Nữ Hoàng Tuyển Phu

Dạ Ma Thiên im lặng hồi lâu, đáy mắt có chút rối rắm và ẩn nhẫn, cuối cùng giống như thỏa hiệp mà thở dài thật dài: “Được, ta đi theo ngươi học tập, được rồi chứ?”

Trong lòng của Hàn Linh mừng thầm, khó có được hắn chịu buông cái không ai bì nổi của hắn, thỏa hiệp với nàng, lại nói tiếp vẫn là sức quyến rũ của Yêu Nhi vô cùng lớn, ăn hắn đến gắt gao. Nàng ra vẻ bất động thanh sắc, lắc đầu nói: “Ai hiểu được ngươi còn có thể hay không động võ với ta, ta cũng không muốn làm việc tốn công vô ích.”

Hai tròng mắt của hắn chợt thu liễm, phụt ra hai tia sắc bén, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

Nàng đắc ý xòe ra tay phải, bàn tay trong trắng lộ hồng lòng hướng về phía trước, kéo kéo mà nói: “Ngươi là bang chủ của bang Thiên Ma, hẳn là có tín vật của bang chủ đi? Ta muốn nó làm bùa hộ mệnh.”

Đáy mắt của hắn chứa tức giận càng ngày càng lớn, nàng không chút nào sợ hắn, nhướng mày khiêu khích với hắn: “Cho dù không cho, dù sao người muốn cưới muội muội của ta nhiều đến vậy.” Nàng vòng qua người của hắn, lập tức đi đến phía trước, khóe môi giương cao, nàng tin tưởng hắn nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của nàng.

Quả nhiên, hắn vẫn là lên tiếng, trong giọng nói chứa tức giận.

“Cầm đi!”

Nàng cười trộm hì hì, lập tức xoay người lướt qua từ trước người của hắn, trong tay đã nhiều hơn một khối ngọc bài, ở trên viết ba chữ “Bang chủ lệnh”.

“Tứ đại hộ pháp ở đâu?” Nàng giơ cao bang chủ lệnh lên ra lệnh, muốn thử xem nó rốt cuộc linh hay không linh.

Chưa được bao nhiêu thời gian, tứ đại hộ pháp một đám sắc mặt bụi đất mà quỳ gối ở trước mặt của nàng, bốn người tám đôi mắt tội nghiệp mà nhìn Dạ Ma Thiên. Lão đại, ngươi sao lại có thể làm như vậy……

Dạ Ma Thiên ra vẻ làm lơ, nghiêng xoay người, trong lòng cũng hết sức đồng tình bọn họ, đáng tiếc lão đại hắn bản thân cũng gặp khó khăn, dù sao cũng phải kéo mấy cái đệm lưng đi.

“Quả nhiên là thứ tốt, phải thu hồi.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, như đạt được vật quý, đợi cất bảo bối xong, nàng phủi tay tống cổ tứ đại hộ pháp ở trước mặt, “Không có việc gì, các ngươi đều lui ra đi, chỗ nào mát mẻ, ngốc ở chỗ đó đi.”

Làm lơ ánh mắt phẫn hận của bốn người, nàng nháy mắt, vẫy vẫy tay với Dạ Ma Thiên: “Dạ đệ đệ, cầm sách của ngươi lên, đọc theo ca ca ta đi.”

Dạ Ma Thiên lập tức một đầu hắc tuyến, tay phải nắm đến rung động khanh khách, ở lúc hắn sắp phát tác, nàng sớm đã nhanh chân thoát khỏi hiện trường.

Sự thật chứng minh, lường trước Dạ Ma Thiên thật không phải đọc sách, một đoạn khúc dạo đầu của 《 Đại Học 》, dạy hắn N lần, hắn cứ thế là một lần cũng thuộc không xong. Nàng bị hắn hoàn toàn đánh bại!

Nhiệt huyết trực tiếp nhồi đầy não, nàng nhìn thấy một đám học sinh đang đứng chổng ngược vây quanh nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng cười nhạo không dứt ở bên tai. Dạ, Ma, Thiên, ngươi cái tên cuồng bạo lực này, ta sẽ không để yên cho ngươi!

Thân mình của nàng dùng sức ngửa ra, ngửa lưng từ trên cây cao rớt xuống dưới, quăng ngã một cái rơi xuống đất nở hoa. Ma quỷ, ta không phải là chỉ nói ngươi ngốc, nói ngươi đần, sau đó còn nhéo lỗ tai của ngươi một cái sao? Có cần phải treo ta đến trên cây không? Mắc cỡ chết người, thù này không báo, nàng thề không bỏ qua!

“Công chúa, người không sao chứ?”

Một bàn tay duỗi tới chỗ nàng, nàng ngẩng đầu nhìn tới chủ nhân của cái tay, sửng sốt một chút. Hắn còn không phải là Lưu công tử vẫn luôn đang theo đuổi Tử Nhi sao? Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận chân thật của nàng, vậy nói cách khác Tử Nhi cùng hắn ngả bài?

Nàng không có tiếp thu ý tốt của hắn, tự mình chống đất đứng lên. Hắn một đường theo đuôi nàng, thỉnh thoảng lại a dua, xum xoe, giống như khi lúc trước hắn theo đuổi Tử Nhi. Nhìn thấy cái gương mặt này của hắn, nàng không khỏi nghĩ tới nước muối khoai tây nhão…… Mắc ói! Nàng đỡ thân cây nôn mửa một trận, cũng không biết là nguyên do mới vừa rồi bị treo ngược ở trên cây, hay là bởi vì người ở trước mắt này.

“Công chúa, mau xoa một chút, sạch sẽ.”

Lưu công tử đưa tới một cái khăn gấm màu xanh lục, trên mặt thêu một đôi uyên ương, chắc là tình nhân của hắn đưa đi. Nàng cũng không dám dùng đồ vật của hắn, nói không chừng đã sớm có mấy chục nữ nhân dùng qua.

Một bên khác đưa tới một cái khăn màu xám, vải dệt bình thường, không có bất luận cái hoa văn gì. Nàng do dự một chút, vẫn là đưa tay tiếp nhận. Ở trên khăn mang theo mùi cỏ thơm thoang thoảng, cùng mùi hương ở trên người của hắn hoàn toàn ăn khớp.

Nàng chà lau xong, trả khăn lại cho Băng Tư, đang lúc liếc mắt nhìn thấy ở góc tường cách đó không xa có một bóng dáng cô đơn mà xoay người. Kia không phải là Tử Nhi sao? Nàng có phải thấy được một màn mới vừa rồi hay không, phát hiện bản tính của tên họ Lưu, cho nên thương tâm khổ sở? Người giống như hắn vậy, hoàn toàn không đáng thương tâm vì hắn, hy vọng Tử Nhi có thể mau chóng từ trong bóng ma đi ra.

“Băng Tư, ta không muốn nhìn thấy người không liên quan, ngươi hẳn là biết làm như thế nào.” Giọng của nàng lạnh lùng mà phân phó, lướt qua vai của cái gọi là Lưu công tử, hoàn toàn làm lơ hắn, nàng khinh bỉ nhất chính là nam nhân nhờ vào nữ nhân mà thượng vị.

Nàng không có hứng thú đi quan tâm Băng Tư đến tột cùng là xử trí tên họ Lưu kia như thế nào, bây giờ nàng càng quan tâm chính là Tử Nhi, mối tình đầu của nàng cứ kết thúc như vậy, chỉ vì thân phận khác biệt, nàng sẽ hận nàng sao?

Lúc sau cả ngày đều không có nhìn thấy bóng dáng của Tử Nhi, nàng bắt đầu có chút lo lắng cho nàng, còn cố ý phân phó Băng Tư đi tìm nàng. 

Nàng chẳng lẽ luẩn quẩn ở trong lòng, muốn đi tự tử sao?

Lại một lần nữa xông thẳng vào phòng của Dạ Ma Thiên, thật phục gia hỏa này, lại đang ngủ gà ngủ gật! Hắn trừ bỏ ngủ, rốt cuộc còn có thể làm cái gì?

“Yêu Nhi, không cần đi!” Trong lúc ngủ mơ hắn than nhẹ, tuấn mi hơi chau.

Vốn là tràn đầy tức giận tức khắc biến mất hầu như không còn, nàng cúi người xoa mặt của hắn, ánh mắt dần dần nhu hòa, có chút đau lòng cho hắn. Tình yêu của hắn tha thiết như thế, mà nàng lại ích kỷ như vậy, nàng thật cảm thấy rất xin lỗi hắn. Cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của hắn, trong lúc ngủ mơ hắn mang một loại phong tình khác, tim của nàng dần dần vì hắn đập lên.

Hai mắt của hắn đột nhiên chợt mở, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn ánh mắt của hắn từ mê mang đến khiếp sợ, cuối cùng là thịnh nộ.

“A ——” Thật bất hạnh mà, nàng lại một lần nữa bị hắn ném ra ngoài cửa sổ. Lúc này đây, nàng thừa nhận là nàng gieo gió gặt bão, ai bảo nàng ăn mặc nam trang hôn trộm hắn, còn để cho hắn vừa vặn bắt được.

“Ta cảnh cáo ngươi, ta không thích nam nhân!” Bên trong cửa sổ là tiếng hét to của hắn trực tiếp dội vào trong tai của nàng, nàng thật là người câm ăn hoàng liên, có khổ không thể nói. Nhất định là ngày đó nàng ở trong đầm nước đá hắn xuống nước dẫn đến báo ứng, nàng tin tưởng không nghi ngờ.

“Dạ Ma Thiên, ngươi giỏi lắm!” Nàng bò người dậy, căm giận mà rời khỏi sân. Đánh lại đánh không lại hắn, đành phải làm như không thấy, để cho hắn không thấy được Yêu Nhi, chính là trừng phạt tốt nhất đối với hắn.

Khi ra cửa, vừa lúc đụng phải Nguyệt hộ pháp, nàng liền dùng bang chủ lệnh sai khiến hắn giúp nàng đi tìm tung tích của Tử Nhi. Bang Thiên Ma người đông thế mạnh, tìm thấy được người cũng mau, chung quy so với nàng một người lung tung mù quáng tìm được tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui