Chương 2: Kí ức ùa về- cảm giác thật xa lạ
" PỊT" - Tiếng động lớn đó đã làm cho cuộc tranh cãi ngưng lại và kết thúc đột ngột ( Boll: May dữ vậy *•*)
" CHIIII............."- nó hốt hoảng hét to lên rồi chạy lại chổ Chi đang nằm trên sàn sân bay.
Nó chạy lại, đỡ cô lên và......lắc lắc
" Đ..ừừừ...ng đừng l..ăắc...nữaaaaa...."- cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu
"AA.... xin lỗi...sa..sao rồi..có sao không...."- nó hỏi Chi với vẻ mặt hối lỗi cộng với sự tinh nghịch
" Tao...tao thấy hơi khó chịu"- Chi nhăn nhó trả lời, đôi mày nheo lại
Nghe chi nói thế nó liền lắy điện thoại của mình ra, lướt nhanh hết sức rồi nó ập vào tay. Chi thấy nó gọi điện thì liền hỏi
" Mày gọi ai vậy hả"- cô cố gẵng mở miệng nói
" Tao gọi tài xế ra chở mày đi bệnh viện..."- Nó vừa nó vừa ấp của iện thoại vào tai
" Gọi chi, có tài xế ở ngoài kìa"- Chi nói khổ với con bạn ngốc ngây của mình
" À, thế à.."- nó bỏ điện thoại xuống và nhìn to mắt ra ngoài cửa sân bay
" Chứ vậy mày tới đây bằng cách nào vậy, tao mệt gặp ai thì mệt chứ mệt gặp mày chắc tao nằm liệt giừơng quá đi"- Cô lắc đầu chán nản nhìn nó
Nó cõng chi lên lưng rồi chạy 1 mạch ra ngoai chiếc xe màu đen sang trọng ở ngoài đó. Quay lại với Kai, anh chàng nhà ta đang đứng "đơ" ra đó với một suy nghĩ " Không hiểu gì cả!!!" Chợt tiếng điện thoại của Kai reo lên
" Alo"- Kai nói một giọng nói trầm lạnh
"........."- Tiếng đầu dây bên kia phát lên và cộng với cái mùi "sát khí" lan tỏa ra
" Được , tôi sẽ thông báo với họ. Thôi cúp máy đây" - Kai nói rồi cúp máy. Lại ra vẻ bình thường như khi, ung dung bước đi, đúp tay vào quần. Kai bước đi ra ngoài cửa rồi ngồi vào chếc xe hơi bạc, chiếc bánh xe từ từ lăn trên mặt đường và đi ra khỏi sân bay
" Bà đỡ hơn chưa?"- nó vuốt tóc Chi nói
" Cũng đỡ rồi"- Chi cười nhạt nói với nó, đôi môi nhạt dần
" Giờ chả có bệnh viện nào cả, biết sao giờ"- Nó nói với Chi, đôi mày nheo lại , ngó ngoay xung quanh
" Còn một chỗ mà"- Chi lại cười mỉm nói nhẹ với nó.
Nó chợt khựng lại, đôi tay nắm chặt, mặt trụi xuống
" Tôi sẽ không đưa bà tới lại chỗ đó đâu tô.." Nó chưa kịp nói hết thì Chi chen vào
" Bà nói vì tôi bà có thể làm gì mà, tại sao chỉ có cái bệnh viện như vậy thì lại không. Có phải bà là Handy à?!" - Cô nói nhẹ, hơi thở ngày càng yếu đi
" TÀI XẾ, ĐƯA TÔI TỚI CHỖ BỆNH VIỆN TTK NHANH LÊN, BẠN TÔI CÓ CHUYỆN GÌ LÀ NHÀ ÔNG CHẾT CHẮC ĐÓÓÓÓ........"- Nó la toáng lên khiến ông tài xế giật mình rồi phóng nhanh tới đó.Chiếc xe của nó tới trước sân bệnh viện TTK chỉ trong ít phút
" Tới nơi rồi, đi thôi"- nó nói rồi đỡ Chi đi vào bệnh viện. Nó và Chi từ từ bước vào cái bệnh viện mà nó không bao giờ muốn bước vào nơi này hay nhìn nó dù chỉ một chút, nó muốn đạp nát cái bệnh viện này nhưng cáo bệnh viện này là của ai, là của một người con trai mà ai cũng gọi tên đó là "anh trai" nó, bệnh viện đứng đầu thế giới toàn Châu Á. Muốn phá? Phải biết giới hạn đấy.....
Đang đi tới gần trước cửa bỗng nó khựng lại, Chi thấy thế liền nói
" Mình đi vào thôi"- Chi nói với nó
" ÀÀ...ờờ"- Nó ấp úng trả lời Chi
" Bà ở đây đi, tui tự đi vào được...." - Chi vổ vai nó nói
" Nhưng mà......."- nó chưa kịp nói thì Chi đã bước đi" Cảm giác này là sao "nó nắm chặt tay mình, nhìn Chi bước đi thì nó cảm thấy rất cô đơn và kí ức đã quay về một lần nữa......
" Thật hiếm thấy em tới đây đó"- 1 người con trai mặc áo khoác đứng đằng sau nó cười nhẹ nhàng, nó quay lại đi coi như không có gì nhưng khi đi qua người con trai đó nó cảm thấy sự trả thù của nó càng tăng vọt
" Không lẽ bấy lâu nay em không thể quên được chuyện đó sao?"- giọng nói của trai từ từ trầm lại
" Anh nói coi, làm sao có thể quên được chuyện đó đây. Làm sao tôi quên được nơi đây, quên đi chỗ bạn thân nhất của tôi đã ra đi mãi mãi tại cái nơi này......"- nó dường như không thể nói thêm lời nào nữa.
" Thật ra không phải như em nghĩ đâu mà, handy" người có trai đó định nắn tay nó lại nhưng......
" Bác sĩ Khang, có 1 bệnh nhân......." Một cô y tá đi tới nói nhưng cô ta bỗng khựng lại trước vẻ đẹp của nó và tất nhiên cô ta cũng nảy sinh tức ghen vì tại sao anh khang, người mẫu nam lí tưởng của cô sao lại ở đây. Thiệt chứ con nhỏ đó rốt cuộc là ai, cô ta nhìn chằm chằm vào nó. Biết ý, nó liền nói:
" Bạn tôi giao lại cho anh, nhưng nói cho anh biết, bạn tôi bị gì dù chỉ là một vết thương nhẹ là tôi không khách sáo"- nó nói xong rồi quay lưng bỏ đi không cho Khang nói dù chỉ một lời. Còn cô y tá kia thì tất nhiên cũng bỏ được cái gai trong mắt.
Nó thanh thản bước ra ngoài bệnh viện và nhìn lên trời, chợt nó nhìn thấy bóng thanh niên, hình như anh ta đang trông rất mệt , nó hình như không quan tâm cho lắm rồi
I never know
Baby I never know
ú ô ú ô........
Tiếng điện thoại của nó reo lên làm nó giật mình, "thiệt thình, giờ này ai còn gọi mình nữa thiệt tình à" nó phồng má nheo này nghĩ ngẫm
" À lố, tui handy xin ngheee......."- nó dẻo mồn nói dài
" HELLO HANDY, how are you"- đầu dây bên kia ríu rít trả lời.
" hu i đít"- nó trả lời, thật ra nó rất là ngu tiếng anh
" đít đít cái gì, ra đón tui đi"- cô gái nói với giọng điệu chảnh chọe nhưng hình như nó cũng không mấy quan tâm
" Rốt cuộc bà là ai"- nó nhăn mặt nó lớn
" Cứ ra sân bay STN đi, rùi bà sẽ biết"- cô gái kia nhếch môi nói
" KHÔNG QUEN BIẾT GÌ MẮC MỚ GÌ PHẢI ĐII....."- nó là lớn lên làm cho cô gái bên kia xém "thủng" màng nhĩ.
" Trời ơi, tui chính là............."
LIỆU NÓ SẼ RA SAO, CÒN NGƯỜI NÓ NÓI CHUYỆN LÀ AI. XIN MỜI CÁC BẠN ĐÓN XEM CHAP 3: KÍ ỨC ÙA VỀ- CẢM GIÁC THẬT XA LẠ PHẦN 2.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHA CÁC ĐỘC GIẢ* vẩy tay*