Nữ Hoàng Tuyển Phu

Hàn Linh nghe, có chút tò mò, Mộ Dung Tử Yên dáng người mạn diệu như thế, nam nhân nào thấy mà không động tâm? Quốc sư này tuổi tác một đống, khó được người ta không chê hắn, đối vớihắn khuynh tâm, hắn còn không quý trọng. Hắn thật coi chính mình là động vật hi hữu, ai đều tôn sùng hắn là trân bảo sao? Trong lòng ấn tượng đối với quốc sư tiếp tục đi xuống dốc.

Nghe tiếng bước chân kia dần dần đi xa, mà tiếng nói cũng ngừng lại, nàng lúc này mới từ sau cây cột đi ra. Quốc sư này thật đúng là một người chọc người ngại, nàng nhất định phải chỉnh hắn thật tốt, xả ra một ngụm ác khí của nàng.

Mắt ngắm nhìn về nơi xa, bóng dáng của quốc sư kia cùng Mộ Dung Tử Yên đã đi xa rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng chưa về. Nàng nghĩ thầm lặng lẽ lẻn vào phòng của hắn, trộm ra một hai kiện bảo vật của hắn, sau đó quăng chúng nó vào trong hồ hoa sen, xem hắn đau lòng hay không.

Rón ra rón rén mà mò đến phòng của hắn, nghe được bên trong có chút tiếng nước, nàng rất là kinh ngạc, rốt cuộc là ai ở bên trong? Trong phòng hơi nước mê mang, khói trắng lượn lờ, lại là có người ở bên trong tắm rửa.

Thì ra trong phòng quốc sư kim ốc tàng kiều, khó trách sẽ cự tuyệt Mộ Dung Tử Yên nữ tử xuất sắc giống như vậy, nàng càng thêm tò mò, ngược lại muốn nhìn đến tột cùng là nữ tử đẹp như thiên tiên cỡ nào, có thể đem nữ tử như Mộ Dung Tử Yên như vậy cấp so đi xuống?

Cách một tấm bình phong, nàng mơ hồ có thể nhìn đến một cái bóng dáng tóc dài xõa trên vai gầy, bóng dáng kia có chút quen thuộc, tựa hồ gặp qua ở nơi nào. Nàng chậm rãi kề sát vào, dưới chân một không cẩn thận đá tới cái ghế, người ở bên trong chú ý tới động tĩnh, tiếng vẩy nước cũng ngừng lại.

Hàn Linh cực kỳ xấu hổ, vốn định nhìn lén mỹ nhân tắm gội liếc mắt một cái, lại không nghĩ bị bắt được tại chỗ. Bên trong tất tất tác tác một trận tiếng ra khỏi nước cùng tiếng mặc quần áo, nàng vừa định xoay người rời đi, phía sau đột nhiên một trận gió mạnh thổi đến, có một cái tay xa lạ vịn lên đầu vai của nàng.

Cái này tốt rồi, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Nàng cười ngượng quay đầu lại, nghĩ mọi người đều là nữ nhân, nàng giải thích một chút cũng là được. Chính là vừa quay đầu đối diện không phải nữ nhân, lại là một nam nhân, hơn nữa còn là người nàng quen biết. Nàng chớp đôi mắt sững sờ ở tại chỗ, tại sao lại là hắn?

“Phi Hiên, tại sao huynh lại ở chỗ này?” Đột nhiên nghĩ đến hắn vốn chính là người trong phủ Quốc sư, nàng vội vàng thay đổi hỏi chuyện, “Ta là nói, tại sao huynh lại xuất hiện ở trong phòng của quốc sư?”

Đạm Đài Phi Hiên ở trong nháy mắt thấy nàng cũng cực kỳ kinh ngạc, nghe nàng dò hỏi như thế, hắn không khỏi mà cười khẽ, hắn chính là bản thân quốc sư, vì sao liền không thể xuất hiện ở phòng của mình? Trong nội tâm không nghĩ nói cho nàng chân tướng, để cho nàng tiếp tục hiểu lầm kỳ thật cũng không có gì, hắn vốn dĩ liền không hề để ý vị trí quốc sư.

Thấy hắn chỉ là mỉm cười, cũng không trả lời, trên thực tế hắn hoàn toàn là không thể trả lời, Hàn Linh đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm, hắn chẳng lẽ là nam sủng của quốc sư, cho nên mới sẽ ở trong phòng của quốc sư tắm rửa? Bằng không còn có thể có cái gì giải thích hợp lý đâu? Hướng ánh mắt đồng tình về phía hắn, không thể tưởng được như vậy một người đẹp như trích tiên, thế nhưng là một cái tiểu thụ, trời không có mắt a.

Tiếp thu đến ánh mắt quái dị của nàng, Đạm Đài Phi Hiên sửng sốt một chút, rất là hoang mang. Ngay sau đó, nàng đột nhiên kéo tay của hắn, chạy như bay ra khỏi phòng.

“Huynh đi theo ta đi, ta tuyệt không có thể lại để cho quốc sư cái kia lão * tàn hại huynh!”

Đạm Đài Phi Hiên tiếp tục sững sờ, tư duy của nàng hoạt động quá nhanh, hắn thật sự theo không kịp. Dưới chân chưa kịp mang giày, Đạm Đài Phi Hiên đã bị nàng lôi kéo chạy ra phòng. Đi chân trần đạp ở trên đất bằng, mang theo lạnh lẽo cùng độ cứng, hắn lớn như vậy, còn chưa có từng nếm thử cảm giác đi chân trần chạy vội. Hắn cho rằng sẽ rất là đau, thế nhưng lại bằng không ngươi đâu, hắn cảm giác được nhẹ nhàng cùng khoái ý xưa nay chưa từng có.

Tiếng gió, tiếng bước chân chạy vội, cùng tiếng hít thở nặng nề của nàng, hắn nghe được đều rất rõ ràng.

Hắn liếc mắt ngóng nhìn nàng, chuyên chú cùng nghiêm túc trên mặt nàng, làm cho trong lòng hắn dần sinh ra khác thường. Tay nàng gắt gao mà nắm lấy hắn, không ngừng mà truyền đi nhiệt độ vào lòng bàn tay của hắn.

Trực tiếp chạy ra phủ Quốc sư, mục tiêu quá mức rõ ràng, nếu quốc sư đuổi theo mà đến, như vậy nàng cùng hắn đều rất khó thoát thân, vẫn là trước sắp xếp hắn đến phòng của mình, chờ đến tránh khỏi nổi bật, lại đưa hắn ra phủ cũng không muộn.

“Phanh!”

Một tiếng đóng cửa thật mạnh, lúc sau liền nghe được tiếng mở cửa cùng kế tiếp tiếng đập cửa của Đạm Đài Phi Tuyết ở cách vách.

“Linh tỷ tỷ, tỷ đã trở lại sao? Ta có thể tiến vào ngủ cùng tỷ hay không?”

“Không thể!” Hàn Linh trực tiếp từ chối nàng, nàng nhưng không nghĩ để cho nàng phát hiện chính mình cất giấu một nam nhân ở trong phòng, sợ dạy hư người bạn nhỏ, huống hồ nam nhân này còn là cực sủng của biểu ca nàng, việc nếu là hai bên gặp được, nên có bao nhiêu xấu hổ? Vì hai người suy nghĩ, nàng vẫn là quyết định tạm thời không cần tiết lộ tung tích của nam tử.

“Ta rất mệt, đi ngủ sớm một chút. Tự một mình muội ngủ đi, tư thế ngủ của ta không tốt, rất có thể sẽ đá muội xuống giường đó.”

Đạm Đài Phi Tuyết ở bên ngoài lên tiếng “À”, liền ngoan ngoãn mà rời đi. Lại là thanh âm vào cửa, đóng cửa. Hàn Linh có chút tự trách, tiểu muội muội người ta một lòng đi theo nàng, trái phải tỷ tỷ mà thân mật kêu to. Nàng lại vô tình mà cự người ta ở ngoài cửa, làm như vậy thật sự là quá không có đạo đức.

“Được rồi, bây giờ không có việc gì.”

Nàng quay đầu lại nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, lúc này mới phát hiện đối phương vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, tươi cười quỷ dị.

“Huynh có phải bị dọa choáng váng hay không? Như thế nào mà cứ mải mỉm cười không ngừng?”

Nề hà đối phương vẫn như cũ im lặng, không cách nào nói chuyện.

“Hai đêm nay huynh vẫn là trước tiên ở nơi này của ta mà ngủ, chờ đến trong phủ tiến hành đại hội cầm sắt hòa minh, huynh lại thừa dịp loạn mà rời đi, bây giờ trong phủ tất cả trên dưới đều bận rộn công việc chuẩn bị đại hội, tin tưởng thiếu huynh một tên đầy tớ, hoàn toàn là sẽ không có người chú ý.”

Nàng như vậy mà nghĩ thật đẹp, nàng làm sao sẽ biết chủ nhân của đại hội cầm sắt hòa minh kia giờ phút này liền ở trước mặt nàng, nàng cho rằng trong phủ trên dưới sao có thể không chú ý đến chủ nhân mất tích?

Trải xong giường, lại đem chăn dư thừa trải trên mặt đất, Hàn Linh nhìn nhìn trên dưới, thân mình của đối phương nhu nhược như thế, nàng cứ không đến mức trộm người ra tới, lại để cho người ngủ ở trên sàn nhà chứ? Vì thế nàng đem giường ngủ làm ra tới, chính mình thì nằm ngửa trên sàn nhà nghỉ ngơi.

“Huynh đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu huynh đi ra ngoài, lão già thúi chết tiệt quốc sư kia mơ tưởng lại làm bẩn huynh.”

Hàn Linh hôn hôn trầm trầm mà ngủ say, tuy là sàn nhà, lại một chút không ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của nàng.

Trên giường, thân mình của Đạm Đài Phi Hiên hơi động, nếu không phải hắn phóng ra * dược, chỉ sợ nàng còn khó có thể dễ dàng mà đi vào giấc ngủ. Đứng dậy tò mò mà ngóng nhìn nàng, khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh mà thành thạo của nàng, rất là hấp dẫn người. Hồi tưởng lại tao ngộ đêm nay, hắn lại là tức giận, lại là buồn cười. Ở chung nhiều lần như vậy, nàng vẫn là phân không rõ rốt cuộc ai mới là quốc sư chân chính, còn lặp đi lặp lại nhiều lần mà ở trước mặt hắn mắng hắn.

Nàng chẳng lẽ là đem chính mình trở thành nam sủng của quốc sư? Bằng không như thế nào sẽ lòng đầy căm phẫn như vậy mà muốn cứu hắn rời đi? Thật là có ý tứ.

Bất quá, trước mắt quan trọng nhất, không phải xử lý nàng như thế nào, mà là ứng phó toàn bộ trong phủ từ trên xuống dưới gần ba mươi nữ tử như thế nào.

Hắn thật là sắp điên rồi, gia tộc kia cái gọi là đại hội cầm sắt hòa minh, ở hắn lúc mới sinh ra cũng đã định ra, ở cái ngày sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, hắn cần phải từ trong gia tộc chọn lựa ra nữ tử ưu tú thành thân. Vốn là cùng tộc người thành thân, hắn cũng đã rất là phản đối, càng đừng nói muốn từ hắn từ nhỏ quen thuộc, coi cùng muội muội người trung gian chọn lựa thê tử, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp thu.

Mới vừa nghe thấy giọng nói của Đạm Đài Phi Tuyết, đó là hắn một cái biểu muội yêu thương nhất, tưởng nàng tuổi tác chỉ có mười ba tuổi, lại cũng bị cha mẹ bức bách đi vào nơi này tham tuyển, hắn không đành lòng.

Khom người ôm người ở trên mặt đất ôm trở về trên giường, thay nàng đắp chăn đàng hoàng, dưới ánh trăng, hắn bỗng nhiên phát hiện tối nay nàng rất đẹp, trừ bỏ cổ ngạo khí cùng bá đạo ở trong quân doanh kia, nàng nhã nhặn lịch sự mà lịch sự tao nhã càng là làm cho người thưởng thức. Hắn nhịn không được duỗi tay chạm đến gò má của nàng, da thịt như ngưng chi* bôi trơn, một khi chạm lên liền luyến tiếc buông ra.

* Ngưng chi: Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.

Có một cảm giác kỳ dị ở trong thân thể hắn không ngừng thăng hoa, miêu tả sinh động, hắn tâm thần rùng mình, như điện giật nhảy ra xa nàng. Mới vừa có trong nháy mắt như vậy, linh đài thanh minh, hắn thấy được một màn đáng sợ. Đây là sau khi hắn phát hiện tự thân có năng lực đoán trước tương lai, cực kỳ số ít xuất hiện loại tình huống này thời điểm, điềm xấu dự cảm bao phủ toàn thân.

Hắn không rõ vì sao sẽ như thế, lần trước ở Thanh Minh Tự vì nàng xem tướng tay, cũng bất quá là ngắn ngủn khác thường, mà bây giờ, hắn lại thấy được máu, máu tươi chói mắt, hắn phân không rõ đó đến tột cùng là của nàng, hay là của mình, nhưng hắn chỉ biết là bọn họ không thể đi được thân cận quá, đi được thân cận quá sẽ có vô vọng huyết quang tai ương. Hắn tiên đoán như vậy, nếu là giáp mặt nói cho nàng, nàng nhất định sẽ ôm bụng cười cười to, sau đó mắng hắn là thần côn, nhưng mà chỉ có nhân tài hắn bên người biết, hắn trong miệng chưa từng nói ẩu, mà hắn đoán trước cũng chưa từng tính sai.

Hàn Linh tỉnh lại khi hôn hôn trầm trầm, tựa như làm một hồi đại mộng, quay đầu nhìn xung quanh phòng, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua là cùng Phi Hiên ở bên nhau, như vậy hắn bây giờ lại đi nơi nào? Chẳng lẽ lại bị quốc sư tóm được trở về?

Không được, nàng muốn cứu hắn, không thể để cho quốc sư đạp hư hắn.

Mới ra cửa phòng, liền đụng phải Đạm Đài Phi Tuyết ở cách vách, xem nàng một thân dung trang thanh lệ, tựa trải qua một phen tĩnh tâm tân trang.

Hàn Linh vòng quanh nàng dạo qua một vòng: “Phi Tuyết, mặc xinh đẹp như vậy, đi làm cái gì?”

Đạm Đài Phi Tuyết đỏ bừng mặt, nhấp cười nói: “Hôm nay biểu ca mời chúng ta dạo chơi công viên, đương nhiên phải trang điểm đến xinh đẹp chút rồi.”

Hàn Linh nhíu mày nói: “Chẳng lẽ muội cũng muốn gả cho hắn?”

Đạm Đài Phi Tuyết cúi đầu quấy loạn bím tóc của mình, giọng nói nhỏ đến không thể lại nhỏ hơn: “Nếu biểu ca có thể coi trọng ta, ta đương nhiên nguyện ý rồi, bất quá…… Tử Yên tỷ tỷ đẹp như vậy, huynh ấy khẳng định sẽ chọn tỷ ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui