Nữ Hoàng Tuyển Phu

Không chỉ nàng, người khác cũng đều đang nhìn hắn, mang theo ánh mắt tò mò.

Ánh mắt Phi Hiên liếc một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Hàn Linh, hắn cong môi cười nhạt, vẫn như cũ như hoa quỳnh mỹ lệ mà nở rộ. Hàn Linh sửng sốt một chút, mỉm cười hướng hắn phất phất tay, có chút tò mò hắn đã đến. Vị trí của hắn liền ở bên cạnh Long Khiếu Thiên, Long Khiếu Thiên coi hắn như khách quý mà đối đãi, hắn hẳn là chỉ là hạ nhân trong phủ Quốc sư, vì sao lại được ưu đãi như thế?

Nàng còn đang miên man suy nghĩ, trên đài Long Khiếu Thiên đã bắt đầu nói chuyện.

“Bây giờ ta tới tuyên bố quy tắc tỷ thí, trong quá trình tỷ thí, để tránh thương vong, đối phương cần thiết điểm đến tức ngăn. Phàm là binh khí chạm đến chỗ yếu hại của đối phương, đối phương cho dù tử vong xử lý, tự động rời khỏi bên ngoài. Trong sân còn thừa người bên nào nhiều nhất, bên đó liền tính thắng, lấy thời gian một nén nhang làm hạn định. Tất cả mọi người đều nghe rõ sao?”

“Nghe rõ!” Tiếng la của vạn người vang vọng toàn trường.

“Được, ta tuyên bố, tỷ thí chính thức bắt đầu. Nổi trống!”

Theo sát Long Khiếu Thiên ra lệnh một tiếng, trống trận vang lên, tiếng vang rung trời.

Trên Diễn Luyện Tràng, hai bên bắt đầu bãi trận.

Hàn Linh giục ngựa đến chính giữa Diễn Luyện Tràng, hướng không trung búng tay một cái, tiếng vang lớn ù ù từ hướng Tây Nam của Diễn Luyện Tràng truyền đến. Một chiếc chiến xa to lớn ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người dần dần sử hướng về giữa sân, không có người đẩy xe, cũng không có ngựa kéo đi, lại như cũ không ngừng vận hành.

Chiến xa hình dạng như trái cầu, bao vây giống như tường đồng vách sắt, chỉ từ trên ngoại hình, nhìn không ra nó rốt cuộc như thế nào có thể ở trên chiến trường có tác dụng.

Hàn Linh vừa lòng mà thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, nàng muốn chính là cái hiệu quả này. Một chiếc chiến xa này là nàng cố ý lưu lại chuẩn bị ở phía sau, không có trải qua quân doanh binh lính tới kiến tạo, mà là lấy Hoàng Thiếu Hoa tới vì nàng kiến tạo, vì chính là để ngừa vạn nhất. Nàng cẩn thận là đúng, nếu là ngày đó cũng đem chiếc chiến xa này giao cho thợ thủ công trong quân doanh đi chế tạo, lúc này chỉ sợ cũng đã bị người phục chế hàng mẫu.

“Đây là cái gì?”

“Thoạt nhìn giống cái vỏ cầu.”

“Cái này cũng có thể làm vũ khí trên chiến trường sao?”

“Trời mới biết công chúa suy nghĩ cái gì, con quái vật khổng lồ vừa cồng kềnh vừa cổ quái như vậy, ta xem hôm nay bọn họ thua chắc rồi.”

“……”

Không chỉ các binh lính ở phía dưới nghị luận sôi nổi, trên đài Long Khiếu Thiên cũng cảm thấy rất là quỷ dị.

“Ta ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, còn trước nay chưa thấy qua chiến xa cổ quái như vậy, thật là không thể tưởng tượng.”

Phi Hiên ở bên cạnh hắn chỉ là cười nhạt, như đang suy tư gì.

“Các huynh đệ, lên xe!” Sau khi Hàn Linh ra lệnh một tiếng, chiến xa ở hình dạng trái cầu mở ra một cánh cửa nhỏ một bên, chứa đến tiếp theo người một con ngựa thông qua. Nàng dẫn đầu giục ngựa vào chiến xa, các binh lính ở phía sau cũng đi theo nàng lục tục tiến vào. Sau khi đợi tất cả mọi người tiến vào, cửa nhỏ lại lần nữa khép lại.

Một bên khác, Long Chi Vũ cũng không màng đối phương đến tột cùng trong hồ lô muốn làm cái gì, trực tiếp xuống dưới xung phong liều chết.

“Hướng!”

“Giết!”

Thủy triều vạn nhân sĩ binh dũng cảm hướng về phía chiến xa, khí thế như hồng, mà con quái vật khổng lồ kia cứ như vậy đứng trơ ở giữa sân vẫn không nhúc nhích, thực sự làm người lo lắng. Tiếp tục như vậy, chẳng phải là ngồi chờ bị người lột da hủy xương đi sao?

Trên đài chỉ huy đôi mắt ưng của Long Khiếu Thiên híp lại, chẳng lẽ công chúa cũng không thông minh cơ trí giống như hắn tưởng tượng? Hắn không thể không thừa nhận sau khi hắn nhìn thấy công chúa thiết kế binh khí mới, hắn là cực kỳ khiếp sợ, việc này vượt mức quy định thiết kế, thực dụng mà mới mẻ độc đáo, người phi thường có thể thiết kế đến ra tới. Hắn cho rằng công chúa sẽ tiếp tục mang cho hắn kinh hỉ, chính là tình huống trước mắt, hắn thật sự còn không lời nào để nói, nàng rõ ràng là đang tự tìm đường chết, cho dù là phòng thủ, cũng không có phương pháp phòng thủ như vậy.

Hắn lắc đầu thở dài, đã có thể vào lúc này, thế cục ở trong sân đã xảy ra biến hóa. Những cái đó hướng cận chiến xe ngựa đột nhiên bị vô số lưỡi lê từ bốn phía chiến xa vươn ra đâm trúng, người ngã ngựa đổ, tiếng ngựa kêu thê thảm. Đội ngũ xung phong cũng dần dần lui xa chiến xa, hướng ra phía ngoài khuếch tán.

Từ bên trong chiến xa truyền ra một tiếng mệnh lệnh lảnh lót “Tán”, vốn là quái vật khổng lồ, ở trong nháy mắt phân tán thành chiến xa tám chiếc loại nhỏ, vẫn là hình dạng vỏ cầu, bao vây người ở bên trong hoàn toàn, hướng tám hướng xung phong liều chết, đều ở trong chiến xa, ba người Hàn Linh, Long Chi Dực cùng Băng Tư các lãnh một tiểu đội, giục ngựa lao ra.

Tình thế vào giờ phút này nghịch chuyển rất lớn.

Nhân mã của Long Chi Vũ dần dần trở nên khác lạ, động tác chậm chạp, ngựa cũng sôi nổi vô duyên ngã xuống đất. Mà nhân mã Hàn Linh suất lĩnh lại càng đánh càng hăng, cơ hồ có thể xưng được là không thể địch nổi.

Trên đài chỉ huy Long Khiếu Thiên xem đến vô cùng giật mình, hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

“Đến tột cùng là chuyện như thế nào?” Nghi vấn của hắn không chỉ là biến hóa của chiến xa, cũng bao gồm Long Chi Vũ đang dẫn đầu vân vân hành vi khác lạ, nhìn như trúng Nhuyễn Cân Tán gì đó dược vật linh tinh mới có phản ứng.

Bên người Phi Hiên cũng đi theo tiến lên một bước, cười nhạt vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt của hắn hơi lóe, từ giữa phụt ra ra hai tia quang mang cực kỳ lóa mắt.

Chiến cuộc nghiêng về một bên, thời gian không đến nửa nén hương, một vạn người mà Long Chi Vũ suất lĩnh hoàn toàn đã ngã xuống đất, không chỉ người, cũng bao gồm ngựa mà bọn họ cưỡi. Long Chi Vũ ngồi trên lưng ngựa, ngạnh ném càng ngày càng trầm đầu, chỉ vào Hàn Linh tức giận mắng: “Đê tiện, các ngươi thế nhưng hạ dược trong đồ ăn?” Hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, trừ bỏ nàng hạ dược trong đồ ăn, hắn thật sự nghĩ không ra còn có lý do gì.

Tiếng hắn nói chưa dứt, ngựa hắn đang cưỡi lảo đảo một cái cũng ngã xuống đất, Long Chi Vũ nặng nề mà ngã xuống ngựa, hắn buồn bực mà chỉ vào Hàn Linh: “Ngươi thế nhưng ngay cả ngựa cũng không buông tha?”

Hàn Linh nhướng mày cười khẽ: “Cái này kêu là gậy ông đập lưng ông.”

“Đại ca, xin lỗi.” Long Chi Dực xuống ngựa, tiến lên nâng Long Chi Vũ từ trên mặt đất dậy.

“Tốt a, các ngươi liên hợp lại gạt ta!” Long Chi Vũ đầu tiên là đen trầm khuôn mặt vô cùng tức giận, theo sau bỗng nhiên cười to, “Ha ha ha…… Nhị đệ, chúc mừng đệ!” Hắn chợt giận chợt vui, làm người sờ không được đầu óc, bất quá hắn là thiệt tình mà thay đệ đệ vui vẻ, đệ đệ không có nhìn lầm người.

Tới trên đài chỉ huy, Hàn Linh rất là đắc ý mà nhướng mày cười nói: “Đại tướng quân, ông cho rằng trận chiến này như thế nào?”

Long Khiếu Thiên hơi hơi nhíu mày, có chút dở khóc dở cười, nàng thế nhưng nghĩ ra kế sách như thế tới thủ thắng, tuy là kỹ xảo xấu xa, nhưng ở dưới tình huống tình thế ác liệt, nàng có thể có xảo trí như vậy, cũng coi như được gọi là đa mưu túc trí.

Hắn nhàn nhạt mà trả lại một câu: “Đầu cơ trục lợi, miễn cưỡng thông qua.”

Hàn Linh bĩu môi, bất mãn nói: “Cái gì đầu cơ trục lợi? Cái này kêu là đa mưu túc trí, tùy cơ ứng biến.”

Long Khiếu Thiên buồn cười mà thở dài: “Được rồi, cửa này của ta, tính cô thông qua. Cô có thể giao đãi với quốc sư.” Hắn ghé mắt liếc về phía Phi Hiên ở bên người, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, còn lại liền thuộc về hắn.

Hàn Linh cũng theo đó mà quay đầu nhìn về phía Phi Hiên, vui sướng tiến lên nói: “Là ngươi a, lại là quốc sư phái ngươi tới sao? Quốc sư lão nhân chết tiệt kia cũng thật là, chính mình không tới, thế nhưng phái ngươi tới địa phương gió cát cực lớn này, cái này nếu là thổi hỏng thân mình rồi, vậy nhưng như thế nào được?” Nàng vẻ mặt đau lòng, một nhân vật thần tiên sống thoát thoát như vậy, hẳn là thân ở trong tiên cảnh thanh nhã mới đúng, thả tới trong quân doanh hoàn cảnh ác liệt thật là đạp hư.

Long Khiếu Thiên nhướng mày, cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng đến nay còn không biết người ở trước mắt chính là quốc sư? Cái này ngược lại thú vị, hắn cố ý không lên tiếng, muốn nhìn một chút biểu tình xuất sắc khi nàng cuối cùng biết được thân phận của quốc sư tình hình lúc ấy là như thế nào, hắn rất là chờ mong. Hàn Linh nếu là biết cha chồng tương lai của nàng giờ phút này có ý niệm tà ác như vậy, nàng nhất định nhổ sạch râu của hắn, lại khai trừ hắn, để cho hắn quét đường cái đi.

Hàn Như Phong nghe nàng nói như thế, không cam lòng nói: “Linh nhi, ta không phải cũng là đợi ở chỗ này thật tốt sao, chẳng lẽ hắn còn có thể kiều quý hơn so với ta?”

Hàn Linh trừng hắn một cái, loại sự tình này cũng muốn so nhau sao? Cái tật xấu kỳ quái gì?

“Đừng để ý tới hắn, hắn chính là một cái bình dấm chua. Vậy làm phiền ngươi chuyển cáo tới quốc sư, ta đã thông qua cửa thứ nhất, để cho hắn mau chóng đưa tới đề cửa thứ hai, ta nhưng lại lười đến trong phủ của hắn đi.”

Nàng không có chú ý tới đáy mắt Phi Hiên đang cố gắng mà ẩn nhẫn ý cười, làm trò trước mặt hắn mắng hắn là lão nhân chết tiệt, hắn thật là dở khóc dở cười. Từ trong cổ tay áo rút ra một phần cuộn giấy, đưa tới trước mặt nàng, hắn cười nhạt nhìn nàng, dùng ánh mắt ý bảo nàng nhìn kỹ.

“Đây là cái gì?” Hàn Linh mở ra cuộn giấy xem kỹ, vừa thấy dưới không khỏi mà mở to hai mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc lại phẫn nộ, cao giọng thì thầm, “Cửa thứ hai, nội trong năm ngày, vì bá tánh của Li Huyện gom góp tai khoản năm trăm vạn lượng. Năm trăm vạn lượng? Một ngày biến ra một trăm vạn lượng, hắn coi ta là siêu nhân sao?”

Phi Hiên khó hiểu mà nhìn phía nàng, Hàn Linh vì hắn giải thích nói: “Không biết siêu nhân là ai sao? Chính là một tên gia hỏa nhàm chán thích mặc quần lót ở bên ngoài.” (Linh tỷ đã hoàn toàn phá hủy hình tượng của anh Súp trong em    )

“Mặc kệ, đi trước khánh công lại nói.” Nàng giận dỗi mà lắc đầu, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, sự tình vẫn có thể ứng phó qua đi. Nàng quay đầu lại, hướng về phía Long Khiếu Thiên ngẩng đầu nhướng mày nói: “Long tướng quân, lúc trước ta đã đáp ứng binh lính, chờ thắng được tỷ thí, liền mỗi người thưởng một trăm lượng bạc, trong quân không nói đùa. Bút tiền thưởng này liền từ Long tướng quân ông toàn quyền phụ trách.”

Long Khiếu Thiên sắc mặt đại biến, ngay cả từ trước đến nay lấy trầm ổn xưng hắn cũng bị nàng trận trêu cợt này làm cho chấn kinh nhiếp trụ: “Cái gì? Mỗi người một trăm lượng? Quân doanh nào có nhiều ngân lượng như vậy làm tiền thưởng?”

Hàn Linh nhún vai buông tay, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Dù sao nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, về sau quân doanh hết thảy sự vụ đều cùng ta không quan hệ. Thuận tiện nhắc nhở một câu, ngân lượng để chế tạo chiến xa cũng chưa có trả, tổng cộng là ba vạn lượng, liền cùng nhau phiền toái Long tướng quân.” Nàng âm thầm cười trộm, phút cuối cùng đem hắn một quân, thật là cả người sảng khoái. Cha chồng tương lai thì như thế nào, hắn kính ta một thước, ta kính hắn một trượng, hắn nếu dám khi dễ ta, ta cũng tuyệt đối không khách khí. Đây là nguyên tắc làm người của Hàn Linh nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui