi à? Ngồi đi! – Nghe thấy tiếng bước chân Koda từ xa, Menfuisư lên tiếng.
- Mọi người cho vời tôi đến đây có việc gì? – Liếc nhìn xung quanh một lượt, Koda vào thẳng vấn đề.
- Chúng ta muốn ngươi giúp một chuyện – Asisư lên tiếng – Ngươi hãy giả làm chồng sắp cưới của Xya.
“Giả làm chồng sắp cưới của Xya?” – Koda nhíu mày. “Ắt hẳn phải có
chuyện gì khẩn cấp họ mới muốn ta làm như vậy, thậm chí họ còn không tìm cách giúp Xya phục hồi trí nhớ. Rốt cục mọi chuyện là sao? Chẳng lẽ… họ đề phòng tên Izumin? Phải rồi! Chẳng ai muốn thấy người thân của mình
đau khổ cả, nhất là một cô bé hồn nhiên ngây thơ, hay nói cười vui vẻ”
Koda suy nghĩ về yêu cầu kia. Không thể phủ nhận việc chàng muốn là
chồng của Xya. Từ ngày đầu tiên thấy cô bé đánh nhau với một lũ người
đông như vậy, lòng chàng đã có chút ngưỡng mộ. Những ngày sau đó, chàng
ngày càng không thể rời khỏi con người thông minh, tài giỏi, đáng yêu
nhưng bên trong lại luôn da diết một nỗi nhớ nhung hình bóng xa vời của
ai đó. Chàng cũng không tin khi nhận ra mình đã yêu thương người mà
chàng mới gặp có vài ngày nhưng chàng lại càng không thể chối bỏ tình
cảm đó. Rồi khi biết được Xya bị quên đi một số kí ức, lòng chàng có
chút hụt hẫng, nhưng cảm xúc chính của chàng khi ấy là vui sướng. Xya
quên đi những việc chàng đã làm, chàng có thể làm lại cả ngàn lần, quan
trọng hơn là nàng đã quên đi Izumin – người nàng yêu tha thiết. Vậy là
chàng đã có một cơ hội. Chàng biết mình rất xấu xa nhưng nào ai điều
khiển được cảm xúc của mình.
Đồng ý làm chồng chưa cưới GIẢ của Xya không khó nhưng nếu Xya nhớ lại
mọi việc thì sẽ phản ứng thế nào? Tức giận, ghét bỏ hay thậm chí là căm
hận? Thật không dám tưởng tượng.
- Tôi đồng ý! – Koda quyết định.