Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn

 -Ừ, vậy giờ cùng xuống canteen nhé!– Takeshi tiếp tục nở nụ cười sát gái.

-Đi thôi!– Tomomi cười tươi đi trước.

Trên đường đi, những tiếng xì xầm lại vang lên. Giờ đây đề tài bàn tán của các học viên không chỉ có mình cô mà còn có thêm cả Sakura.

-Hai đứa nó là ai mà đi cùng hot girl vs các Prince vậy?- G1

-Đúng là bọn hồ ly tinh!

-Chúng nó bỏ bùa mê cho các Prince rồi!

Và còn nhiều câu nói khác nữa. Nhưng còn cô và Sakura thì chẳng quan tâm, vì sao? Vì chỉ có những người rỗi hơi mới đi lôi chuyện của người khác ra để nói, hay nói chính xác hơn là đi lo chuyện bao đồng.

Xuống đến canteen, cả bọn lại nghe thấy những tiếng la hét của các học viên. Quá quen với việc này, cả bọn ngồi vào 1 cái bàn khá khuất. Khi đã yên vị vào chỗ ngồi, bỗng nhiên cả Akira và Makito đột nhiên đứng dậy hỏi tỏ vẻ ga-lang để lấy điểm của nàng:

-Mọi người ăn gì để tôi đi lấy?

Dứt lời 2 người quay lại nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa. Có thực 2 người này đã từng là bạn thân không?

-Tao ăn như thường ngày.- Takeshi nói


-Em cũng vậy!- Tomomi cười mỉm với Makito. Tuy thấy nụ cười đó nhưng anh vẫn phớt lờ Tomomi. Điều này khiến cho nhỏ rất buồn, nhỏ nghĩ:

"Tại sao chứ? Tại sao chị ấy mới đến mà anh đã quan tâm, còn em? Em là thanh mai trúc mã của anh, là hôn thê của anh, mà sao... sao anh cứ như người lạ với em? Thường ngày anh lạnh lùng là vậy nhưng đứng trước chị ấy anh lại trở nên vui vẻ, hào đồng với mọi người, tại sao chứ?"

-Mình một spaghetti và một pepsi!- Sakura cười để lộ hàm răng đều và trắng

-Café sữa nhiều đá!– Cô vẫn lạnh lùng như thường ngày.

-Okie!– Akira và Makito đồng thanh tập 2

Sau ba phút cô ngồi ngắm cửa sổ(vì bọn cô ngồi gần cửa sổ) thì hai bạch mã hoàng tử trở lại với đống đồ ăn trên tay. Do là Prince nên khi đi mua đồ ăn thì tất cả các học viên tự động tách thành hai hàng cho hai người đi, đáng lẽ là về nhanh rồi nhưng cô bán hàng cứ ngắm hai người mãi để hai người gắt mới vội bán hàng. Đặt đồ ăn xuống, cả bọn im lặng ăn. Không khí bây giờ thật ngột ngạt, bỗng Takeshi lên tiếng hỏi:

-Chiều nay nghỉ học phải không?

-Ừ!- Akira lên tiếng

-Vậy chúng ta đi tới thế giới loài người chơi đi?- Takeshi nháy mắt tinh nghịch lên tiếng.

-Em đồng ý! Lâu lắm rồi chưa được tới thế giới loài người. Không biết có gì thú vị không nữa.- Tomomi vui vẻ đáp, trông nhỏ rất háo hức.



-Tao đồng ý!- Makito lên tiếng tiếp lời.

-Tao cũng vậy!- Akira nhún vai nói.

Mọi người bây giờ đều hướng ánh mắt chờ đợi về phía cô. Hiểu ý họ rằng muốn hỏi cô có cùng đi không, cô nghĩ từ khi ra đời cô chỉ mới đi thế giới loài người một lần khi cô bốn tuổi nên cũng muốn đi, cô nhẹ nhàng gật đầu. Nhận được cái gật đầu từ cô, Takeshi vui vẻ nói:

-Vậy chiều nay hai giờ có mặt ở cổng trường nhé!

-Ok!- Mọi người đồng thanh trừ cô và Takeshi.

Đúng lúc đó, chuông báo hiệu đã kết thúc giờ giải lao kết thúc. Cả bọn không ai bảo ai cùng đứng dậy đi vào lớp. Chắc có lẽ cả bọn đều háo hức được đến thế giới loài người trừ cô. Đối với cô đi hay không cũng không quan trọng. Chỉ là... cô muốn nhớ lại cái kỉ niệm đẹp ấy mà thôi. Buổi học trôi qua rất nhanh trong sự nhàm chán của các học viên. Khi chuông reo lên kết thúc buổi học đó như là giải thoát cho các học viên. Ai về nhà đó. Đi ra cửa lớp thấy cô đi về phía thư viện anh Takeshi và Tomomi lại gần hỏi nó:

-Em/Chị đi đâu vậy? Về thôi!

-Thư viện! Về trước!- Cô nói ngắn gọn. Hai người này hiểu được cô muốn đến thư viện và cô bảo 2 người về trước nên cũng đồng ý để cô đi. Hai người đều nghĩ, cô không hại ai thì thôi làm sao ai có thể hại được cô chứ? Đang đi thì một đám con gái khoảng năm đứa đứng chắn trước mặt cô. Con đầu đàn có mái tóc vàng xoăn như búp bê lên tiếng:

-Con nhỏ kia, mày hãy tránh xa các hoàng tử đi!


Dù hiểu các hoàng tử ở đây là ai, cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh hỏi khiến bọn con gái không rét mà run:

-Ai?

-Anh Takeshi, anh Akira và anh Makito! – sau khi lấy lại bình tĩnh, nhỏ trả lời.

-Cô có quyền?- Cô nhếch mép thể hiện sự khinh bỉ nói khiến nhỏ ta tức điên người.

-Được thôi! Vậy đừng trách Izanami Hayashi này vô tình. Đánh nó cho tao!- Nhỏ Izanami nói, lát sau năm đứa bọn chúng đứng vây quanh cô, cả năm người bọn chúng cùng nhau tung đòn. Những chiếc gai sắc nhọn, quả cầu lửa, quả cầu băng, quả cầu nước và lốc xoáy hướng về phía cô. "Chỉ với trò này mà muốn đối đầu với ta sao?" Cô nghĩ rồi nhếch mép cười. Rồi cô đưa tay vẽ nên một chiếc gương lớn bằng người cô trong vòng chưa đầy năm giây, khi những đòn tấn công của bọn chúng chỉ còn cách cô ba cm, cô xoay vòng cho những đòn tấn công phản lại và bắn về phía bọn chúng. Khi bọn chúng tưởng như giành chiến thắng thì bị chính đòn của mình ra tay hạ gục, bọn chúng ngã xuống. Xong việc chiếc gương biến mất, cô vẫn tiếp tục tiến về thư viện để tìm hiểu về... sứ mệnh của cô. Vẫn là sự lạnh lùng ngự trị trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.Khi đến thư viện cô không thấy một bóng người nào. Không để ý quá nhiều cô đi đến các dãy sách để tìm kiếm cuốn sách:

"Hình trăng khuyết" – cuốn sách ông nội đã tiết lộ cho cô. Đi hết ba dãy sách mà vẫn chưa tìm thấy, trong khi thư viện có tới 30 dãy sách. Không hiểu sao cô không thể dùng phép thuật để tìm ra cuốn sách đó. Cuốn sách đó chứa cái gì? Cô tự hỏi và khi nhìn vào chiếc đồng hồ thì đã một giờ. Nhớ đến chiều nay có cuộc đi chơi, cô nghĩ:

"Để lúc khác tìm vậy!"– Xong cô suy nghĩ: "Tôi đang ở lâu đài của tôi!"- Ngay lập tức cô đã có mặt ở trước cửa lâu đài. Bước vào nhà cô thấy ông ta đang ngồi xem tivi còn bà ta đang dùng phép thuật để gọt hoa quả. Đoán chắc hai người kia đang ở trên phòng riêng. Cô đi ngang qua thì bất chợt bà ta nói giọng ngọt ngào nhưng nghe kĩ thì thấy rõ sự căm ghét trong đó:

-Akiko, lại ăn hoa quả đi con! Nghe thấy vậy, cô nhếch mép khinh bỉ:

-Đừng gọi bừa! Tôi là con bà khi nào?- Sau câu nói của cô, bà ta giả giọng sợ hãi:


-Mẹ... à không dì xin lỗi!

Thấy cô hỗn với người vợ của mình, ba cô lên tiếng:


-Akiko, không được hỗn với mẹ!

-Tôi không có mẹ!- Cô nói giọng hơi gắt và rất lạnh, lạnh đến nỗi tưởng như có thể đóng băng người đối diện.

Ba cô tức giận, lại gần và giơ tay lên và... "Chát". Một âm thanh vang lên xé toạc bầu không khí. Bàn tay của ông đã dừng lại trên má cô. Cô không khóc, quá quen rồi cô lên tiếng:

-1000!- Nói xong cô bỏ lên phòng để lại ông ta tay còn run run. Mỗi lần ông tát cô, cô đều nhớ rất kĩ. Đây là lần thứ 1000 ông tát cô vì bà ta. Hỗn? Ông ta luôn lấy đó làm lí do, liệu có phải vậy? Hay ông chỉ lấy đó làm biện minh cho hành động của mình? Phải chăng vì cô quá giống mẹ và ông rất ... rất ghét mẹ cô mà đến ông cũng không biết lí do nên ông đã đánh cô vì nhìn cô giống mẹ. Liệu ông có yêu thương cô thật không? Mà nếu thật thì có lẽ tình yêu ông dành cho cô không lớn bằng tình yêu ông dành cho bà ta. Hay ông không ghét mẹ cô mà chỉ là trước khi lấy mẹ cô ông đã lỡ yêu bà ta. Sống với mẹ cô rồi dần nảy sinh tình cảm nhưng tình yêu mới chớm nở đó không bằng được tình yêu ông dành cho bà ta đã bị vụt tắt bởi vì ông hiểu nhầm mẹ cô ngoại tình. Bởi vì người nói mẹ cô ngoại tình chính là bà ta nên ông đã.... Ghét mẹ cô? Hay đúng hơn là ông ghét mẹ cô vì ông đã đặt niềm tin này vào mẹ cô nhưng từ khi bà ta xuất hiện và bảo với ông rằng mẹ cô ngoại tình nên ông đã hành hạ mẹ? Cho đến bây giờ ông vẫn nghĩ rằng mẹ cô là người ngoại tình. Còn bà ta? Sau khi thấy ông tát cô bà ta khẽ nở nụ cười đáng sợ. Cùng lúc đó, trên phòng cô, vẫn bộ váy đó, bộ váy trắng tinh khiết- thứ đồ duy nhất mẹ cô để lại. Cô mặc nó và đứng cạnh cửa sổ. 

Hai năm trước, ngày ấy ông ta đi và bên nhà ông nội có việc, anh Takeshi và Tomomi thì đang đi học. Chỉ còn cô và bà ta ở nhà. Lúc ấy cô rất hận bà ta, đi xuống nhà cô hỏi lí do ông ta ghét mẹ cô vì cô biết chắc 1 điều rằng tất cả là do bà ta. Sau khi nghe bà ta vừa cười đáng sợ vừa kể, ngay lúc đó cô đã muốn giết bà ta nhưng... phép thuật của cô lúc ấy còn kém bà ta 2 bậc. Nên cô thầm nghĩ đến 1 ngày nào đó cô sẽ làm cho bà ta chết dưới bàn tay của ông ta. Cô cũng không biết là ngày đó sắp đến chưa nữa, nhưng giờ đây... cô đau lắm. Cái tát của ba cô cực mạnh. Người có cấp độ Vip có thể cũng không chịu nổi. Nhưng vì cô đã luyện trên cấp độ Vip và đạt đến bậc cao nhất nên nó cũng không quá đau với cô. Vậy mà cô vẫn cảm thấy đau, đau ở tim. Bỗng đang đứng nhìn về phía ngoài cửa sổ thì chợt tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.

-Vào!- Cô lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày rồi lên tiếng. Dứt lời cô, Tomomi đi vào nói giọng vui vẻ:

-Chị ơi, chuẩn bị đi chơi nào!

-Đợi.- Cô quay người nói với nhỏ rồi mở tủ lấy một bộ quần áo. Xong cô vào phòng tắm để lại nhỏ ngồi trên giường ngắm phòng cô. Nhỏ nghĩ:

"Lạ thật, chị ấy cũng là con gái mà sao phòng toàn màu trắng đen vậy?"

Hôm nay nhỏ diện một bộ váy màu hồng phấn vai trễ kết hợp cùng đôi giày búp bê cùng màu với chiếc váy. Nhỏ buộc lệch mái tóc nâu của mình sang 1 bên .Một lát sau, cô bước ra trên người là áo màu đen hình đầu lâu lệch vai kết hợp với quần bò đen. Cô đi đôi giày thể thao màu đen, trên cổ cô đeo chiếc dây hình trăng khuyết giống với hình giữa trán cô (Sau khi cô sinh ra 1 ngày thì không hiểu sợi dây có từ lúc nào và không tài nào tháo ra được kế cả dùng phép thuật). Tay phải cô đeo chiếc đồng hồ trắng bạc còn tay trái cô đeo những chiếc vòng có 2 màu: trắng, đen. Hôm nay cô thả mái tóc tím xoăn nhẹ tự do. Cô đội chiếc mũ phớt màu đen nốt. Thấy cô từ phòng tắm đi ra, nhỏ cười khoác tay cô:

-Đi thôi chị!

Bước xuống nhà cô thấy bà ta đang ngồi xem tivi. Thấy nó bà ta liếc cô rồi cũng nhìn sang Tomomi vì nhỏ đang khoác tay cô. Nhưng cô không mấy chú ý cùng nhỏ ra gara vì Takeshi đang đợi ở đó. Hôm nay anh dùng con BMW màu xám bạc để đi chơi. Takeshi bây giờ khoác trên mình chiếc áo bò màu tối. Ống tay dài đến khuỷu. Anh kết hợp cùng cái quần bò cùng màu và đôi giày Nike trắng. Trông anh khá bụi bặm.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận