Lúc bấy giờ tại biệt thự nhà nó, vì lo lắng cho Kan nên nó đành chờ Phong đi khỏi rồi gọi cho mọi người tới.
_ Em bảo Kan bị mất tích sao? Khanh vội vã hỏi
_ Sao lại có chuyện này xảy ra được? Linh ôm mặt nức nở, dù giận Kan nhưng cô cũng rất lo lắng khi nghe tin này
_ Chiều nay Kan còn gửi đồ cho Huy kia mà. Bảo ngạc nhiên nói
_ Phải, là cái này, tôi chưa kịp xem. Huy quẳng lên bàn chiếc đĩa.
_ Vậy xem thử có manh mối nào không? Thy đề nghị.
Nó nhanh chóng tra đĩa vào Laptop của mình, chiếc đĩa xoay vòng 1 lúc rồi hiện lên 1 đoạn clip. Đó là đoạn Clip vạch mặt Bảo Anh mà Kan vất vả điều tra được, đó là cảnh Bảo Anh dìu Huy đang say vào trong khách sạn rồi, chụp hình gửi nó nhằm gây hiểu lầm giữa 2 người, cũng là để uy hiếp Võ gia tiến hành đám cưới. Kan chưa bao giờ tin Huy phản bội lại nó, vì thế dù vất vả mấy anh cũng phải tìm ra được chứng cứ, giúp 2 người hàn gắn tình cảm. Ngoài đoạn clip ra không còn bất cứ thông tin nào khác, nó ôm mặt khóc nức nở, ngoài việc thấy có lỗi với Huy còn vì việc Kan không rõ tung tích.
_ Bây giờ mọi người bình tĩnh đi. Thy và Băng Di đi điều tra những băng nhóm gần đây gây hấn với Demon's Wind. Anh sẽ nhờ mối quan hệ của mình để điều tra. Huy thì lo giải quyết chuyện hôn lễ của mình đi, anh nghĩ cậu cũng không muốn cưới cô ta đâu nhỉ. Bảo và Linh tạm thời 2 đứa đừng làm gì, chú ý động tĩnh của những kẻ có ý đồ phá hoại, biết đâu do họ làm thì sao. Khanh khẽ lên tiếng phân công.
Cả nhóm gật đầu tán thành rồi nhanh chóng tản ra thực hiện kế hoạch, chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết triệt để mọi thứ không để cho nó lằng nhằng nữa. Có thể nói đây là động thái khởi nguồn của chiến tranh thực sự giữa các thế lực.
Ngay sáng hôm sao, Bảo Anh được mẹ Huy mời đến nhà dùng bữa, cô nàng hí hoái chuẩn bị từ sáng sớm. Dù biết Huy chưa quên được nó, nhưng Phong đã hứa sẽ giúp cô, nhìn thái độ chắc chắn của Phong, Bảo Anh nghĩ lần này mình đã nắm chắt phần thắng trong tay. Mẹ của Huy sau khi xem xong clip đó thì tức giận vô cùng, trước giờ bà cũng chưa hề thích Bảo Anh bởi vẻ giả tạo của cô ta, nhưng vì gia tộc bà đành ép mình chấp nhận, giờ biết rõ sự thật thì cô ta đừng mong đặt chân vô nhà bà. Khi Bảo Anh vừa đến nhà, bà vẫn tỏ thái độ vui vẻ đón tiếp cô ta, cùng cô ta ăn cơm, vì bà không muốn làm lớn chuyện này lên.
_ Sáng này Huy có cho bác 1 cái đĩa, hay con xem cùng bác nhé. Mẹ Huy mỉm cười đề nghị
_ Dạ vâng. Bảo Anh ngoan ngoãn trả lời, cô đâu biết đây là lần cuối cùng cô có thể cười như hiện giờ
Theo mẹ của Huy lên phòng, Bảo Anh thả mình xuống chiếc ghế bà chỉ định, cô nhấm nháp tách trà thơm, thở dài khoan khoái. Chỉ 1 bước nữa thôi người phụ nữ đối diện sẽ là mẹ chồng của cô, căn nhà này, tài sản này tất cả đều là của cô và cả Huy nữa chứ. Hạnh phúc viên mãn quá rồi, điều cô mong đợi bấy lâu nay chỉ có vậy thôi. Bất chợt Bảo Anh sặc nước, cô nuốt khan khi thấy đoạn clip mà mẹ Huy vừa bật lên, đoạn clip tố cáo âm mưu của cô. Chiếc tách trà trên tay rôi vô định xuống sàn vỡ tan tành, đồng tử giản rộng, mặt tái mét, đôi môi mấp máy điều gì đó nhưng không thể thốt thành lời.
_ Bảo Anh, ta nghĩ cô cũng nên biết điều 1 chút chứ. Mẹ Huy cười nhàn nhã nói
_ Bác gái, con xin bác, con yêu Huy thật lòng mà. Bảo Anh quỳ xuống bên cạnh mẹ Huy mà khóc
_ Cô đừng xưng hô ngọt đến thế nữa, loại con gái mưu mô, xảo quyệt như cô tôi không dám nhận, nếu cô còn phiền đến gia đình tôi thì tôi sẽ dùng đoạn clip này thưa cô tội tống tiền đấy. Còn giờ thì mời cô mau chóng rời khỏi đây. Mẹ Huy lạnh lùng trả lời
Bảo Anh van khóc đến thế nào cũng chẳng được, đến 1 cái nhìn mẹ Huy còn không ban cho cô huống gì là tha thứ. Nước mắt lăn dài trên đôi má, phấn nhòe ra vì ướt, Bảo Anh lao vội ra đường. "Ầm" 1 chiếc xe tải vừa trờ đến, thấy người lao ra không thắng kịp nên đã xảy ra tai nạn. Bảo Anh nằm bất động trên vũng máu tươi, máu nhuộm khắp người cô, rửa sạch tham vọng quyền thế của 1 người con gái. Cái kết đầy bi thảm cho những mưu toan, tính toán, lừa lọc người khác.
------------------------------------------------------
Cũng ngay sáng hôm ấy, nó cùng Thy gần như lật tung cả thành phố ra, mang chiếc mặt nạ đen nó viếng thăm tất cả các băng nhóm lớn nhỏ trong thế giới ngầm nhưng chẳng được kết quả gì. Chuyện Demon's Wind sùng sạo khắp nơi tìm người nhanh chóng lan rộng, ai nấy đều nom nớp lo sợ cho sự xuất hiện lần này của bọn nó, từ nay thế giới chẳng còn bình yên. Phong và Quân cũng bắt được tin tức nhanh chóng, thế nhưng giờ đây họ chuyển mục tiêu sang nó chứ không chú ý đến Demon's Wind nữa. Đơn giản vì Demon's Wind sẽ không mất đi, nhưng trái tim nó thì rất khó nắm bắt và đây là cơ hội ngàn năm có 1 của Phong.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó vội vàng bắt máy.
_ Anh Phong, có tin của Kan không? Nó vội vàng hỏi
_ Anh tìm được cậu ấy rồi, đang cấp cứu, em đến bệnh viện XX ngay đi. Phong nói trong điện thoại, giọng có vẻ gấp gáp.
Nó cúp máy, cùng Thy nhanh chóng đến bệnh viện mà quên tháo mặt nạ ra. Toan bước vào trong thì 1 bàn tay kéo nó và Thy lại, Khanh nhanh chóng giật lấy mặt nạ của 2 đứa nó cất đi rồi cùng bước vào. Trước phòng cấp cứu là Phong và Quân đang ngồi chờ, vẻ mặt 2 người toát lên sự lo lắng nhưng hằn sâu trong đôi mắt là nét giả tạo đến đáng ngờ.
_ Kan nó bị sao vậy? Nó vội hỏi
_ Lúc anh và Quân tìm được Kan thì cậu ấy bị đánh trọng thương, bất tỉnh trên đường rồi. Phong vội trả lời
_ Theo tình trạng, e rằng khó qua khỏi. Quân tiếp lời
_ KHÔNG. Nó hét lên thất thanh rồi lịm đi.
Phong nhanh chóng đỡ lấy nó, đưa vào phòng cấp cứu. Tin tức của Kan giờ là 1 liều thuốc độc đối với nó, tội lỗi đè sâu trong tâm trí nó. Nó tự trách mình không bảo vệ được mọi người xung quanh, ngay cả em nó nó còn hại thê thảm đến vậy. Black Angel là gì, Demon's Wind là gì, tất cả chỉ là ảo, nó không cần, nó chỉ cần người thân của nó mà thôi. Huy vừa đến, thấy nó gục ngã trong lòng Phong thì vô cùng khó chịu, anh định bước vào đỡ lấy nó nhưng Bảo đã cản lại. Bất lực nhìn nó trong vòng tay người khác mà tim Huy quặng đau, nếu anh có thể làm chủ bản thân thì tình cảm của anh và nó giờ đã ở giai đoạn khác. Gác mọi chuyện Bảo và Huy lại tập hợp cùng mọi người. Linh cũng vừa đến, dù hay cãi nhau với Kan nhưng tình cảm của cô là không thể phủ nhận được, nhìn vẻ mặt đau đớn của Linh thì ai cũng phải đau lòng thay.
Một tiếng trôi qua vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra, không người ra vào, đèn phòng cấp cứu vẫn vậy. Bầu không khí ngày một ảm đạm hơn, chẳng ai nói với ai 1 lời, trong lòng thầm mong cho người con trai xấu số kia có thể bình an vượt qua. Tiếng chuông điện thoại vang lên, phong vội vàng bỏ ra ngoài, để cho mình Thy ở lại trông nó.
_ Cô có gì muốn nói? Phong hạ giọng hỏi
_ CHỊ TÔI MẤT RỒI. Giọng nữ vang lên ở đầu dây mang vẻ trầm buồn, u uất
_ Bảo Anh, cô nói tôi làm gì? Phong khẽ cười hỏi, chuyện đâu liên quan gì tới anh, chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, ai chết cứ mặc.
_ ANH NÓI GÌ HẢ, NẾU ANH CÓ THỂ CHIẾM LẤY TRÁI TIM BĂNG DI THÌ CHỊ TÔI ĐÂU CÓ NHƯ VẬY. BÂY GIỜ ANH CÒN KHIẾN KAN CỦA TÔI NGUY HIỂM. TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ YÊN CHUYỆN NÀY ĐÂU. Thanh hét ầm lên, thái độ cô vô cùng câm phẫn
_ Kan của cô haha, cô đừng khiến tôi tức cười, hắn yêu cô khi nào nhỉ. Phong cười nhạt nói
_ ANH CỨ CHỜ XEM, TÔI SẼ KHIẾN ANH, CÔ TA, HUY VÀ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI PHẢI ĐAU KHỔ. Thanh lạnh giọng rồi tắt máy.
Phong gập mạnh điện thoại, trên môi nở 1 nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai, khuôn mặt toát lên vẻ đầy đáng sợ. Muốn dọa anh, Thanh chưa xứng đáng, nếu buộc phải lựa chọn anh sẽ ra tay trừ khử cô trước vì dám cản đường anh. Vừa định trở lại phòng bệnh của nó thì Phong bất ngờ thấy Huy đừng tựa lung vào tường, vẻ mặt trầm ngâm nhìn anh. Lướt nhẹ qua Huy, Phong khẽ lườm anh, chẳng biết Huy có nghe được cuộc trao đổi giửa anh và Thanh hay không. Khẽ ngừng lại nhìn Huy, Phong nở nụ cười nhạt
_ Vợ sắp cưới mất rồi mà cậu còn có thể ở đây sao? Phong nhìn Huy với ý thăm dò
_ Vậy đối tác của anh qua đời nhìn anh vui quá nhỉ, hay là cô ta chết rồi thì không thể nói hết bí mật của anh? Huy đáp lời, ánh mắt hờ hững nhìn Phong. Anh biết người gọi cho Phong là ai nhưng nội dung thì không nghe rõ, việc hiện tại của anh là điều tra mọi việc đang ngầm xảy ra.
Phong hừ lạnh rồi quay đi, có thể Huy chưa biết được gì, nếu không với bản tính Huy thì anh sẽ không dễ gì buông tha cho Phong. Huy dõi theo Phong bằng đôi mắt lạnh lùng, ở Phong có cái gì đó rất đáng sợ,1 đẳng cấp khác trong thế giới ngầm mà cả nó, cả Huy cũng không biết được. Khẽ rút điện thoại căn dặn vài điều, Huy nhanh chóng trở lại cùng mọi người chờ tin của Kan. Nó cũng đã tỉnh lại và đang ngồi bên cạnh Linh, 2 người dõi mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, đôi mắt đẫm lệ. Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ thở nhẹ nhàng bước ra, Linh lao vội đến nắm chặt vai vị bác sĩ kia
_ Kan sao rồi, ông ấy sao rồi? Linh hấp tấp hỏi
_ Cả nhà yên tâm, vết thương tuy nặng nhưng đã được bôi thuốc và băng bó, lượng thuốc bị tiêm vào người đã được giải, nhưng cậu ấy có tỉnh hay không thì chưa biết được. Bác sĩ nói, vẻ mặt thoáng nét hơi buồn
_ Sao lại có thể như vậy chứ. Linh khụy xuống
_ Linh bình tĩnh đi, Kan vẫn còn cơ hội mà. Thy vội đỡ lấy Linh rồi dìu cô vào trong
Vị bác sĩ vội bước đi, mọi người nhanh chóng vào trong thăm Kan. Phong và Quân nhìn nhau chết lặng, nếu không chắc chắn thì có thể Kan sẽ tỉnh lại, đều này hoàn toàn bất lợi cho họ. Huy thấy nét không tự nhiên trên gương mặt 2 người này, điều này khiến Huy cảm thấy nghi ngờ, nhưng giờ quan trọng là vô thăm Kan. Nó khẽ thì thầm gì đó vào tai Khanh rồi vội vàng quay đi, khi nãy trong lời nói của bác sĩ có 1 điều khiến nó cảm thấy khó hiểu và nó cần phải xác định lại. Lịch sự gõ cửa, nó nhẹ nhàng bước vào lễ phép chào vị bác sĩ.
_ Băng Di tiểu thư, mời ngồi. Bác sĩ mỉm cười nhìn nó
_ Cảm ơn, cháu có chuyện muốn hỏi chú. Nó khẽ gật đầu
_ Tiểu thư cứ nói, không cần phải ngại. Bác sĩ mỉm cười ấm áp trả lời
_ Thuốc mà Kan được tiêm không có trên thị trường? Nó ái ngại nhìn bác sĩ
_ Tiểu thư đúng là tinh ý, thật ngạc nhiên khi đó là loại thuốc đã bị cấm sản xuất cách đây 20 năm, tôi có 1 số tư liệu nghiên cứu về nó. Thuốc này rất nguy hiểm, tình chất gây mê của nó rất cao, nếu sử dụng quá liều hoặc không kịp thời cứu chữa thì người bị tiêm có thể trở thành người thực vật mãi mãi. Bác sĩ xoa xoa cầm trả lời
_ Chú biết ai là người nghiên cứu loại thuốc đó không? Băng Di khẽ hỏi
_ Ông ấy là Dương Thụ nhưng tiểu thư không cần điều tra thân thế đâu, mọi thứ điều là giấy trắng, ông ta mất cách đây 15 năm vì tai nạn.
_ Cháu cảm ơn, nhiêu đó thông tin chắc đã đủ rồi. Mà cháu có việc muốn nhờ chú giúp.
_ Tiểu thư cứ nói.
_ Lần khám kế tiếp xin bác hãy nói thế này...
Cúi chào Bác sĩ, nó uể oải bước ra ngoài. Tuy chưa biết ai đứng sau vụ này nhưng nó tin chắc Kan vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu biết Kan còn sống thì hẳn họ sẽ cho người tiêu diệt Kan ngay. Nó cần nhanh chóng điều tra xem ai là kẻ đứng đàng sau vụ này, ai mà có thù hận sâu nặng đến mức sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu đến vậy. Nhưng bây giờ quan trọng là giữ an toàn cho Kan, nó cần hạn chế số người trông chừng, nhất thiết không để người ngoài xen vào chuyện này. Sau mọi việc xảy ra dường như có mối dây vô hình nào đó, nó cảm giác như có ai đó đứng sau thao túng, nó cần phải liên kết mọi việc lại.
------
End chap
~