Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn

Ba tháng sau, tình cảm của cô đối với Akira cũng tiến triển còn với Makito thì cô xem anh như anh trai. Còn Takeshi và Sakura thì... càng ngày càng tình cảm. Mà cũng lạ, kể từ khi diễn ra cuộc thi phân cấp cho đến nay không có rắc rối nào xảy đến với cô và Sakura. Ba tháng trôi qua, cô vẫn chưa tìm được cuốn sách "Hình Trăng Khuyết". Một phần vì cô ít khi đến thư viện, một phần vì cô mới chỉ đi tìm đến kệ sách thứ 20.

Khi đang bước chân vào trường, Sakura nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Takeshi:

-Sakura Kinomoto!– Nghe thấy tiếng gọi, nhỏ quay lại và ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên tột cùng. Takeshi đang ôm một bó hoa hồng kết thành hình trái tim, anh đang quỳ xuống, đưa bó hoa về phía cô anh nói:

-Em... Em... Làm bạn gái anh nhé? – Takeshi nói một cách khó khăn.

Sakura đưa tay lên bịt miệng ngăn không cho mình hét lên. Không những vậy mọi người đang đứng vây quanh cũng ồ lên ngạc nhiên, nhất là các nữ sinh. Có người còn ngất xỉu, có người còn hét lên đầy kinh ngạc, có người thì đưa ánh mắt ghen tị về phía Sakura. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, nhỏ lại gần anh, gương mặt bây giờ như trái cà chua chín, nhỏ nói rất nhỏ:


-Em đồng ý!

-Em...Em nói sao?- Takeshi như không tin vào tai mình, hỏi lại nhỏ.

-Em đồng ý!- Mặt nhỏ càng đỏ hơn. Lấy hết can đảm nhỏ nói thật to. Rồi nhỏ nhẹ nhàng nhận bó hoa hồng ấy. Còn Takeshi đang rất sung sướng. Bỗng anh ôm chầm lấy nhỏ, mỉm cười hạnh phúc. Thấy vậy nhỏ cũng ôm lại anh và cũng nở nụ cười hạnh phúc. Sau 2 năm, sau chừng ấy thời gian nhỏ thầm thương trộm nhớ anh. Lúc trước, anh còn không biết sự hiện diện trên cõi đời này của nhỏ. Vậy mà... vậy mà giờ đây, anh đã tỏ tình với nhỏ. Sau chừng ấy thời gian, cuối cùng nhỏ đã với tới được ngôi sao sáng chói ấy. Liệu đây có phải giấc mơ? Sakura tự hỏi và tự trả lời rằng nếu đây là một giấc mơ thì... nhỏ mãi mãi... mãi mãi không muốn tỉnh lại... mãi mãi không muốn rời khỏi giấc mơ này. Đột nhiên, nhỏ nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào nhỏ và Takeshi vì 2 người đang ôm nhau. Nhỏ vội đẩy Takeshi ra, cười xuề xòa:

-Akiko à!

-Hế lô em gái yêu! – Takeshi gãi đầu cười.


Thấy vậy, cô nở nụ cười nhẹ khiến những người đứng trong vòng bán kính 500m vuông ngây ngất trước nụ cười ấy. Nhận thức được điều ấy, cô thu lại nụ cười tuyệt đẹp khiến mọi người trở lại trạng thái bình thường. Thu lại nụ cười xong, cô chỉ vào 2 người hỏi:

-Hai người...?

-Hì, em gái yêu quí à, đây là chị dâu tương lai của em đó!- Takeshi kéo Sakura lại gần khiến nhỏ ngượng đỏ mặt.

-Ừm!- Cô nói trong giọng có chút vui.

-Thôi vào lớp nào!- Takeshi nói, xong 3 người cùng vào lớp. Chợt Takeshi hỏi cô:

-Con bé Tomomi đâu, Akiko?

-Lớp!- Cô trả lời ngắn gọn. Ba tháng rồi cô vẫn vậy... cô vẫn rất kiệm lời. Và cô cảm nhận ra dạo này... Tomomi rất lạnh nhạt với mình, mỗi khi Makito nhìn cô cười, hay anh tỏ ra quan tâm cô, cô đều thấy Tomomi nhìn mình bằng ánh mắt thù hận.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận