Nữ Hoàng Tuyển Phu

“Yêu Nhi, đừng rời khỏi ta.” Dạ Ma Thiên từ phía sau ôm lấy nàng, hơi thở phả vào trong tai của nàng, tiếng nói trầm thấp, mang theo lực xuyên thấu.

Lòng của nàng lại thoải mái lần nữa, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, nàng nghĩ nàng yêu cầu cũng đủ thời gian tới sửa sang lại tâm tình, nàng không thể cho hắn bất luận hứa hẹn gì. Gượng gạo nở ra một nụ cười, bàn tay trắng chỉ về phía một khối cự thạch ở xa xa, nói: “Ta qua bên kia cởi xiêm y một chút.” Nàng đã nhìn thấy dấu hiệu mà Băng Tư trước đó ở nơi đó làm xong.

“Làm gì mà phải đi vào trong đó cởi, ở chỗ nào mà chẳng giống nhau?” Hắn cười đến mập mờ, con mắt hẹp dài híp thành kẽ hở.

Chết tiệt!

Nàng trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, không hề để ý tới hắn, trực tiếp đi đến phía sau cự thạch.

Hắn đứng ở bên hồ, vươn cổ hướng lên trời thét dài một tiếng, đường cổ duyên dáng ngửa lên, dũng cảm và tiêu sái không nói nên lời. Đầy đầu tóc dài lộn xộn rũ đến bên hông, theo gió tùy ý bay lả tả, hoàng hôn thấp thoáng lặn xuống, khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn càng thêm mị hoặc.

Nàng quay đầu nhìn hắn, trong ngực tràn đầy ý ngọt ngào ấm áp, nhưng mà càng là như vậy, trong lòng của nàng càng thêm bất an. Nàng sợ hãi nàng có được càng nhiều, đến cuối cùng mất đi cũng càng nhiều.

Ở phía sau cự thạch có xiêm y mà Băng Tư vì nàng chuẩn bị, nàng cùng Yêu Nhi, kỳ thật chỉ là khác nhau cách ăn mặc mà thôi, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối. Đáng tiếc tâm tư của Dạ Ma Thiên quá mức đơn thuần, hắn sẽ không nghĩ nhiều về cái này. Ở trong thế giới của hắn, yêu ghét rõ ràng, thị phi rõ ràng.

Nàng đổi trở về nam trang, chải vuốt chỉnh tề, từ phía sau cự thạch thăm dò nhìn xung quanh, Dạ Ma Thiên vẫn đứng sừng sững ở tại chỗ, ngửa đầu nhìn hoàng hôn, khóe môi phiếm ý cười. Tựa như nghĩ tới cái gì, hắn sờ sờ lông mày anh tuấn, lắc đầu cười ngây ngô.

Dạ, ta không rời khỏi chàng, chỉ là đổi một thân phận ở lại bên cạnh của chàng, xin chàng tha thứ cho ta.

Nàng há mồm hướng lên trời hô lớn: “Lão yêu bà, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi muốn mang Yêu Nhi đi nơi nào?”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, một trận cuồng phong thổi qua, Dạ Ma Thiên đã nháy mắt phi đến bên người của nàng. Hắn nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc, nhưng liên quan đến an nguy của Yêu Nhi, hắn cũng không nghĩ lại, túm chặt tay của nàng quát hỏi: “Yêu Nhi đâu?”

Nàng tiện tay chỉ một phương hướng, nói: “Vừa mới có một lão yêu bà bắt Yêu Nhi đi, đi ở bên kia.”

“Dám động đến người của Dạ Ma Thiên ta, ta muốn bầm thây nàng vạn đoạn.” Hắn một khắc cũng không ngừng chạy, thi triển khinh công, đuổi theo phương hướng mà nàng chỉ điểm. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã không thấy được bóng dáng của hắn, võ công của hắn gần như đã đạt tới trình độ siêu phàm.

Rốt cuộc thoát khỏi hắn, nhưng trong lòng có chút mất mát, nàng có phải quá mức tàn nhẫn hay không?

“Công chúa, trở về thôi.”

Băng Tư lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở phía sau của nàng, giọng nói của hắn bình tĩnh không gợn sóng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Đúng là cần phải trở về.

Nàng thở dài nặng nề, xoay người trở về thư viện.

Nàng nằm ngửa ở trên giường, đôi tay giao nhau gối lên sau đầu, tinh thần xa xôi, không biết Dạ Ma Thiên đã trở lại thư viện chưa. Nàng đối đãi với hắn tàn nhẫn như thế, sau khi hắn biết được chân tướng, có thể hận nàng hay không?

Hàn Như Phong vẫn luôn ở mép giường hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, vì sao tối hôm qua không có trở về, lải nhải không để yên, quả nhiên là tiểu thụ triệt triệt để để. Nàng thật muốn nói với hắn một câu: Đại thẩm, có thể xin ngươi câm miệng hay không?

Lười phản ứng đến hắn, nàng tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Một trận tiếng đập cửa vang lên, cùng với câu hỏi của sơn trưởng truyền đến: “Hàn Linh, có nhìn thấy công chúa không? Nàng đã mất tích hai ngày rồi.”

Nàng bỗng chốc mở mắt ra, làm sao lại quên mất chuyện này?

Xem ra, không thể không lộ rõ thân phận chân thật của nàng.

Trải qua nàng giải thích một phen, lại thêm bằng chứng của Hàn Như Phong, sơn trưởng rốt cuộc tin thân phận công chúa của nàng. Nàng chỉ nói phái Tử Nhi xuống núi thay nàng làm chút chuyện, mười ngày nửa tháng cũng không về được. Hắn cũng không hoài nghi, chỉ là kỳ quặc nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới, giống như đang quan sát quái vật vậy.

Lão gia hỏa này, còn chưa xong sao?

Nàng nháy mắt với Băng Tư, hắn dựng thân chặn tầm mắt của sơn trưởng, xua tay tiễn khách. Sơn trưởng cười theo, vâng vâng dạ dạ mà lui đi ra ngoài.

Thân phận thần bí của Tử Nhi, hẳn không phải là cơ sở ngầm của lão cha, không biết khi lão cha biết được Tử Nhi bị giết, sẽ có phản ứng gì? Chỉ còn thời gian nửa tháng, lão cha sẽ tới thư viện, đến lúc đó thư viện nhất định sẽ không thái bình. Ôi, càng nghĩ càng đau đầu, tới đâu hay tới đó đi.

Lại một đêm trôi qua.

Ngày mới sáng lên, một trận tiếng gõ cửa vội vàng vang lên.

Băng Tư tiến lên mở cửa, tứ đại hộ pháp đồng loạt chen nhau vào cửa, trên mặt của mỗi người đều mang vẻ cấp bách.

“Hàn công tử, có nhìn thấy lão đại nhà ta không? Hắn có tới đi tìm ngươi hay không?”

Nàng nghe vậy liền đứng lên, cau mày lại: “Hắn còn không có trở về sao?”

“Ngươi biết lão đại đi nơi nào không?”

“Hàn công tử, nếu ngươi biết lão đại ở nơi nào, thì ngươi mau nói cho chúng ta biết.”

“Đúng vậy, ngươi mau nói cho chúng ta biết đi, lão đại hắn…… hắn là kẻ mù đường, rất có thể sẽ lạc đường.”

“……”

Bốn người mồm năm miệng mười mà nói một hồi, Hàn Linh cũng lo lắng theo, thời gian suốt một đêm, chẳng lẽ hắn vẫn luôn truy đuổi theo xuống núi sao, không về được ư?

Không hề chần chờ, nàng lập tức mang giày vải vào, là người thứ nhất chạy ra khỏi cửa. Hắn ngàn vạn lần đừng có ngớ ngẩn, đuổi theo một người mà nàng bịa đặt ra, chạy theo một người hoàn toàn không tồn tại ở trên thế giới này. Võ nghệ của hắn cao cường, bảo hộ chính mình dư dả, chính là tâm tính của hắn đơn thuần giống như hài tử, nàng thật là không yên tâm về hắn.

Ở chỗ của hắn trong ngoài tìm một lần, bài trí và quần áo ở phòng trong đều không có thay đổi, quả nhiên hắn chưa từng trở về. Hắn có thể lại về tới đầm nước hay không nhỉ?

Khi đến gần đầm nước, nàng nghe được một tiếng thét dài, tiếng rít gào truyền khắp mỗi một góc ở trong núi, lộ ra bi thương và tuyệt vọng. Nàng cảm giác chính mình đứng trên mặt đất cũng run theo vài cái, quả nhiên hắn lại về tới nơi này.

Bước chân của nàng khẽ xê dịch, ở dưới ánh mặt trời, ở bên đầm nước, nàng thấy được bóng dáng của hắn, hiu quạnh mà tịch mịch. Lòng của nàng cũng chìm theo xuống, đến tột cùng nàng đã đối hắn làm cái gì?

Nàng vòng qua đến bên cạnh người của hắn, từ góc độ này, vừa lúc nhìn đến một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt của hắn rơi xuống. Giọt nước mắt kia đọng lại ánh nắng, lóe ra tia sáng khác thường, cuối cùng hoàn toàn rơi vào trong nước, cùng đầm nước hòa làm một thể. Nhưng mà, nó cũng đồng dạng rơi vào đáy lòng của nàng, dậy lên ngàn lớp sóng.

Đều nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, nàng rốt cuộc đã cho hắn thương tổn như thế nào?

Dạ, thật xin lỗi.

Có lẽ, nàng nên bỏ xuống gánh nặng ở trong lòng, đi chân chính tiếp nhận hắn.

Có lẽ, nàng nên cho chính mình dũng khí, nghiêm túc mà đi vào trong một phần cảm tình chân thành tha thiết.

Nàng đi lên một bước, từ từ mở miệng: “Dạ, kỳ thật ta……”

Không đợi nàng nói xong, từ nơi nào đó ở trong núi truyền đến một tiếng kêu rõ ràng, nhưng là giọng nói của nữ tử.

“Dạ lão đại, ta tới rồi!”

Tiếng nói trong trẻo trung khí mười phần, mang theo âm thanh vui sướng, khi nàng đang tò mò mà quay đầu lại tìm kiếm ngọn nguồn của giọng nói, thì thoáng qua ở trước người của nàng, một mạt màu đỏ lóa mắt đập vào mi mắt của nàng.

“Dạ lão đại, quả nhiên ngươi ở chỗ này, hại ta tìm thật mệt. Vừa mới ở bên ngoài nghe được tiếng la, ta liền đoán được là ngươi, ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.”

Biểu tình sinh động và tính tình hoạt bát của thiếu nữ áo đỏ, làm cho nàng sinh ra tò mò, khuôn mặt của nàng xinh xắn, mặc dù chứa đến mức tu hoa bế nguyệt, lại cũng là một giai nhân xinh đẹp thanh tú, làm cho trước mắt trở nên sáng ngời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui