Chương 10
'' Ayda....''- nó ngồi dậy nhăn mặt xoa xoa đầu than nói
Hôm qua tụi bang nó vậy tưng bừng hò la hét cả đêm, với lại toàn uống rượu mắc không...nó uống mà say hồi nào rồi ngủ không biết, bang tụi nó tựu lượng rượu gọi là rất tốt lun ấy chứ, uống khoảng 10 mấy chai mới thấm, xi nhê..........nó mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên cũng phải gặp khó khăn khi di chuyển
'' không biết bọn nó có lo lắng gì không nữa''- nó lấy điện thoại trong bóp ra rồi ngạc nhiên ''cái gì đây?'' có 34 cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình điện thoại của nó...trời ơi, sao nó lại không nghe thấy gì hết! chắc có lẽ tiếng nhạc lớn quá nên không nghe là đúng rùi T-T nó chợt cuời trừ rồi bước xuống carpark để lấy xe
'' you can be the peanut butter to my selly ''
'' you can be the butterlies i feel in my belly ''
'' you can be the captain and i can be your first mate''
''you can............''- nó chợt vô tình ca vang bài perfect two đi xuống carpark và không ngờ rằng...có người đang chăm chú nghe từng giọng ca ấy rồi cười vu vơ
Tại một căn nhà màu xám bạc theo kiểu xây của ý và pháp cao đồ sộ, có khoảng 4 lầu........hiện đang ở trên lầu 3, tại một căm phòng rộng khoảng 7 mét và cao 17 mét chứa những cuốn sách và tài liệu , một bóng người con trai quen thuộc đang ngồi nhìn vào đống hồ sơ mà miệng cứ cười mỉm
'' có lẽ.....quá khứ vẫn là quá khứ!''- hắn đưa mắt nhìn khung ảnh ngay trên bàn làm việc của mình, đó là hình ảnh anh và Trân đang cười giỡn với nhau....trông rất vui vẻ, nhưng........tại sao khi biết được sự thật đau thương ấy...anh lại không có cảm giác buồn hay đau xót, anh lại cảm thất rất nhẹ nhõng, không giận hay thù nó,.....tại sao! chẳng lẽ.....
'' anh đưa tay ra để cố vuốt ve''
'' khuôn mặt em thật xinh đẹp''
'' mà nào ngờ chạm vào là khói sương tan''
'' tan biến ngay mất nơi đâu''
'' chợt giật mình choàng tỉnh cơn mơ''
'' anh thức trong nỗi u buồn thờ ơ''
'' cố nghĩ mãi lý do để anh có thể''
'' tiếp tục giữ yêu thương này ''
[ Dối lừa- Nguyễn Đình Vũ ]
Tiếng điện thoại của hắn chợt reo lên làm hắn bây giờ mới kịp hoàn hồn, anh cầm điện thoại lên bắt máy
'' alo ''- vẫn là tiếng trầm giọng lạnh nhạt của hắn
'' alo, anh hai! ''- tiếng vang lảnh lót của một cô gái trong điện thoại phát ra
'' cô không có quyền gọi tôi như thế''- hắn chống cằm
'' sao cũng được! quan trọng là...mai em VỀ NƯỚC á ''- người con gái nhấn mạnh hai chữ ''về nước'' làm hắn thay đổi sắc mặt tức thì
'' sao cô lại về??'- hắn đổi giọng, ý như vẻ không hài lòng
'' vì papa cho em về! với lại em nhớ.....''- người cô gái đó hớn hở nói thì hắn chen ngang
'' nè Mỹ Thi, cô về cũng được nhưng tôi nói trước...cô về muốn ở đâu cũng được nhưng cô sẽ không được bước chân vào nhà tôi! nếu mà cô muốn lấy papa tôi ra làm lá chắn hay viện cớ để vào thì xin lỗi, tôi không như cô nghĩ, cô đã được mang họ Khang rồi...cô muốn cái gì ''- hắn nheo mày
'' sao lại thế! à mà thôi, em có việc........bye anh, mai anh ra đón em nha''- cô gái đó nói rồi cúp máy
'' CHẾT TIỆT''- hắn quăng điện thoại rồi đập bàn bằng cách thô bạo
'' cô muốn cái quái gì đây''- hắn gằn giọng
Buổi tối Ý xa xôi, tại khách sạn đẹp lùng lẫy có tiếng danh.....ở trong một căn phòng, một người phụ nữ đang nhâm nhi ly rượu rồi cầm một khung hình lên....trong hình đó là hắn đang đứng một mình, khuôn mặt vẫn cứ vô tâm không một vẻ cười.......
'' sao anh lại như thế với em! chẳng lẽ anh còn thương nhớ cô ta hay sao.......Khang Chấn Nam, sao anh không hiểu nổi lòng của em, em là người mà anh cần phải yêu đây! em đã thay anh phá bỏ cái gai trong mắt rồi mà....tại sao anh cứ lạnh lùng vô tâm với em thế! hay là em chỉ là con lẻ thôi sao, hay trong lòng anh đã có ai khác''- cô hôn lên tấm hình rồi nói vu vơ
'' anh đừng lo! Khang Mỹ Chi này sẽ không để ai mang anh ra khỏi tay em đâu! em đã từng loại bỏ cô ta rồi, cho nên bây giờ em cũng có thể loại bỏ tiếp, không ai có thể có được anh....ngoài em! nếu em không có được...thì người ta cũng chẳng thể nào có được''- cô thì thầm rồi cuời to lên, quả thật không hề đơn giản
_______________________________________________
'' Úi giời ơi''- nó đang lái xe ở trên đường thì bỗng chợt lạnh sau gáy '' cái gì đây! trời nóng thấy bà luôn! mà sao mình có cảm giác ớn lạnh thế này.....ôi mẹ ơi''- nó rùng mình rồi lấy headphone ra cắm vào tay
'' alo''- tiếng hắn vang lên, thì ra là nó gọi cho hắn
'' alo bạn tốt, sao rồi''- nó hớn hở nói
'' cô bớt nói như thế đi, tôi thấy ghê quá''- hắn trầm giọng
'' xí, có lòng hảo tâm hỏi thăm anh mà anh lại nói như thế''- nó xí một hơi dài
'' vậy cảm ơn tâm xà của cô, tôi khỏe ''- hắn chợt trêu nó
'' tâm xà! anh nói ai''- nó cầm mạnh cái gă lăng hét
'' ai nhột biết liền, à mà lát nữa đi với tôi không ''- hắn đổi chủ đề
'' đi đâu.....chết thì tôi không muốn ''- nó cười khúc khích
'' đi chơi! được chứ''- hắn cười trừ '' nghĩ sao anh lại cho em chết dễ dàng như thế'' ( boll: ý vậy cũng chết thôi; Kan: tranh thủ viết truyện đi, nhiều chuyện; boll: vâng, vâng ạ)
'' không lẽ anh định trả thù vụ hồi tối hôm qua sao??''- nó đăm ra nghi ngờ
'' không, cái này là tôi sẽ đưa cô đi! ''- hăn lại cười trừ lần hai, trả thù? anh không phải là người đàn ông đê tiện như vậy
'' OK! chừng nào....mà anh đưa tôi đi đâu''- nó hỏi hấp tấp
'' nói như thế lấy gì nữa là vui! cứ về nhà thay đồ đi! nhớ là đừng mặc váy và hãy mặc váy ''- hắn nói rồi cúp máy
'' tên điên này! cóa cái váy nào này lại không có váy mà hãy có váy! chắc về sệch gu gồ quá''- nó nhăn mặt
'' mà không biết anh ta muốn đưa mình đi đâu chơi đây''- nó vừa lái xe vừa suy nghĩ, rồi chợt cuời thành tiếng
'' tôi sẽ đưa em đến với thế giới của tôi''- hắn ngước nhìn cửa sổ, ánh nắng mặt trời đã lên và chiếu vào căn phòng tối tâm của hắn '' em bây giờ chính là một bông hoa của tôi, một bông hoa không bao giờ héo ''- hắn cười nhìn ra ngoài bằng ánh mắt trìu mến, tiếng chim hót, ánh nắng vàng óng ả, bãi cỏ xanh mượt mà....nó chính là thế giới của anh, một hế giới không bao giờ tàn tụi và giúp hắn thanh thản