Sau tiếng hét "Bắt đầu" của Vicky, 3 chiếc môtô bắt đầu phóng đi. Jen và Bill thì biến mất dạng chỉ còn nó là vẫn bình thản đi với tốc độ mà nó thường đi thôi, 100km/h. Rin khó hiểu hỏi nó
- Bọn họ biến mất rồi chị? Chẳng lẽ chúng ta chịu thua
- Họ không biến mất đâu, chỉ là lẫn trong dòng người qua lại thôi. Khi ra đến đường cao tốc sẽ thấy họ thôi._Và đúng như lời nó nói, vừa chạy vào đường cao tốc, bọn nó đã trông thấy xe của Jen và Bill chạy trước. Họ cách bọn nó một đoạn khá xa đấy. Bọn nó có bắt kịp không? 2 chiếc xe con chạy sau xe nó. Chiếc Lamboghini chạy lên song song với nó
- Nè, sao vậy? Mới đó mà cô chịu thua rồi à?_Hắn khích nó. Nó nhìn hắn bằng nửa con mắt. Thua sao? Trong từ điển của nó không có từ này. Nó chẳng thèm trả lời hắn mà nói với Rin
- Rin, em bám chắc vào!_Rin dù không biết nó muốn làm gì nhưng nhỏ cũng làm theo lời nó. Nó đột ngột tăng tốc làm hắn hơi bất ngờ. Tốc độ nó chạy là bao nhiêu vậy? Bọn hắn không đoán được, chỉ thấy chiếc xe nó lao vun vút trên đường mà thôi. Chỉ một lúc sau, nó đã đuổi kịp 2 người kia và còn vượt mặt họ nữa. Giờ mới thực sự là đua nè. Nó cứ chạy như thế, chẳng thèm để ý gì bọn người bị bỏ lại phía sau. 15' sau, nó và Rin đã có mặt ở Plaza, nó chạy xe vào gara rồi chăm chú nhìn Rin
- Em sợ không?
- Không ạ! Hôm sau chị cho em đi cùng nữa nhé!
- Em không sợ chị nữa sao?_Nó hỏi. Lúc trước, nó nhận thấy rõ sự sợ hãi của cô bé còn bây giờ thì không thấy đâu nữa
- Không ạ. Em mến chị. Chị không hề đáng sợ_Rin cười toe toét. Nhỏ là vậy đấy, rất thẳng thắn, có gì nói nấy. Nó nhìn cái vẻ đáng yêu của Rin thì phải phì cười. Nó cười rất đẹp nhưng ít cười lắm. Có vẻ nó đã buồn rất nhiều vì việc mất trí nhớ. Cũng đúng thôi, chính mình là ai mà cũng không biết thì sao lại không buồn, không đau khổ được chứ?
- Chúng ta vào thôi chị_Rin câu tay nó vào trong. Một khi đã thân thiết với nó rồi thì việc chạm vào nó là chuyện bình thường. Nó bây giờ đã coi Rin như cô em bé bỏng của mình rồi.
- Chúng ta đi kiếm cái gì đó ăn, đợi bọn người kia đến rồi đi mua đồ sau_Nó nói.
- Vâng ạ_Thế là nó và Rin kéo nhau vào nhà hàng ăn uống. Món nó ăn vẫn là hamberger và sữa đá. Đây là món ăn ưa thích của nó từ lúc nhỏ giờ rồi. Nó cũng chả biết tại sao nó lại thích ăn cái món này nữa.
- Chị à!_Đang ăn Rin bỗng dưng gọi nó
- Hửm?_Nó ngước mắt nhìn Rin
- Chị thật sự rất giống chị Bi. Đến cả món ăn cũng giống. Chị Bi cũng rất thích ăn Hamberger và uống sữa đá_Rin buồn thiu nói
- Chị không phải là Bi. Dù giống đến mấy thì chị cũng không phải_Nó nhíu mày. Lại là cái người tên Bi ấy. Nhận ra sự bực bội của nó, Rin liền trầm mặc xin lỗi
- Em xin lỗi, em làm cho không khí chùn xuống rồi
- Được rồi. Em lo ăn đi_Nó tiếp tục ăn nhưng trong lòng rất buồn bực vì bọn hắn cứ coi nó là Bi gì đó.
- Hai người ăn ngon lành quá nhỉ?_Cái giọng lanh lảnh của Sin vang lên
- Giờ mới đến à? Lâu quá đấy_Nó khinh khỉnh nói
- Chị chạy xe khiếp quá!_Bill mếu máo nhìn nó_Trình độ của chị lên rồi nhỉ?
- Bái phục, bái phục_Yul và Vicky đồng thanh
- Mọi người ngồi xuống đi_Rin cười thật tươi_Đi với chị Hyo phải gọi là rất tuyệt
- Cậu thì sướng rồi. Còn là trường hợp hi hữu nữa_Laysi bĩu môi. Đang ganh tị đây mà
- Kiếp trước tớ là anh hùng cứu nước mà_Rin vỗ ngực_Thôi, mọi người ăn uống gì thì gọi đi. Em và chị Hyo đi mua sắm đây
- Đi cùng đi. Mọi người cũng không ăn gì đâu_Bun tươi cười nói. Có cơ hội thân với nó thì phải bắt lấy chứ!
- Vậy thì đi. Jen, Ran 2 người đi mua thức ăn và quà cáp đi. Tớ đi mua ít đồ dùng_Nó quay sang Jen và Ran nói
- OK. Đi nào Ran
- Để tôi đi với các cô_Jill và Wan đồng thanh. Cái này là gì đây? Sao hai người này hớn hở vậy cà? Nó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn họ rồi khẽ cười. Nó dám khẳng định hai người này bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi nè.
- Chị à, chúng ta đi thôi!_Rin, Joe và có thêm Ryna và Laysi nữa cùng kéo nó đi. Nó chẳng nói gì mặc cho 4 cô bé đó muốn đưa đi đâu thì đi. Những người còn lại cũng cất bước đi theo bọn nó. Trước giờ nó cứ nghĩ đi mua sắm với Jen và Ran là khổ nhất không còn gì bằng. Nhưng đến giờ nó mới biết, đi mua sắm với bốn cô bé đó còn khổ hơn nữa kìa. Cái đầu của nó gật đến nổi sắp rớt khỏi cổ rồi. 4 nhỏ cứ
- Cái này đẹp không chị?
- Cái này thế nào? Đẹp không ạ?
- Em mua cái này nhé!
Nó nghe mà nhức cả đầu
Đến cửa hàng lưu niệm, nó dạo dọc dạo ngang để tìm một cái ống nhòm. Nó đang muốn thực hiện một phi vụ xem trộm mà. Nó đã ngắm thử biết bao nhiêu cái nhưng không hài lòng được cái nào. Chắc nó phải tự chế ình một cái ống nhòm thôi. Nó lửng thửng bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì nó lại bị Rin lôi đi. Rin dẫn nó đến một quầy quần áo kiểu tây. Bọn hắn vẫn bước theo sau nó
- Chị à, tìm giúp em một bộ váy đi ạ!_Rin lay tay nó làm nũng. Bây giờ thì nhỏ rất tự nhiên với nó rồi. Nó cười rồi bắt đầu dạo dọc dạo ngang (Sao hôm nay chị Hyo cười hoài vậy nhỉ?). Cuối cùng nó dừng lại ở một cái váy màu trắng, vải voan. Bên hông váy còn có một cái nơ viền ren nữa. Nhìn cực kì dễ thương. Nó lại đi tiếp. Ở cuối quầy quần áo có một quầy trang sức. Nó lại dạo vào đó để tìm cho Rin một bộ trang sức hợp với bộ váy đó. Nó thì cứ lựa chọn như thế còn bọn hắn thì cứ nhìn nó mải không thôi
- Hyo không quá đáng sợ phải không?_Jin cười. Cái anh lạnh lùng này cũng biết cười nè
- Tớ ghét con nhỏ đó. Cô ta cứ lơ tớ hoài_Hắn bực giọng cất tiếng. Trong nhóm này có lẽ hắn là người nó lơ nhiều nhất. Cũng chả biết tại sao nữa.
- Vậy phải coi lại mình đi anh bạn ạ!_Jun vỗ vai hắn.
Quay lại với nó và Rin nhé! Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng nó cũng quay lại với một vòng cổ màu trắng, có thể thắt thành hình cái nơ (Cái này tg cũng không biết tả làm sao)
- Đầy đủ rồi nhé!
- Woa, cảm ơn chị_Rin reo lên rồi đem tất cả lại chỗ của nhân viên
- Thanh toán tiền tất cả/cái váy cho tôi_Rin lên tiếng cùng với một con nhỏ khác nữa.
- Cái váy này là của tôi_Cô ta giật phăng cái váy trên tay Rin (vô duyên)
- Ớ, bà cô này hay nhở?_Rin trừng mắt nhìn ả
- Gì? Bà cô? "Chát" Con nhỏ đó vung tay tát Rin. Bọn hắn thấy có kẻ đánh Rin thì chạy tới.
- Chuyện gì vậy hả?_Sin xấn tới quát rồi quay sang hỏi Rin_Em không sao chứ?
- Xin lỗi con bé mau_Chất giọng lạnh lùng của nó vang lên. Nó đã coi Rin là em. Động vào Rin có nghĩa là phạm vào 3 điều tối kị của nó. Khi nó còn nói nhẹ nhàng thì lo mà nghe đi. Nhưng cô ả đó vẫn vênh mặt lên mà chửi nó
- Mày là cái thá gì mà bắt tao xin lỗi nó hả?
Thật là bức ép sức chịu đựng của con người mà "Chát chát chát" Nó vung tay tát ả 3 cái liên tiếp.
- Không xin lỗi thì nhận lại đi. Ăn một trả 3._Nó nói ả rồi nhìn vào lòng bàn tay mình. Bàn tay nó trắng giờ càng trắng hơn. Nguyên nhân là cả một tấn phấn trên mặt ả đã dính vào tay nó. Nó phủi tay cho trôi bớt phấn rồi trừng mắt nhìn ả.
- Mày..._Con nhỏ đó tức giận vung tay định tát lại nó nhưng bàn tay chưa kịp động vào mặt nó thì đã bị nó chụp lấy rồi bẻ ngược ra sau "rắc" Một âm thanh rợn tóc gáy vang lên. Con nhỏ đó kì này phải vào viện bó bột rồi
- Đó là hậu quả của việc dám động vào tôi và em tôi._Nói rồi nó bỏ đi. Bọn hắn thì vẫn ngơ ngác nhìn nó. Nó vừa bảo Rin là em của nó sao? Bất ngờ, quá bất ngờ. Rin thì cảm động đến nỗi nơi nước mắt.
- Chị ơi, chị là nhất. Chị chờ em với_Bill, Joe và Rin lon ton chạy theo nó. Bọn hắn sau một hồi bàng hoàng cũng cất bước đi. Bây giờ chỉ còn lại con nhỏ kia đang nằm ôm tay dưới đất, căm thù nhìn nó và mấy người nhân viên đang hoảng sợ vì chuyện vừa xảy ra thôi. Sau chuyện đó, nó chẳng còn tâm trạng để đi mua sắm nữa. Nó gọi cho Jen, chờ Jen và 3 người kia ra rồi phóng xe đến nhà bà Ran để mở tiệc.