Nữ Hoàng Đế Và Thái Giám Giả


Gia tộc Độc Cô nhà ở kỉnh đô, nằm ở phía đông kinh thành.

Phía đông kinh thành là vùng đất phồn hoa thịnh vượng của kinh đô và vùng lân cận, Triệu Tuấn Hào rời khỏi cửa cung, trên khuôn mặt điển trai không có sát ý cũng không có vẻ âu sầu, mà là dáng vẻ không quan tâm hơn thua, thờ ơ lạnh nhạt.

Giữa hai tay áo lồng vào nhau của hắn, lệnh bài của nhà họ Liễu cứ truyền qua chuyển lại trong tay hắn không ngừng, giống suy nghĩ lúc này của hắn.

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc, cua đông rẽ tây, chạy rất vững vàng.

Sau nửa giờ, rèm xe được mở ra, giọng điệu cung kính của người đánh xe truyền tới:
“Triệu công công, đã đến phủ Độc Cô rồi.

.



“ừ…”
Triệu Tuấn Hào giẫm lên băng ghế nhỏ của xe ngựa rồi xuống xe, đặt một thỏi vàng vào lòng hai bàn tay đan chéo của người đánh xe.

“Đa… Đa tạ Triệu công công, cảm ơn Triệu công công…”
Triệu Tuấn Hào cười ấm áp gật đầu, thờ ơ lạnh nhạt đỉ vào trong phủ.

Phủ đệ Độc Cô, cửa lớn sơn vàng, tường đen gạch xanh, trước cửa có đầy tớ đứng canh, thấy có người tới, từ y phục tướng mạo, bọn họ sẽ suy luận ra thân phận của người tới, vội vàng chắp tay hành lê:
“Triệu công công, mời vào trong.


Dưới sự dẫn dắt của hai tên đầy tớ, Triệu Tuấn Hào bước qua con đường lát đá xanh, vượt qua lối vào độc đáo, đi qua ao trong viện, ba lối vào sân, đến trước một tòa điện có phong cách cổ kính.

Tiếng cười nói trong điện vang lên không ngừng, Triệu Tuấn Hào đẩy cửa tiến vào.

Bàn ghế sắp xếp gọn gàng, trên bàn có đủ loại món ngon của lạ, hoa quả, đồ uống, nhiều đại thần mà hắn từng thấy ở điện Nghị Sự đang ngồi trên đất, hoặc giao lưu với nhau, hoặc rót tí rượu ngon, hoặc sờ mó vuốt ve cơ thể của cơ thiếp bên cạnh, giống như khung cảnh một bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi, quan khách tận hưởng niềm vui.

Y phục thái giám sáng ngời của Triệu Tuấn Hào quá thu hút sự chú ý của người khác, không ít quan khách cau mày, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không hài lòng.

“Một tên hoạn quan nho nhỏ, lại dám xông bừa vào phủ Độc Cô, to gan quá… Thích…”
Có vị viên ngoại trong sáu bộ, mặt đầu mùi rượu, cầm bình rượu trào phúng nói.

Triệu Tuấn Hào chỉ nhìn vị viên ngoại kia một cái, nhắm mắt làm ngơ, sau đó tự đi về hướng đại điện.


“Triệu công công, ngươi đã tới, lão phu đợi ngươi lâu lắm rồi.


Đồng thời một giọng cười to sang sảng vang lên, Triệu Tuấn Hào nhìn thấy một người trung niên ngồi trên ghế chính trong điện, đức cao vọng trọng đang đi về phía mình.

Râu tóc của Độc Cô Nhất Hạc đã bạc trắng, dáng vẻ hiên ngang, lúc đỉ đường rất có khí thế, lông mày kiếm của ông ta nhếch lên thái dương, đưa mắt ra hiệu cho vị viên ngoại vừa trào phúng hồi nãy, trầm giọng nói:
/zViên ngoại uống say rồi, tiên ông ấy về đỉ!”
Vâng.


Hai tên đầy tớ của gia tộc Độc Cô, ăn mặc nghiêm trang, lông mày lạnh lùng lập tức tiến về phía trước, bắt lấy viên ngoại đưa ra ngoài.

“Hắn nói năng lỗ mãng, xúc phạm quá rồi, tiểu hữu đừng đa nghi quá.


Bàn tay to của Độc Cô Nhất Hạc ôm vai Triệu Tuấn Hào, vị viên ngoại vừa rồi nói năng lỗ mãng, ông ta cũng không ngăn cản, bởi vì ông ta muốn xem thử, tên thái giám tên Triệu Tuấn Hào này, sẽ có phản ứng như thế nào.

Điều khiến ông ta bất ngờ là, đối dỉện với người nói năng trào phúng mình, tên thái giám như thiếu niên này, không hề tức giận, hoặc là nói, trên mặt không hề tỏ ra tức giận, điều này khiến ông ta phải đánh giá cao hơn.


“Lão phu giới thiệu với mọi người một chút, thanh niên tài năng bên cạnh lão phu, chính là Triệu Tuấn Hào, Triệu công công.


Độc Cô Nhất Hào đức cao vọng trọng, dẫn Triệu Tuấn Hào đến hai hàng ghế gần ghế chính rồi ngồi xuống.

Đại điện lập tức vang lên những tiếng chào hỏi.

“Triệu công công, nghe danh đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả là một người tài.


“Triệu công công, bản quan là thị lang hộ Bộ, hân hạnh hân hạnh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận