"Tôi không phải sát thủ hàng hiệu như em, không thần thánh không siêu nhân, nhưng chỉ cần là vì em, tôi sẽ bất bại".
Long Thần không biết mình đã chìm vào vô thức bao lâu cho đến khi có một giọng nói thanh mãnh ập vào tâm trí gọi anh dậy. Giong nói ấy vang lên không ngừng trong tâm trí, mỗi một từ một chữ đều như một khúc câu hồn không ngừng kéo anh ra khỏi chỗ bóng tối đặc quánh trói buộc lấy cả người anh.
Tại sao anh lại ở nơi này? Nơi này rất tối tăm và đầy đau đớn, nhưng anh không hề thấy sợ vì điều đó, vì từ lúc hạ tay lấy đi sinh mạng đầu tiên trong cuộc đời sát thủ của mình, anh đã hoàn toàn mất hết mọi cảm xúc bao gồm cả sợ hãi rồi. Anh không vui, cũng không buồn, không sợ hãi cũng chẳng thấy bình an, nếu còn lại chút xúc cảm gì trong anh thì đó là sự ngạo mạn, chán chường và dĩ nhiên là tính độc chiếm của bậc đế vương tham lam. Thuộc hạ của anh đều nói rằng tế bào cảm xúc của anh đã bị liệt hoặc cũng có thể đã chết luôn rồi mặc dù anh vẫn cười nói một cách giảo hoạt. Tính đến tuổi 24, không biết bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp hàng người mẫu thế giới đã vây đến canh anh, nhưng chưa bao giờ anh động vào họ, kể cả khiến họ trở thành một công cụ trên giường anh cũng không có nổi một chút hứng thú, việc này không biết có phải giới tính anh có vấn đề khong nữa. Nhưng thật sự nó quá chán ngán.
Tuy nhiên, thế giới quan mang một sắc xám xịt của sự ủ dột, lười nhát và chán chường ấy đã đã dần dần tiêu biến khi Tân Quyên Phong xuất hiện, anh và cô, khá giông nhau, ít hay nhiều, có lẽ thế.
Nhưng không như cô gái mang tên Tần Quyên Phong có động lực trả thù vẫn ngày đêm nỗ lực gánh vác tất cả, Long Thần lại ngược lại. Lúc sinh ra chưa cần động tay đã có được cả một cơ ngơi kếch xù đợi anh thừa kế. Anh thật sự mà nói, hoàn toàn không có bất cứ động lực mạnh mẽ nào để trở thành một sát thủ ngoài việc gia đình anh có rất nhiều kẻ thù, mà anh chính là đối tượng rất thích hợp đễ những kẻ đó trút thù lên đầu, vì thế nên anh trở thành sát thủ, để sống xót, chỉ thế không hơn. Vốn đã có sẵn một cơ ngơi như thế cho nên trong công việc của mình, Long Thần chưa bao giờ cố gắng hết sức lực, vắt hết chất xám ra để suy nghĩ. Thế nên lần ở đám tang nhà họ Hà, cũng không có gì quá ngạc nhiên khi anh thua Quyên Phong trận đó cả, nếu không muốn nói rằng có thể sống xót trong trận đó là một chiến tích khá thú vị dành cho tính cách kiêu ngạo của Long Thần.
Nhưng đó là tất cả cảm nhận của Long Thần lúc trước, trước khi anh mất kí ức và trở thành Nam Cung Thần. Còn bây giờ, ở nơi này chỉ còn lại những thống khổ vằn vặc đến mức anh cảm thấy không còn bất cứ tư cách nào nhìn vào đôi mắt màu xám của cô nữa. Nó chính là chỗ bóng tối mịt mù, đặc quánh đang kéo lấy anh vào chốn địa ngục mình nên thuộc về.
Anh đã nghĩ mình nên chết đi, nhưng rồi giọng nói ấy đã gọi anh. Chất giọng thanh như phong linh trong gió, hễ mỗi lần cất lên là khiến con người ta cảm thấy thoải mái như đang đứng giữa một cánh đồng đầy ắp gió và những bông hoa bồ công anh lay.
Anh đã nói, anh không giờ bỏ cô một mình, tại sao giờ này lại nằm đây và để cô mệt mỏi bất lực gọi tên anh. Không như anh chẳng biết sợ gì ngoài mất cô, Quyên Phong lại sợ rất nhiều thứ, mặc dù cô luôn tỏ ra chẳng sợ gì. Vậy nên cô gái đó rất cần một người ở bên cô, và người đó là anh, không ai khác, chỉ anh là đủ.
Phải, chỉ mình anh thôi, không cần Hắc Long, không cần thuộc hạ, không cần Tần gia, không cần quá khứ. Chỉ anh.
Những bóng tối của sự thống khổ tự trách kia dần dần nhạt dần rồi biến mất.
Đôi mắt xanh lá hào hoa đa tình hé ra. Do ngủ quá lâu mà mẫn cảm với ánh sáng, khẽ nheo lại, rồi từ từ mới mở hẳn ra. Và dĩ nhiên, ánh mắt đó dù thấy cả thế giới, cũng chỉ nhìn về một người.
Cô ấy đang gục đầu trên giường, có lẽ do mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, mái tóc dài đen mướt như hút mọi thứ vào cái màn đêm ấy, làn da trắng như men, rèm mi dài rợp, cong vút, và một đôi môi son yêu kiều.
Nam Cung Thần ngày trước đối với cô gái này, yêu nhiều chiếm ít, nhưng Long Thần lúc này, yêu và chiếm là ngang nhau. Phải, đây là người mà anh muốn chiếm lấy nhất, và sẽ độc chiếm bởi vì anh còn sống, và anh sẽ không thể sống thiếu cô.
Mang em ra khỏi Tần gia, mang em ra khỏi thù hận, độc chiếm toàn bộ những gì thuộc về em.
Dĩ nhiên là một sát thủ lão luyện kì cựu, Quyên Phong dù có đang ngủ cũng có thể phát hiện ra động tĩnh xung quanh. Cô sững sốt ngẩng đầu lên, đôi mắt xám khói mơ màng như màn mưa, u buồn như bầu trời lúc chạng vạng nhìn anh đầy vẻ tuyệt vọng, hai hàng nước mắt cô chảy dài, nhưng khuôn mặt vẫn không có lấy một biểu cảm gì nhăn nhó, như thể những giọt nước đang chảy dài kia chỉ là nước mưa buâng quơ thế nào lại rơi vào bờ má hồng.
- Tiểu Phong - Anh khẽ gọi, bất chấp cả cổ họng anh khô khốc và đau rát.
- Tôi đã nghĩ, nếu cậu chết đi, hẳn là sau này tôi sẽ thành một sát thủ vô tình lắm, vì...cậu chết, trái tim, cảm xúc của tôi cũng chết theo - Cô cất giọng nói, âm bản cao vút tưởng như có tiếng chuông gió gõ đâu đây, vang vang trong không gian đẫm một màu mật ong của chạng vạng.
- Vì định mệnh nói rằng, em là của anh.
Hoặc định mệnh không nói thế thì cũng chẳng ai có thể thay đổi được, vì đó là điều mà Long Thần này muốn.
Ánh mặt trời khuất dần nơi đường chân trời. Bóng tối đang dần lan ra, nuốt chửng ánh sáng, phủ tất cả trong một màu đen mịt mù không thể phân biệt rõ đâu là đen đau là trắng.
Màn đêm đang kéo dần xuống, mang theo những cơn ác mộng kéo dài triền miên.