Tối hôm đó tại bar Wind, nó triệu tập cuộc họp đột xuất, cuối cùng sau 1 tuần mất tích nó cũng chịu xuất hiện. Tuy nhiên cuộc họp lần này không chỉ có riêng nhóm nó mà còn sự có mặt của Phong, Kỳ và Quân, chẳng ai biết mục đích thật sự của nó là gì. Vừa đẩy cửa bước vào Linh và Thy đã chạy đến ôm chầm lấy nó, suốt 1 tuần qua 2 người họ vô cùng lo lắng cho nó. Bảo và Kan mỉm cười, gật đầu với nó, riêng Huy thì lặng lẽ ngối 1 góc thản nhiên uống rượu. Đẩy 2 cô bạn thân mình ngồi xuống, mời nhóm của Phong vào nó nhẹ cúi đầu chào tất cả.
_ Hôm nay mời mọi người đến là có việc quan trọng muốn nói, nhưng trước hết chúng ta cùng chào đón thêm 1 vị khác nữa. Nó nhanh chóng đẩy của ra, từ ngoài bước vào 1 thanh niên dáng vẻ cao ráo với mái tóc hau hau vàng.
_ Anh Gia Khanh. Thy vội chạy đến ôm chầm lấy Gia Khanh
_ Thy, em lớn quá rồi nhỉ. Gia Khanh xoay người Thy ngắm nghía
_ Xin giới thiệu mọi người anh ấy là Lưu Gia Khanh, giám đốc tập đoàn thương mại Roya. Nó nhẹ nhàng giới thiệu
_ Chào mọi người, rất vui được gặp. Khanh cúi đầu chào
_ Anh Khanh về nước có chuyện gì sao. Kan khẽ lên tiếng hỏi
_ Băng Di đã gọi sao anh có thể không về. Khanh nhìn nó cười hiền
_ Mục đích chính chắc không phải để cậu giới thiệu anh Khanh chứ. Linh nhìn nó hỏi
_ Bingo, mục đích lần này là mời mọi người đến dự khai trương tập đoàn thời trang Black Angel. Nó vui vẻ chìa thiệp mời ra cho mọi người
_ Của em sao Băng Di. Bảo đột nhiên hỏi
_ Thật ra em hợp tác với Roya, các mẫu thiết kế sẽ được trưng bày chủ yếu ở trụ sở chính. Các sản phẩm sẽ được gửi đến thương mại Roya tiêu thụ. Băng Di nhanh chóng trả lời
_ Vậy 1 tuần nay em nghĩ là để làm việc này sao? Phong khẽ hỏi
_Thật sự chúc mừng em nha Băng Di, có cần phụ gì cứ nói với bọn tôi. Quân nhanh nhảu lên tiếng
_ Chỉ cần mọi người đến dự đẩy đủ là chúng tôi vui rồi. Khanh mỉm cười đáp lời
_ Chúng tôi nhất định sẽ đến dự mà. Kỳ cũng vui không kém, đây là cơ hội để anh tiếp cận bọn nó mà
Sau khi thông báo xong nó và Khanh xin phép về trước, Huy thấy nó thân thiết với Khanh thì vô cùng đau khổ, anh chẳng nói chẳng rằng chỉ chú tâm vô uống rượu đến say khướt thì thôi. Quân, Phong và Kì cũng xin phép về trước, trong phòng chỉ còn nhóm nó ngồi uống rượu. Đến khuya, chẳng biết nổi hứng thế nào mà cả nhóm kéo nhau ra trường đua Dốc Tử Thần, đã lâu rồi họ không được đua. Huy cũng tham gia dù mọi người có cố can ngăn thế nào cũng không được, anh đã say khướt rồi, giờ mà lái xe thì rất nguy hiểm. Nó cũng có mặt tại trường đua trước đó, Khanh lâu lắm mới về nước nên muốn thử xem khả năng của nó như thế nào. Nhưng sự có mặt của nó thì mọi người đều không biết, cứ nghĩ là nó có việc thôi. Biết không thể khuyên được Huy nên Thy đành ra ngoài họi điện cho nó, biết đâu nó có thể khuyên được anh chàng thì sao. Vừa nghe tin Huy say khướt mà còn ra trường đua nó và Khanh vội vàng lấy xe chạy xuống, vừa tới nơi thì Huy cũng xuất phát được 1 đoạn khá xa, chiếc xe anh lao vút trên đường đua với tốc độ chóng mặt. Nó và Khanh vội vã đuổi theo, tiếng xe gầm rú xé tan màn đêm u tối, mọi người ở bên dưới hồi hộp lo lắng nhìn 3 chiếc xe lao vút trên những đoạn đường cong. Với tốc độ bình thường nó chẳng thể nào đuổi kịp được Huy cả, nhưng nếu tăng tốc thì nó hông đảm bảo được tay lái của mình, còn nếu để Huy như vậy thì tới khúc cua sẽ rất nguy hiểm. Không nghĩ nhiều nó đành tăng ga phóng lên phía trước bỏ Khanh lại phía sau. Chẳng mấy chốc xe của nó đã bắt kịp xe của Huy nhưng đường đua gắt nên rất khó có thể chạy song song với anh.
_ Huy chạy chậm lại đi, anh muốn chết sao. Nó hét lên. Huy vẫn bỏ lơ mọi chuyện ngoài tai, có lẽ rượu đã điều khiển tâm trí anh hoặc là nó chẳng còn gì trong tim anh cả
_ Huy anh có nghe tôi nói không, dừng xe lại ngay, anh đừng có điên như vậy nữa. Nó vẫn kiên trì bám theo khuyên bảo, sắp tới khúc quanh nên nó rất lo.
Huy chẳng những không nghe nó khuyên còn rú ga vượt lên phía trước. Mọi người bên dưới nhìn 2 chiếc xe chạy gần như song song nhau mà không khỏi hồi hộp, nếu cứ đà này e rằng cả 2 người đều gặp nguy hiểm chứ chẳng chơi. Khanh đã tăng tốc nhưng anh không tài nào bắt kịp 2 chiếc xe phía trước, đơn giản anh đã lâu không đua, chạy với tốc độ như bây giờ còn khó khăn huống chi là bắt kịp. Biết chẳng thể khuyên được Huy, nó đành rú ga phóng lên trước vượt qua mặt Huy, chiếc xe đang tăng tốc bỗng nhiên bị thắng gấp. Bánh sau ma sát mạnh với mặt đường đua tạo nên 1 hõm khá dài và sâu, xe nó chặn ngang mặt đường đua, nếu Huy cứ tăng tốc thì nó có thể sẽ bị nguy hiểm. Xe Huy vừa chạy tới, thấy nó dừng xe giữa đường anh đột nhiên thắng gấp, bánh xe anh cũng ma sát mạnh với mặt đường nhưng khoản cách 2 xe quá gần nhau nên xe anh tông mạnh vào xe của nó. Nó ngã sóng soài trên mặt đường đua, chiếc xe bị tông mạnh vỡ nát 1 bên ngã đè lên nó, màu từ từ nhuộm đỏ con đường. Huy vội vàng vứt xe sang 1 bên chạy đến đẩy xe nó ra, anh đỡ lấy người nó, màu nhạt nhòa thấm ướt vai anh. Mắt nó mờ dần rồi từ từ khép lại mặc cho Huy cố gắng kêu gào như thế nào đi chăng nữa.
Cảnh tượng vừa rồi làm trường đua nhốn nhào, mọi người lo gọi xe cứu thương để đưa nó vào bệnh viện. Huy bế nó trên tay chạy nhanh qua khỏi đoạn đường đua để đưa nó ra xe cấp cứu, anh tự trách bản thân mình, nếu nó có mệnh hệ gì anh sẽ chẳng thể nào tha thứ cho mình. Khanh và Kan chạy trước mở đường cho xe cấp cứu, Huy ngồi bên trong nắm chặt lấy tay nó, anh sợ nếu buông ra nó sẽ rời xa anh mãi. Bảo lấy xe chở Thy và Linh chạy theo đến bệnh viện, mọi người hồi hộp đứng ngoài phòng cấp cứu. Huy đấm thẳng tay vào tường tự trách mình, màu từ từ tuôn ra khiến mọi người lo lắng. "Bốp" Khanh bước đến cạnh Huy, anh đấm thẳng vào mặt Huy, nó sống chết như thế nào còn chưa biết giờ Huy lại đứng đây hành hạ chính mình.
_ Cậu điên đủ chưa, mọi người lo cho Băng Di cũng đã đủ lắm rồi, cậu đừng khiến mọi người phải lo lắng cho chính mình nữa chưa. Kan chửi thẳng vào mặt Huy
_ Băng Di đã cố hết sức để cứu lấy em, giờ em tự hành hạ chính bản thân mình liệu có xứng với những gì nó hy sinh không? Khanh nhẹ nhàng khuyên bảo
_ Cậu đi băng bó lại vết thương của mình đi. Bảo nói
_ Tôi muốn chờ bác sĩ ra, nếu không tại tôi thì cô ấy đâu có như vậy. Huy phẫn nộ nói, nước mắt anh chực trào ra
"Chát" Thy bồi thêm 1 cái tát vào mặt Huy, 5 ngón tay đỏ ửng lên, bạn thân cô đang nằm trong phòng cấp cứu vậy mà Huy vẫn chưa chịu tỉnh ra, giờ cô chỉ ước có thể đánh chết tên này mà thôi. Linh vội vàng kéo tay Huy đi, nếu không băng bó thì vết thương trên tay anh sẽ bị nhiễm trùng mất. Vừa lúc đó bác sĩ bước ra, Huy gạt bỏ tay Linh chạy đến bên bác sĩ, 2 tay anh giữ chặt lấy vai ông. Máu từ đôi tay len lỏi xuống chiếc áo trắng của vị bác sĩ
_ Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Huy lắc mạnh vai Bác sĩ hỏi
_ Cô ấy bị mất máu, não bị chấn thương và gãy chân. Giờ cần người truyền máu thì chúng tôi mới tiếp tục phẫu thuật được. Bác sĩ vội trả lời
_ Kan, em vào trong giúp Băng Di đi. Khanh gật đầu ra lệnh
Kan vội vàng chạy theo vị bác sĩ, vì là em của nó nên anh có máu phù hợp với nó, huống gì trước đây anh cũng đã có lần tiếp máu giúp nó nên không cần xét nghiệm phiền phức. Ba tiếng đồng hồ sau, phẫu thuật hoàn tất, nó được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Kan cũng được bố trí nghỉ ngơi chung phòng với nó, vì phải cho máu nên sắc mặt anh xanh trông thấy. Huy chờ tin của nó rồi mới chịu đi băng bó vết thương ở tay, mọi người thay nhau ở lại chăm sóc nó. Phong hay tin nó bị tai nạn nên cũng nhanh chóng đến bệnh viện thăm nó, nhìn sắc mặt xanh xao của nó khiến anh cảm thấy xót xa. Nó dần tỉnh lại, người đầu tiên nó thấy là Phong, anh đang nắm chặt lấy tay nó.
_ Anh Phong, sao anh ở đây? Nó thều thào hỏi
_ Anh nghe tin em bị tai nạn nên đến thăm, em thấy sức khỏe thế nào rồi? Phong vội vàng hỏi thăm
_ Băng Di cậu tỉnh lại rồi, làm mọi người lo quá. Thy khẽ reo lên
_ Em đúng là liều thiệt đó nha Di. Bảo khẽ trêu ghẹo
_ Băng Di, anh xin lỗi, tại anh mà em ra nông nổi này. Huy đau khổ nhìn nó
_ Anh là ai? Em bị tai nạn liên quan gì tới anh chứ. Nó nhìn Huy ngây ngô hỏi
_ Băng Di, cậu sao vậy, cậu nhận ra mọi người chứ. Linh ngạc nhiên hỏi
_ Linh, Thy, Bảo, Kan, Khanh, Phong. Mọi người hỏi gì lạ vậy? Nó chỉ tay vào từng người nói
_ Để em đi gọi bác sĩ, tạm thời mọi người ra ngoài đi. Kan nói rồi vội vàng chạy đi
Bác sĩ vào xem xét tình hình của nó, lát sau ông trở ra với vẻ mệt mỏi trên gương mặt, mọi người nhanh chóng vây lấy bác sĩ.
_ Em tôi nó sao rồi bác sĩ. Khanh vội vàng hỏi
_ Do cô ấy ngã, chấn thương ở đầu nên gây ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
_ Vậy sao cô ấy chỉ không nhớ mình tôi? Huy bực tức
_ Có thể trước lúc đó cô ấy bị tổn thương nhiều, hoặc cậu là phần kí ức mà cô ấy muốn quên.
_ Vậy cô ấy có khả năng hồi phục không. Phong lễ phép hỏi
_ Chuyện này còn tùy, người nhà nên kể chuyện trước đây hoặc đưa cô ấy đến những nơi có nhiều kí ức thì cô ấy có thể sẽ phục hồi. Ngày mai cô ấy có thể xuất viện, mỗi tuần đến tái khám định kì, 2 tháng sau thì tháo băng ở chân ra.
_ Cảm ơn bác sĩ. Thy cúi đầu nói
Vị bác sĩ chào cả nhóm rồi bước đi, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Huy định vào trong với nó thì bị Phong kéo lại.
_ Cậu làm tổn thương Băng Di thế là đủ rồi, từ nay cậu đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Phong lạnh lùng nói, ánh mắt toát vẻ câm phẫn
_ Anh đang nói gì thế. Huy tỏ thái độ ngạc nhiên
_ Em nghĩ anh Phong nói đúng đó, cái đĩa này em tìm được ở phòng Băng Di, em nghĩ anh nên xem rồi hãy quyết định có nên tiếp tục ở bên nó hay không. Thy lạnh lùng đặt chiếc đĩa vào tay Huy rồi quay đi.
Cả nhóm không ai nói gì, chỉ gật đầu tán thành với quyết định của Phong rồi lần lượt vào thăm nó. Cầm trên tay chiếc đĩa mà Thy đưa, Huy vẫn chưa hiểu việc gì xảy ra, anh vội vàng lấy xe trở về nhà để xem bên trong chứa những gì. Vừa về đến nhà Huy đã thấy Bảo Anh đang ngồi nói chuyện với mẹ mình, nhìn vẻ mặt cô hẳn có điều gì là vui lắm. Đang định đi thẳng lên phòng thì Huy bị mẹ gọi lại, anh đành ngồi xuống nói chuyện cùng mọi người. Bảo Anh thoáng thấy chiếc đĩa trên tay Huy thì cô đã biết chuyện gì xảy ra, thêm phần Phong vừa gọi điện thông báo rằng nó mất kí ức về Huy, lần này cô thắng là cái chắc.
_ Huy, mẹ muốn bàn về hôn sự của con, gia đình Bảo Anh cũng đã chấp nhận rồi, chúng ta sẽ chọn ngày tốt tổ chức lễ đính ước cho 2 đứa. Mẹ Huy mỉm cười nói
_ Mẹ, con không muốn, con không yêu cô ta. Huy thẳng thừng từ chối
_ Chuyện này không đến lượt con quyết định. Mẹ Huy tức giận mắng
_ Con đã nói rồi, mẹ thích thì cưới về cho mẹ đi, con lên phòng. Nói rồi Huy cầm lấy chiếc đĩa đi thẳng lên phòng
_ Con đừng giận nó, để từ từ bác khuyên. Mẹ của Huy nhìn Bảo Anh cười hiền
_ Bác đừng lo, con tin chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi. Xin phép bác con về trước. Bảo Anh mỉm cười dịu dàng đáp lời, xong đâu đấy cô nàng quay bước ra xe trở về nhà mình.
Bảo Anh mỉm cười đắc thắng, kế hoạch lần này của cô thành công mĩ mãn, thứ cô muốn nhất định cô phải cướp lấy cho bằng được. Nó lại mất kí ức, lần này chẳng ai còn có thể phá hoại chuyện tốt của cô nữa, chỉ cần bước chân vào nhà họ Võ cô sẽ có được mọi thứ, tiền tài, địa vị, danh vọng. Cô sẽ trả thù những ai đối xử tệ bạc với cô, cả nó và những người bạn của nó.
____________________________________________________________
End chap~