Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn

-Tôi thắng chị rồi! Tại sao không tức giận? Tại sao không mắng tôi? Tại sao không trả thù tôi? Chẳng phải chị đủ khả năng làm điều đó sao? – Tomomi bỗng hét lên và quay người cô lại.

Bỗng cô ôm lấy nhỏ, một giọt nước mắt trên khóe mắt cô lăn xuống, cô nói:

-Xin em, đừng như vậy! Xin em đừng ... ghét chị! Chị... cô đơn lắm!

-Tại sao... tại sao chị cướp của tôi tất cả ? Tại sao... vòng tay chị... quá ấm áp?- Nhỏ khóc và nói giọng nhỏ dần. Nhỏ không đẩy chị ra. Sau một hồi lâu nhỏ tiếp tục:

-Tại sao chị lại làm như vậy?

-Chị...xin lỗi!- Cô nói nhẹ nhàng. Hơn 12 năm nay cô chưa bao giờ xin lỗi ai. Hình như Tomomi rất quan trọng với cô. Và cô rất yêu quý cô em gái này.

-Chị không có lỗi. Tất cả là tại em. Em xin lỗi. Em sai rồi. Em thật sự sai rồi. Em xin lỗi!– Nhỏ khóc to hơn.

-Không sao mà. Không sao. Chị tha lỗi cho em mà. Chỉ cần... em lại trở về làm cô em gái bé bỏng của chị thôi!- Cô nói rồi xiết chặt vòng tay hơn. Rồi 2 người chìm vào im lặng. 

Ở dưới phòng khách, ba cô đang hỏi bà ta :

-Có thật những điều Akiko nói... là sự thật?

Bà ta im lặng gật đầu.

-Bà đã... gạt tôi? – ba cô bắt đầu tức giận

Bà ta vẫn im lặng gật đầu. 

Ba cô giơ tay lên định đánh bà ta, bà ta cúi xuống như chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt thì... một giọng nói vang lên:

-Đừng!


Người nói không ai khác chính là cô. Nghe thấy, ông ta từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía cô hỏi:

-Con không muốn ta trừng phạt bà ta sao?

-Lúc đầu muốn... giờ không! – cô nói

-Vậy nể mặt Akiko ta sẽ không trừng phạt bà! – Ông quay qua nói với bà ta. Bà ta từ từ ngước mặt lên nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn cảm kích.

-Nhưng từ nay bà sẽ không còn là...

Chưa để ba nói hết cô đã cắt ngang:

-Không trừng phạt! Quên quá khứ! Bắt đầu lại! Mẹ sẽ không vui nếu trả thù!- Cô nói. Vì cô chợt nhớ ra trước khi mẹ cô đi sang thế giới bên kia đã nói cô không đước phép trả thù cho bà nếu không bà sẽ không yên tâm nhắm mắt.

-Đước! Ta nghe lời con. Chúng ta vẫn là người nhà của nhau. – Ông cười hiền từ nói

Rồi bà ta đứng dậy chạy lại ôm chầm lấy cô, nói giọng nghèn nghẹn:

-Cảm ơn con! Cảm ơn con đã tha thứ cho mẹ à không ... dì!

-MẸ! – cô nói nhỏ chỉ đủ cô và bà ta nghe.

-Con... con vừa gọi ta là mẹ... phải không?- Bà ta thả cô ra vui mừng hỏi và nhận đước cái gật đầu từ cô. Bà tiếp tục:

-Xin lỗi con vì tất cả và cảm ơn con vì chấp nhận ta là mẹ con!- Nói rồi bà nở nụ cười hiền. Lần đầu tiền cô thấy bà đẹp đến vậy. Cô cũng cười đáp lại. Thấy vậy, ba cô, Tomomi và Takeshi cũng cười hạnh phúc. Vậy là những hận thù đã không còn. Từ giờ họ sẽ sống hạnh phúc như 1 gia đình thực thụ.

.......

6 giờ sáng, cô vẫn mặc chiếc váy trắng. Cô vẫn đứng cạnh cửa sổ nhưng đôi mắt tím không còn phản phất nét buồn nữa, cô thầm nghĩ:

"Mẹ à, con đã làm đúng phải không? Người cũng muốn hận thù được xóa bỏ, phải không? Con... mãi yêu người"

6h30 sáng, cô bước xuống bếp thấy mọi người đang ngồi đợi mình. Thấy cô, "mẹ" cô gọi:

-Lại ăn sáng đi con! 

-Vâng! –Cô cười trả lời. Không biết từ khi nào cô đã tháo vỏ bọc lạnh lùng.

Ăn xong, cô cùng Takeshi và Tomomi đến trường. Vừa bước vào lớp, cô đã bị một bàn tay kéo đi. Tức giận cô giật tay mình, giọng lạnh lùng nói:

-Chuyện gì? Nói!

-Anh... Anh xin lỗi. – Akira buồn bã nói.

-Lí do? 

-Vì làm tổn thương em.


-Thì sao? Với anh tôi có tổn thương cũng có sao đâu! – Cô cười khẩy.

-Đừng vậy mà. Xin em đừng như vậy. Thà em đánh anh, mắng anh còn hơn là.... – Akira cúi gằm mặt nói.

-Tôi không phải ăn mày đi xin từng chút yêu thương, ok? – cô nói toan quay đi. Chợt Akira ôm lấy cô anh nói:

-Anh xin lỗi mà. Anh sai rồi. Tha lỗi cho anh, được không? Anh...yêu ...em! – Akira nói giọng nhỏ dần... nhỏ dần.

-Yêu ư? Toàn là giả dối. Yêu mà anh không có một chút lòng tin nơi tôi. Vậy gọi là yêu... sao? – cô cười và ngẩng mặt lên trần nhà để không rơi nước mắt. Rồi cô cố gỡ tay anh ra nhưng chỉ khiến anh ôm cô chặt hơn. Không phải cô không đủ khả năng gỡ tay anh ra... mà vì cô muốn ở trong vòng tay ấm áp này... càng lâu...càng tốt. 

-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Em... có thể cho anh... 1 cơ hội nữa không? – Anh xiết chặt tay mình. Một giọt nước từ khóe mi rơi xuống trên áo cô.

Lần đầu tiên... anh rơi lệ vì một người con gái... không phải mẹ anh. Hai người đứng như vậy 1 hồi lâu. Rồi cô gỡ tay anh ra. Cô quay lại đối diện với anh, cô chợt cười nhẹ, nói:

-Chỉ 1 lần!

-Một lần gì em?– Anh khó hiểu hỏi.

-Tha lỗi! 

-Thật là em tha lỗi cho anh?– Akira thốt lên đầy vui mừng và ngạc nhiên.

-Ừm!–Cô cười tinh nghịch. Nụ cười khiến khuôn mặt cô bừng sáng lên.

-Anh vui quá!- Nói rồi anh ôm lấy cô.

-Nếu lần sau... 

Chưa để cô nói hết anh đã lên tiếng:

-Còn tái phạm thì không có lần thứ 2, phải không?– Anh cười tinh nghịch.

-Ừ!- Cô cười

-Anh sẽ không tái phạm nữa đâu! Một lần là đủ rồi!– Anh giơ 2 tay lên ra vẻ đầu hàng.


Cô cười và anh cũng cười theo.

Cùng lúc ấy, ở khu vườn thần tiên, Tomomi đang đứng cạnh Makito dưới cây hoa anh đào. Makito chợt ôm lấy Tomomi:

-Anh xin lỗi, Tomomi!

-Anh đâu có lỗi gì đâu?– Tomomi ngơ ngác hỏi.

-Xin lỗi vì làm em trở thành con người như vậy!

-Không phải lỗi của anh! Đúng hơn nó là lỗi của em!

-Tomomi!

-Vâng?

-Có một điều từ trước đến nay anh không biết.– Makito buông Tomomi ra. Anh tiếp tục – Anh... yêu em mất rồi!

-Anh nói...nói gì cơ?– Tomomi hỏi như không tin vào tai mình nữa.

-Anh... yêu em!- Makito cười rạng rỡ nói. Nghe xong, Tomomi ôm chầm lấy anh, cười hạnh phúc. Bây giờ nhỏ nghĩ trên thế giới này... nhỏ là người hạnh phúc nhất. Chợt nhỏ buông Makito ra hỏi:

-Còn tình cảm của anh với... chị?

-Anh nghĩ là anh chỉ cảm nắng trước vẻ đẹp của cô ấy!- Makito nhún vai nói.

Nhỏ và anh cười rồi cùng nhau đi về lớp vì tiếng chuông báo hiệu giờ học đã đến.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận