CHương 7: Sự Thật Về Mối Quan Hệ Giữa Những Người Bạn- Tôi Sẽ BẮt Cô Phải Thay Thế Cô Ấy (2)''Khang..chấn.. ..Nam....''- nó ấp úng nói tên anh
'' tại sao cô không đi ''- hắn quay sang mộ chủ đề khác, tay thì đúp vào túi quần
''Nói về bữa tiệc thì là tôi không đi, nhưng lí do vì sao thì anh không có quyền dò hay xét tôi ''- nó hơi nhíu mày khó chịu về thái độ hơi ngạo của hắn
'' tôi không có quyền sao???''- hắn bước từ từ tiến lại gần nó
'' đứng xích ra ''- nó không lùi, giọng nói có vẻ hơi kiêu
'' cô nói tôi không có quyền, cô nên nhớ là tập đoàn Trương Thị của cô mặc dù cao hơn mấy tập đoàn khác nhưng vẫn là tập đoàn Khang Gia đứng nhất ''- hắn nhếch mép nói
'' kệ anh chứ!!! ''- nó nhúng vai thảnh nhiên nói
'' cô thật sự không sợ tôi sao''- hắn có hơi kinh ngạc về cô. Từ trước giờ khi hắn đi đến đâu hay ở đâu thì đều phải có người đi theo và cúi đầu chào lễ tới đó, luôn có người dâng tớ miệng mới mở miệng ăn..người người trên vạn người cũng phải sợ hắn.....mặc cho là tập đoàn có nhỏ bé tới đâu thì cũng phải biết và nể phục hắn..nhưng hình như hắn đối với nó thì một chút run sợ cũng chẳng có nữa là
'' mắc mới gì phải sợ anh chớ!!! tôi mấy tên lu manh tôi còn không sợ..nới chi là anh...anh hơi bị ảo tường rồi đó ''- nó lè lưỡi '' lêu lêu '' hắn làm hắn có phần hơi nhăn mặt
'' thôi chào tạm biết anh nha!! tôi đi ''- nó lướt qua mặt hắn coi như không có gì làm hắn tức muốn điên khói, trước giờ chưa có ai dám làm thế đối với hắn, ngay cả đứa em của hắn yêu thương nuông chìu còn không dám, mà nó..là một người ngoài dám nói như thế với hắn sao?? đúng là to gan mà
'' cô đứng lại đó''- hắn gằng giọng và nhanh như cắt chụp cánh tay nó bóp chặt làm nó đau điếng cả cánh tay
'' Đau quá!! Anh mau bỏ ra''- nó cố giật lại cánh tay của mình nhưng sức nó đâu phải sức trâu, kéo lại giống như không kéo ấy ( boll: khoong phải đâu, tại chị ấy bị mất ngủ á; handy: giỏi, hiểu chị ghê )
'' sức như vậy mà cô cũng đòi kéo thì thà chiều chuộng tôi một chút cũng không phải đỡ hơn sao ''- chợt hắn thấy có gì đó vui vui trong lòng, chẳng lẽ anh thích chọc nó sao?? Chắc là không phải
'' Anh giỡn à, tôi mà chiều anh thì tôi thà sức kéo còn hơn ''- nó lại lè lưỡi chống lại hắn làm hắn đen mặt lại
Bây giờ thì hắn chợt nhìn thấy nơi này có vẻ quen thuộc '' nơi này là...'' hắn giãn mặt buông lỏng tay ra nhìn xung quanh
'' nơi này là.....''- hăn quay sangnói giọng nhẹ nhàng nhìn nó
'' là nghĩa trang, không thấy à ''- nó nâng tay mà hắn bóp chặt xoa xoa nhẹ '' nắm cái gì mà đau đến thốn thế '' nó hận rồi quyền rủa hắn
'' không phải, có cái gì đó....''- hắn lắc đầu tỏ ra không vừa lòng, có cái gì đó rất quen thuộc với anh, rất chi là quen thuộc nữa ấy!!
'' cô tới đây thăm ai ''- hắn lại đổi giọng
'' là Trân ''- nó hơi khó hiểu khi nghe hắn nói thế
'' họ và tên đầy đủ, chứ nói tên không ai mà biết ''- hắn nhìn nó cười trừ trong lòng '' sao em lại ngốc thế chứ '' nhưng tên Trân thì hơi có vẻ thân thuộc thì phải
'' sao?? anh không biết ''- nó nghe như đơ người '' vậy đóa hoa hướng dương kia'' nó nhìn xuống làm hắn nhìn theo, chợt hắn im lặng không nói gì, bầu trời cũng bắt đầu thay đổi..mây xám mịt mù như muốn đổ mưa.....không khí trong đây chợt lanh gáy người, nó và hắn thì không....( sát thủ máu lạnh mà lại ) hắn bước từng bước đi, trông hắn như đang đỡ hàng tấn đá nặng nặng lắm! từng bước của hắn đi in vào đát hiện rõ vết giày làm nó có vẻ bất an
'' anh không sao chứ ''- nó đi lại giơ định chạm vào vai hắn an ủi thì hắn quì phịt xuống làm nó đứng hình, chợt nó không thể cử động được thân thể '' sao thế này, cơ thể mình..'' nó muốn đi ra khỏi đây nhưng tại sao đôi chân cô không quay lại được, trong lòng cô bỗng nhói đau...sao có thể
'' tôi muốn cô hãy giải thích''- hắn chợt lên tiếng, nhưng tiếng phát rất khác biệt..nó có thể cảm nhận được, nó rất lạnh..cô đơn...có vẻ như là rất sốc với những gì hiện lên trước mặt
'' anh...anh thực sự...thực sự ''- nó cứ ấp úng, đôi tay nó đang nắm chặt vì lạnh '' anh Khanggg '' trong lòng nó chợt nghĩ đến bóng người con trai luôn tươi cười với nó, luôn làm hết sức vì nó mà nó vẫn luôn lạnh nhạt với Din......người con trai mà nó xem như là một kẻ đã giết chết bạn thân thứ hai nó...Mục Châu thiên....
'' tạch tạch....'' những giọt mưa đang rơi xuống đất từng giọt từng giọt rồi lại rơi ào ào.........rơi trong một buổi trưa gần chiều tà, rơi trong khung cảnh như thế này thì các đọc giả cũng đã biết và nghĩ nó như thế nào???
'' nói ''- hắn chợt lại lên tiếng khiến nó có hơi lo sợ, nó bây giờ toàn run rẩy...dòng mưa lạnh rơi ướt mái tóc nâu hạt dẻ của nó, sương thấm qua làn da trong trẻo hồng giờ đã trắng lag lạnh cứng, toàn thân nó, ướt đẫm
'' Là bạn thân''- nó lấy hết sức can đảm nói ra ba chữ, làn hơi lạnh phát ra trong yên ticnh
'' tại sao??''- hắn đứng dậy quay người sang nhìn nó, đây là hắn...thực sự đây mới chính là hắn..ánh mắt như muốn giết chết người, thân hình to vạm vỡ đang chịu rét vì chỉ nghe nó giải thích??
'' sao là.....''- nó chưa kịp nói thì hắn một cách đã tóm gọn cổ của nó làm nó có phần khó thở
'' tại sao''- hắn nhắc lại một lần nữa, y như đang muốn đe dọa
'' tôi...tôi tưởng....anh...biết''- nó có lấy hơi để nói, lấy hai tay cào bàn tay của hắn ý như muốn hắn hãy bỏ ra
'' cô nói cô và em ấy là bạn thân ''- hắn
'' đúng...đứng..''- giọng nói càng yếu hơn ''chết thiệt.. biết vậy nãy giờ ngủ cho rồi'' nó cắn răng chịu đựng
'' giải thích đi...''- hắ hơi bỏ lỏng tay ra
'' tôi và Trân là bạn của nhau từ hồi bé, hai chúng tôi chơi rất thân,...vào một ngày nọ...cô ấy gọi tôi ra một cánh đồng cách xa thành thị khoảng 50km/h.....''- nó nói tới đây thì im lặng
'' làm sao nữa''- hắn vẫn gằn giọng
'' tôi....''- nó không thể nói, nó không muốn khơi dậy chuyện đó, câu chuyện mà nó đã vùi lấp rất sau vào trong não....coi như tưởng chừng nó có thể quên nhưng hôm nay hắn lại nhắn tới quá khứ đau khổ của nó làm nó rơi những hàn lệ đắng cay...do mưa rất lớn và tối chiều nên hắn không thể biết được nó đang khóc..hưng hắn cảm thấy có cái gì nó ấm ấm ở da tay
'' nói ngay''- hắn quát
'' đó là một buổi nắng vàng....câụ ấy hẹn tôi ra đẻ nói chuyện''- nó thở hồng hộc..nó bây giờ mới cảm thấy sự lạnh, rất lạnh
'' tiếp...''- hắn vẫn nói với giọng nói đó
'' cậu ấy nói chuyện.....là cậu ấy được anh hỏi làm...bạn gái..''- nó nói tới đây bỗng nghẹt mũi '' đệch'' nó phải cố gắn hả miệng ra để lấy hơi thở '' mình không thể chết như vậy, không thể chết vì người con trai..thật nhục nhã khi mình là con của nhà họ Trương mà'' ( chị Handy kiêng trì quá, cô lên chị ơi )
'' sao đó, thì.....''- nó vô tình nấc lên một tiếng làm hắn chợt bỏ tay ra, nó ngồi phịch xuống đất
'' tạ ơn trời!!!! biết vậy nãy nấc sớm hơn '' nó vuốt ngực mình để ổn định lại tinh thần
'' làm sao nữa...''- hắn vãn đứng nguyên đó, chỉ có miệng là hoạt động
'' cô ấy bị.......''- nó như không thể tin được là mình sắp nói những từ ngữ đó
'' NÓI...SAO CÔ CỨ ẤP A ẤP ÚNG THẾ!!! CÔ BIẾT TÔI NGAY TỪ ĐẦU SAO LẠI KHÔNG NÓI CHO TÔI BIẾT LÀ TRÂN ĐÃ MẤT, TÔI TƯỞNG CÔ ẤY ĐI RA BÊN NƯỚC NGOÀI SỐNG..ĐÂU NGỜ CÁC NGƯỜI COI NHƯ KHÔNG CÓ GÌ..VẬY MÀ GỌI LÀ BẠN THÂN, TÔI THÌ THẤY GIỐNG NHƯ LÀ CÔ ẤY BIẾN MẤT THÌ CÁC NGƯỜI CỨ VUI VẺ LẮM ẤY CHỨ......''- hắn gằn lên làm nó chợt đứng phắt dậy TÁT mạnh vào mặt hắn hét lớn
'' TRÂN MẤT THÌ TÔI VUI SAO?? ANH NÓI ĐÚNG ĐÓ, VÌ CHUYỆN ĐÓ MÀ TÔI GẦN NHƯ MUỐN CHẾT, MUỐN TỰ SÁT ĐẤY ANH BIẾT KHÔNG...ANH CHƯA TẬN MẮT CHỨNG KIẾNG NGƯỜI BẠN THÂN YÊU QUÍ BỊ LÀM NHUC ANH CÓ VUI KHÔNG, TRÔNG KHI ĐÓ TÔI LẠI BỊ BẤT TỈNH....TÔI CỐ GẮNG CỨU NHƯNG KHÔNG THỂ, TÔI ĐÃ CỐ GẮNG QUÊN ĐI NỔI BUỒN SUỐT 6 NĂM QUA, CỐ GẮNG VÙI LẤP, CỐ GẮP QUÊN ĐI NHƯNG MỖI KHI TÔI CHỢP MẮT LẠI THÌ CẢNH TƯỢNG ĐÓ LẠI XUẤT HIỆN TRONG ĐẦU TÔI, TÔI PHẢI MẤT 3 NĂM CHỮA TRỊ, NÀO LÀ UỐNG THUỐC....UỐNG THUỐC NHƯ CƠM BỮA ĐẤY, CHẲNG ĂN VÀ CHẲNG UỐNG GÌ CẢ, TÔI CŨNG XÉM PHẢI BỊ ĐƯA VÀO BỆNH VIỆN BIÊN HÒA ĐÂY....BÂY GIỜ TRỞ LẠI VIỆT NAM TÔI CỨ TƯỞNG MỌI CHUYỆN SẼ THAY ĐỔI, AI NGỜ ĐÂU BỊ MỘT TÊN HẠ ĐỘC THỦ NHƯ ANH KHƠI DẠY CÁI CHUYỆN CHẾT TIỆT ĐÓ CHỨ!! XEM NHƯ TÔI ĐÃ THÍCH NHẦM NGƯỜI........''- cô túm lấy cổ áo hắn HÉT LỚN nhưng tới chữ '' thích nhầm người'' thì cô chợt im lặng đỏ mặt và bỏ tay ra quay mặt đi
'' ngày mai tôi sẽ tới công ty của anh để đưa hồ sơ cho anh, tạm biệt''- nó bước đi bỗng quay đầu lại nói với hắn...xong thì cô chạy nhanh vào trong xe mình khóc nức nở, còn hắn thì đứng thin thít đó, trong đầu anh vẫn vang lên tiếng nói '' TÔI QUÊN ĐI NỖI BUỒN SUỐT 6 NĂM QUA.....XEM RA TÔI ĐÃ THÍCH NHẦM NGƯỜI....''
~............trong xe..........
Sau khi khóc xong gần mười phút, nó mới bình tĩnh lại được tinh thần
.
[ i never know]
[baby]
i never know]
.
tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nó chợt quẹt nước mắt, vuốt ngực để giọng có vẻ bình thường
'' alo''- nó
'' sao lâu gọi thế''- Simon nhăn nhó
'' à! tại đang...''- nó gãi đầu
'' nè! mới khóc xong đúng không ''- Simon lên tiếng làm nó bất giác im lặng
'' gì chứ! giỡn hoài...''- nó
'' nè, bạn bè lâu năm làm như tôi không hiểu cái tính của cậu sao ''- Simon
'' vậy sao!? ''- nó chuyển giọng
'' ừa! ''
'' thôi bỏ qua chuyện đó đi! nè....chừng nào lớp tập hợp đây''- nó đổi sang chủ đề
'' muốn khi nào''-Simon
'' khoảng 5 ngày nữa đi, chắc sẽ có nhiều đứa bận công tác hay đi chơi vu vơ nơi đâu đó rùi vân vân...nên phải cho thời gian nhiều nhiều một chút ''- nó quơ tay múa chân diễn tả
'' ukm, tôi đồng tình...bây giờ tôi sẽ gởi tin nhắc hết 56 đứa đó nhé, hơi lâu đấy''- Simon gật đầu
'' vậy thôi bye''- nó chủ động tắt máy
Sau khi nói chuyện với Simon xong và nghĩ tới sắp gặp được đồng bọn nó cảm thấy ổn lại được tinh thần
'' được rồi, tươi tỉnh lên..mày không thể mắc cái chuyện cỏn con vậy mà buồn quài được như thế...mày là Trương Bảo Nghi, là Handy, là con của Trương Lan Di và ba Đạo Tuấn, mà lâu rồi không thăm hai người họ! nhưng giò sao thăm, bọn họ đang đi party mà, thui để ngày mốt...chuyện hồ sơ làm xong rồi, được! Quá hoàn hảo''- nó búng tay trong vui mừng rồi khởi động máy chạy
_________________________
...trên xe của hắn......
'' chuyện gì đây''- hắn bỗng thấy choáng váng..hôm nay hắn đã rất sốc...sốc nặng hơn nữa là, biết được người con gái mà mình yêu thương đã ra đi, gần 6 năm trời không một lời nói chia tay mà bây giờ mới được biết rằng cô ấy đã ra đi. Lúc đấy anh mới 13 tuổi.....đã dám thổ lộ và lấy hết sức can đảm để nói ra
>>>>>>>>>> cùng nhau quay về hiện tại chút nhé