Bà cô giáo dạy hóa vào lớp ai cũng im lặng , bà này được học sinh trong lớp gọi là bà cô khó tính nên cứ đến tiết bà ai cũng im lặng nghe giảng mặc dù ko muốn chút nào.
Riêng bọn hắn tuy ko nghe giảng nhưng ko bị bà cô đuổi ra khỏi lớp vì gua thế bọn này quá hiển hách.
Bà dạy trên bảng , quay xuống thấy nó nằm gục trên bàn liền gọi nó dậy vì bà buết nó là học sinh nhận học bổng nên ko sợ ( bả ko bít thân phân tgật của nó trong trường học chỉ có ông hiệu trưởng bít ) , bà đứng trên bục giảng gọi mãi mà nó ko chịu dậy.
Hắn bên cạnh rút tai phone nó ra , lay người nó lúc này nó mới ngước mặt lên nhìn.
Thấy nó tỉnh dậy thì hắn hất hất mặt về phía bà cô , nó nhìn theo thì bắt gặp khuôn mặt hằm hằm của bà.
Bà nói :
--Em kia lên giải bài này cho tôi__ bà vừa nói vừa chỉ tay về phía nó.
Nó đứng dậy tại chỗ nói :
--Tôi ko biết làm __ bà cô tức qua , vì trong giờ học của bả ko có ai dám ko chú ý trừ bọn hắn , vậy mà nó 1 đứa nhận học bổng mà ...!
--Em...Em...__ bà cô tức quá nói lắp
--Tôi có làm gì bà đâu mà bà nói lắp vậy__ nó trêu chọc bả
--Em...gia đình em ko dạy em à sao mà để em hỗn láo vs người lớn vậy , mẹ em chắc ko biết giáo dục con rồi , em ra ngoài cửa lớp đứng cho tôi__ bà cô quát, khi nghe bà cô nói mẹ mình như vậy mặt nó tối sầm lại nói :
--Bà ko đủ tư cách để nhắc tới mẹ tôi , bà nghe cho kĩ đây bà nói gì về ông ta (cha nó) cũng được còn đụng tới mẹ tôi thì bà nên chuẩn bị tâm lí trước khi nói__ nó nói giọng lạnh băng , ai trong lớp cũng phải thấy lạnh sống lưng kêt cả bọn hắn.
Nó bước ra khỏi chỗ lên phía bàn giáo viên nói thầm vào trong tai bà "bà nên chuẩn bị cuốn gói ra khỏi trường này đi , trường này ko cần loại giáo viên như bà" nói xong nó bỏ đi luôn.
Bọn hắn ko biết nó đã nói gì mà khuôn mặt bả tái mét.
Nó đi ko được bao lâu thì hắn cũng chạy ra ngoài , bọn bạn hắn thấy hắn chạy đi cũng ngạc nhiên nhưng ko hỏi gì mà tiếp tục ngồi tán gẫu.
Như & C.Phong thì nghĩ "bà cô này láo thiệt giám nhắc tới nẹ nó đã thế còn nói xấu bà muốn chết chắc , nó ghét nhất là ai nói xấu mẹ nó ".
Hắn sau khi chạy ra khỏi lớp thì cũng đi tìm nó , chạy tìm lòng vòng quanh trường mãi mà chẳng thấy nó đâu.
Cuối cùng hắn quyết định ra vườn sau trường tìm nó nơi mà ít người ra nhất có khi còn ko có nữa ấy chứ.
Sau vườn trường toàn là trồng loài hoa mà nó thích đó là hoa oải hương , nó rất thích khu vườn này vs lại nơi đây thật yên tĩnh và tring lành biết bao.
Hắn đi được một hồi thì thấy một bóng người ngồi tựa đầu vào gốc cây của cây bằng lăng.
Bước lại gần thì thấy một người con gái rất rất là đẹp đang nhắm mắt ngủ, hắn chưa từng thấy ai đẹp như thế này và cũng chưa từng gặp người này trong trường bao giờ ( thật ko đó ).
Người con gái đó cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình thì mở mắt ra đập ngay vào mắt là hình ảnh của hắn đang nhìn mình.
Vì người đó mở mắt ra đột ngột làm cho hai bên nhìn thẳng vào nhau , được 1 lúc hai người bối rối quay mặt đi chỗ khác.
Hắn nghĩ "sao tim mình lại đập mạnh trước người con gái này vậy , cảm giác này thật giống vs cảm giác khi đứng trước cô ta".
Còn nó thì "sao tim mình lại đập mạnh khi thấy ánh mắt đó của anh ta nhỉ ".
Không gian trở nên ngượng nghịu , nó lên tiếng phá tan ko khí ngượng nghịu đó :
--Sao anh lại đi theo tôi ???__nghe câu hỏi của nó mà hắn ngạc nhiên.
--Sao tôi lại đi theo cô được__ hắn đặt câu nghi vấn hỏi, hắn thắc mắc vì sao người con gái đó lại nói thế.
--Chẳng phải tôi vừa bước chân ra khỏi lớp được một lúc là anh đi tìm tôi sao__cô gái đó nói mà hắn chẳng hiểu gì cả , mà khoan , cô gái đó nói gì "ra khỏi lớp","đi tìm" ko lẽ đây là...Hắn nhìn kĩ lại cô gái , "cô ta có mái tóc ánh tím giống con nhok ngồi cạnh mình còn những đuểm khác thì mình ko biết vì mình có để ý kĩ đâu" hắn nghĩ , nhìn xuống tay nó thì thấy nó đang cầm cái mắt kính dày cộp đó , chính là cái mắt kính của con nhok xấu xí.
Thấy hắn nhìn chằm chằm nơi tay mình mà cứ đơ người ra , nó nhìn xuống theo thì "ôi chết rồi mình nghĩ ở đây ko có ai nên đã tháo kính ra giờ thì sao" , đúng người con gái đó ko ai khác chính là nó , nó đang tự chửi rủa mình trong lòng.
Hắn giật cái kính nơi tay nó đeo lên mắt rồi tháo ra nói :
--Ko phải kính cận vậy sao cô phải đeo nó đi học__giờ thì hắn đã nhận ra đây là nó.
Nó giật lại cái kính đeo lên nói :
--Chuyện này ko liên quan đến anh
--Mà tôi thấy cô giông giống ai mà tôi ko thể nhớ ra ngay bây giờ __hắn nói mà làm nó giật mình , nó chối :
--Giống ai đâu mà giống chắc anh lầm rồi.
--Có tôi thấy cô rất giống người đó mà ko thể nhớ ra là ai__ hắn nói
--Thôi ko nói chuyện vs anh nữa , tôi lên lớp mà anh cũng đừng nói cho ai biết là anh đã thấy khuôn mặt tôi kể cả bạn anh__ nó nói rồi đứng dậy định quay vê
lớp vì giờ này đã ra chơi rồi nhưng bị hắn kéo tay lại.
Do bị kéo bất ngờ vs một lực rất lớn nên nó bị ngã nhào vào người hắn.
Tình cảnh bây giờ là hắn nằm dưới nó nằm trên hai mắt đối diện nhau môi chạm môi , chừng được 10s vs trạng thái đó thì nó ngồi bật dậy hắn cũng ngồi dậy theo.
Mặt nó bây giờ đỏ ửng như trái cà chua , "ôi first kiss của tôi " nó nghĩ , im lặng hồi lâu nó cố nói ra lời để chữa lành bàu ko khí ngượng ngùng này :
--Anh muốn nói gì vs tôi thì nói đi
--À cũng ko có gì chỉ là cô muốn tôi giữ kín ko cho ai biết mặt cô chứ gì__hắn nói , nó gật đầu thay câu trả lời--cô đã từng nghe câu "có qua yhì phải có lại chưa"__ nó nghe hắn nói vậy thì đã biết hắn muốn gì rồi.
-- Anh muốn trao đổi điều kiện vs tôi thì anh nói đi
--Cô thông minh vầy sao ko giải được bài hóa lúc nãy __ hắn nói
--Chuyện đó anh ko cần quan tâm , anh có nói điều kiện của anh ko thì bảo__nó tức giận hỏi.
--Điều kiện giờ tôi chưa có nghĩ ra
--Vậy khi nào nghĩ ra thì nói cho tôi biết , và nhớ kĩ tôi chỉ đáp ứng những gì tôi có thể làm và đúng đạo đức lương tâm thôi __ nó nói.
--Tôi biết__ nhận được lời nói từ hắn thì nó đứng dậy lên lớp , hắn cũng đứng dậy lên lớp theo.
Vừa đi hắn vừa sờ lên môi mình , bờ môi của nó thật mềm.
Đến cửa lớp nó vào trước vs khuôn mặt lạnh , còn hắn theo sau mà còn cười nữa làm mọi người cảm thấy tò mò ko biết hai người này có gì mà trông mập mờ thế.