Đêm đã tàn, sao lặn. Nhưng vì cơn mưa sớm nên ánh dương không chiếu toả như hằng ngày, đường chân trời phía đông ngày mưa chỉ có một vệt ánh sáng nhỏ le lói lên trong bầu trời màu xám xịt.
Bên ngoài cửa sổ, mưa theo gió đập lên cửa sổ bằng kính.
Mưa tầm tã, xối xả, mưa miên man miên man rơi thấm lạnh cõi lòng ai.
Nam Cung Thần vẫn ở trong phòng cấp cứu, từ lúc 2h sáng đến giờ vẫn chưa ai bước ra thông báo một tiếng về tình hình của anh cho Quyên Phong nghe. Cô cũng chẳng sốt sắn đi qua đi lại gõ cửa hỏi xem thế nào, chỉ im lặng ngồi ở dãy ghế đợi, đôi mắt nhìn xuống mặt sàn bệnh viện mà ngỡ như là nhìn ra xa xăm vạn dặm.
Quyên Phong đã ngồi như thế, ngồi suốt từ nửa đêm qua. Mặc dù bình thường cô vốn im lặng vô hồn như thế, nhưng trong thời khắc này, mọi người xung quanh ai nấy đều nhận ra điểm khác biệt ở cô so với dáng vẻ hằng ngày.
Đôi mắt ấy, hững hờ, bàng hoàng, lại nhuốm một vẻ đau thương tột cùng dù nó trông thật tĩnh lặng.
- Lão đại, trời sắp sáng rồi, ngài nên về nghĩ ngơi đi, ở đây chúng tôi sẽ lo, cậu ấy sẽ không sao đâu .
Thiên Long thấy thế thì buông tiếng thở dài bước đến gần Quyên Phong khuyên bảo. Đi theo Quyên Phong chỉ mới được hai năm nhưng qua nhiều lần vào sinh ra tử, anh cũng phần nào hiểu được Quyên Phong. Cô ấy rất kiên cường, cũng rất yếu đuối, nhưng dù là yếu đuối hay kiên cường đang ngự trị trong con người của cô ấy thì cô ấy cũng sẽ xây dựng cho mình vẻ bề ngoài mạnh mẽ băng lãnh. Nhưng hôm nay đây, cô ấy ngồi đó, ánh mắt phẳng lặng yên tĩnh như mặt hồ thu, nhưng sắc màu xám khói trong đôi mắt ấy lại miên man, xám xịt, nặng trĩu và lạnh lẽo như bầu trời mưa ngoài kia. Anh cũng hiểu trải qua bao lần chứng kiến những người xung quanh mình ra đi, trái tim Quyên Phong cũng bấy nhiêu lần tan nát như bị dao đâm. Nên cô đâu còn như mọi người bình thường, gào thét khóc lóc mà trách than số phận nữa.
Cho nên, cô chỉ đơn giản là chết lặng không cất lên một lời, dù chỉ là một cái nhép môi.
- Tôi không thể đi, Thần từng nói, tôi là năng lượng của cậu ấy, mỗi lần ở gần tôi cậu ấy sẽ mạnh mẽ đến bất bại, đúng vậy, chỉ cần tôi ở bên, cậu ấy sẽ bất bại, vì tôi, cậu ấy sẽ bất bại - Cuối cùng Quyên Phong cũng lên tiếng, cô nói với Thiên Long, nói với mọi người, lại như nói với chính mình.
Đột nhiên lúc này, hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt ấy ánh lên như một tia sáng chiếu vào mặt hồ khiến mặt nước óng ánh, đôi môi cô hơi run, sau đó cô đứng dậy, loạng choạng bước đến rồi xông vào phòng cấp cứu.
Bên trong mùi thuốc bốc lên nồng nặc, lại có chút mùi tanh của máu, xung quanh tối thui, chỉ có nơi các bác sĩ đang làm việc được chiếu sáng bằng đèn chụp. Thấy Quyên Phong bước đến, họ có chút run rẩy, bởi phần nào họ cũng hiểu cô gái này nhất định có một quyền lực rất lớn mới có thể ngang nhiên đưa một người bị trúng đạn đến bệnh viện mà chẳng buồn quan tâm đến giới an ninh sẽ tra hỏi.
- Cứ kệ cô ấy, các người làm việc đi, nếu cứu sống được cậu ta thì mỗi người ở đây sẽ được trả gấp 10 lần tiền lương mỗi tháng trong suốt 2 năm, cái bệnh viện này cũng sẽ được đầu tư trở thành bệnh viện phát triển nhất nước - Thiên Long bước đến đỡ lấy Quyên Phong, lấy trang phục phòng cấp cứu mặc vào cho cô, đồng thời khích lệ tinh thần của cánh bác sĩ để họ an tâm làm việc.
Quyên Phong nhìn máu thấm đầy ở bông, máu chảy ra ướt cả grap giường thì không khỏi run rẩy choáng váng mà níu lấy cánh tay Thiên Long. Suốt 10 năm trời làm sát thủ, giết không biết bao nhiêu người, tắm máu của biết bao nhiêu kẻ, đây là lần đầu tiên cô thấy sợ máu đến thế. Sắc đỏ trên nền trắng ấy sao mà chói mắt đến thế, sao mà như một con dao đâm không ngừng đâm lấy trái tim cô như thế, hết nhát này lại đến nhát khác, mỗi một nhát đều đâm thật sâu vào nơi yếu đuối nhất trong lòng cô. Nước mắt cô không rơi, nhưng trái tim như ứa máu, đau đến từng nhịp thở.
Sau đó, bác sĩ nói đã có thể giữ được mạng, nhưng có tỉnh lại được hay không thì còn nhờ ý chí của cậu ta, mà các bác sĩ có ý nhấn mạnh hơn là kêu họ nên cầu nguyện cùng Chúa. Cuối cùng sau khi Quyên Phong với đôi mắt băng lãnh mất hồn dí họng súng vào trán một bác sĩ trong số đó, họ mới sợ hãi sửa lại rằng sức khoẻ của Nam Cung Thần rất tốt, chỉ cần cô cho cậu ta chút ý chí thì sẽ mau tỉnh lại.
Thế là Quyên Phong cứ luôn túc trực ở bệnh viện. Sắc mặt cô tiều tuỳ thấy rõ, dù rằng cô vẫn cố gắng ăn uống, cô cũng rất cố gắng dùng thuốc ngủ để vô giấc. Cô nói với Vô Tâm rằng nếu Nam Cung Thần tỉnh dậy mà thấy cô tiều tuỵ chắc chắn sẽ trách cô là đồ trẻ con không biết tự chăm sóc mình.
Ngày trước cô rất ghét mặc váy trắng, nhưng mỗi khi đến thăm Nam Cung Thần, cô đều vận một chiếc váy maxi màu trắng dài vì anh từng nói rằng anh muốn thấy cô mặc váy trắng, đặc biệt là váy trắng cô dâu, tất nhiên chú rễ là anh rồi.
Lại một ngày nữa trôi qua, Quyên Phong lại gục đầu bên giường Nam Cung Thần, đôi môi rúc vào gần tai anh, bàn tay trắng của cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Chẳng phải cậu nói mỗi lần bên tôi thì sẽ như tràn đầy năng lượng sao? Chỉ cần tôi ở bên cậu sẽ là bất bại sao? Vậy thì mở mắt ra nhìn tôi đi, về với tôi đi, hãy cho tôi thấy cậu bất bại thế nào đi, chẳng phải cậu nói sẽ bảo vệ tôi sao? Vây bây giờ nằm đó là thế nào hả? - Quyên Phong thủ thỉ bên tai Nam Cung Thần, giọng cô thanh như chuông gió, mong manh và văng vẳng trong không gian dù tiếng người đã tất.
Lần đầu gặp nhau ở ngọn đồi ngoại ô, anh nói: "Người dân ở đây đều nói trên ngọn đồi nay nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy ở đây rất thoải mái, cô cũng thấy giống tôi à?”
Cô hung hăng muốn lấy mạng anh bằng 2 từ "muốn chết", anh nở nụ cười tươi rói siết lấy tay cô, anh nói: "Tay cô chảy máu, cần được băng lại”.
Động tác băng bó của anh vụng về vô cùng, nhìn thấy chỉ càng bực thêm bực, nhưng hàng mi cong cong đa tình vẫn cười với cô dẫu cho cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Lần đầu tiên cô khen lòng ngực anh ấm áp, anh nói: "Ờ biết tại sao khong? Vì nó chưa đầy lửa giận của tôi đấy?". Lần thứ hai cô khen, anh nói: "Vì nếu tôi không ấm em sẽ bị lạnh, nên buộc phải tiến hoá để đáp ứng nhu cầu của em".
Anh nói: "Hình như lúc nào cô cũng muốn tránh mặt tôi nhỉ? Nhưng không sao, dù cô có đi đến bất cứ nơi đâu, tôi cũng sẽ bám theo cô cả đời. Dù cô có lẫn tránh trong bóng đêm u tối, tôi cũng sẵn sàng hòa làm một với màn đêm để bám theo cô".
Lúc này Quyên Phong mới chợt nhận ra giữa họ lại có nhiều kí ức đẹp như vậy, có điều trong chuỗi kí ức đó, lúc nào anh cũng hết mực ấm áp với cô, lo lắng cho cô, động viên cô, chăm sóc che chở cô. Còn cô, từ đầu đến cuối đều lạnh mặt với anh.
Cũng chính lúc này, Quyên Phong mới hiểu được tại sao Nam Cung Thần cứ muốn lo cho cô, cứ muốn bảo vệ muốn cô bình an. Bởi vì nếu đối phương không vui vẻ bình an, thì lòng của mình sẽ rất đau, rất rất đau.
Đau vì người ta, đau vì một chữ tình.
Cô nhớ có một lần cô muốn ăn mì gói do đích thân anh nói, nhưng lần đó không như mọi lần trước, sau khi cô nói xong, anh nhìn cô cười gian, anh đã nói: "Kêu tôi là Anh đi, tôi sẽ làm mọi thứ cho em, hái sao trên trời cho em, mang cả thiên đàng xuống mặt đất cho em cũng được".
"Tiểu Phong, em hiểu biết rộng rãi như vậy, đi qua rất nhiều nơi, nếm trãi nhiều thứ, vậy em có biết hạnh phúc ở đâu không?" Anh đã từng hỏi cô như thế khi hai người cùng ngồi ngoài ban công hưởng gió đêm ngắm sao.
"Ở một nơi nào đó xa xăm, mà hẳn là tôi không thể chạm đến" Quyên Phong lúc đó nhìn những ngôi sao xa xăm, rũ mi đáp.
Đột nhiên lúc này một vòng tay ôm lấy cô, bàn tay rộng lớn đặt lên mái tóc cô: "Hạnh phúc vẫn luôn ở cạnh em, và em đang chạm vào nó đây".
Giot nước mắt lăn xuống khoé mi, nhỏ xuống bên tai Nam Cung Thần:
- Phải đấy, anh là hạnh phúc của em, anh nói hạnh phúc mang tên anh sẽ luôn bên em mà, nếu anh đi rồi, em sẽ, em sẽ..- Giong cô vẫn êm nhẹ như thế, không có tiếng nấc nghẹn ngào, vẫn mang một âm điệu đều đều và một sắc thái vô cảm. Cô hơi kéo dài âm đuôi, như thể muốn suy nghĩ xem, cuối cùng lại một giọt nước mặt nữa rơi xuống, tiếng cô bất lực buông ra:
- Nếu anh chết thì em cũng không biết phải làm gì cả. Anh nói đúng, không ai chết vì thiếu ai cả, nhưng khi thiếu đi người đó thì sẽ không còn là cuộc sống nữa, mà chỉ là tồn tại, tồn tại trong một thế giới vô vị vô sắc, tồn tại mà không biết làm gì, cũng chẳng biết đi đâu.
Quyên Phong không hiểu sao hôm nay mình nói nhiều đến vậy, dường như bao nhiêu tâm tư của cô giấu trong lòng, cô đều muốn cho anh nghe cả, nhưng liệu rằng anh có nghe được hay không? Nếu nghe tại sao vẫn cứ hờ hững ngủ mãi thế. Anh có biết cô mong nhìn thấy đôi tròng mắt xanh lá ấy nhìn cô mĩm cười thế nào không? Có hiểu cô mong nghe được hai tiếng "tiểu Phong" từ đôi môi của anh thế nào không? Có hiểu cô muốn được "hạnh phúc" của cô ôm vào lòng thế nào không?