Tại phòng y tế
Khi nó tỉnh dậy, Kahanda vội vã chạy lại, ôn tồn hỏi:
-Em thấy trong người thế nào. Em làm anh lo quá.
Nó chẳng chú tâm gì vào câu hỏi, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, một lúc mới hỏi:
-Sao em lại nằm ở đây???? Chuyện gì đã xảy ra.
- Hả?????
Hắn ngạc nhiên hết sức. Lúc nãy vì cuống quá nên hắn chưa kịp xoá kí ức của con bé.
Đang lo lắng ko biết nên trả lời những thắc mắc của con bé như thế nào thì…Hay vì
hoảng sợ quá nên…….không có khả năng. “ Lẽ nào……Gasun….đã làm việc ấy. Như
vậy cậu ta đã biết tất cả””
Quá nguy hiểm. Hắn vơ vội chiếc áo khoác, nhắn nhủ con bé:
-Anh ra ngoài một lát. Takashi và Jujin có lẽ cũng sắp đến. Chú Daine cũng sẽ đến
thăm. Em nghỉ đi, chút nữa anh về.
-Ơ….ơ…anh chưa trả lời câu hỏi của em…này…này….cái ông anh mắc dịch này
thật là…
Lẩm bẩm, nó nằm xuống giường, mắt hướng ra cửa sổ. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra
Đang thắc mắc nó nghe tiếng gõ cửa:
-Nàng công chúa ngủ trong rừng đã thức dậy hay chưa???? Hay phải đợi hoàng tử
ta vào đánh thức.
Nó bật cười khanh khách, cái trò tếu này ngoài Jujin thì có thể là ai khác. Câu nói vừa
dứt, một bó hoa thiên thảo trắng thò vào khỏi của, một cái đầu nhú lên.Jujin cười tươi rói,
hướng đi đến nó.
-Em lại trốn học chứ gì??
- Đâu có. Mà….em cũng chẳng bít.
-cho em
-
Hắn ném vèo một túi táo về phía nó, nó hối hả tóm gọn, mặt sưng sỉa:
-Đến thăm người ốm thế đấy.
Kahanda khoác vội tấm áo lên người, hướng khỏi kí túc xá mà chạy. trong đầu ko ngừng
suy nghĩ:
“ Phải tìm ra Gasun trước khi mọi chuyện vỡ lở”
Khi hắn chạy ngang qua một chiếc ghế đá, có giọng nói vọng ra:
- Hình như anh tìm tôi
-Đúng vậy. Cuối cùng tôi cũng tìm đc cậu.
Dừng cước bộ, hắn quay người lại, tiến thẳng về phía phát ra tiếng nói
-Tôi nghĩ cậu hiểu tôi đến đây vì mục đích gì
-Ha…ha….Dòng tộc Royal quả thực rất bản lĩnh khi che giấu được một nhân vật
tầm cỡ suốt mấy chục năm qua.
-Cạu muốn gì???
-Muốn gì??? Một câu hỏi rất hay.
-Tôi nghĩ chúng ta không cần phải vòng vo tam quốc như vậy chứ
Kahanda mất kiên nhẫn trả lời.
-Đúng , anh có nghĩ tôi nên thông báo việc này tới hội nghị viện cùng……
Kidosun.
-Con bé chỉ là một vampire chưa phát hiện ra thân thế, có gì lớn tới mức phải
thông báo đến cả hội nghị viện.
-Có thật là chỉ thế thôi không???Anh phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Anh nghĩ tôi là đứa
bé lên ba chắc. không nhận ra sự phong ấn của Kasumi hay sao.
-Dù có đúng hay chăng nữa. Cậu nên nhớ. Kasumi là công chúa của tộc vampire,
là con gái của chúa tể. Ai dám làm gì con bé.
-Anh không thấy rằng vị trí chúa tể của dòng họ Royal đang bị rung chuyển trầm
trọng hay sao. Đối với một kẻ chỉ ham thích quyền lực như Kidosun, hắn làm sao
có thẻ bỏ qua đc kẻ thù nguy hiểm đang lăm le cướp lấy ngôi vị mà hắn đã bỏ bao
công sức mới có đc . Anh không thắy cô ta đang rất nguy hiểm hay sao.
-Tôi biết. Nhưng tôi tin chắc rằng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ khong
báo chuyện này đi
-Tại sao??
Hắn kiêu hãnh hướng đôi mắt về Kahanda
-Vì……..cậu yêu con bé.
Hắn giật mình, con ngươi kiêu hãnh khép lại. Giống như một kẻ ăn trộm bị bắt ngay tại
trận. Một chốc hắn lạnh lùng ngước lên.
-Hình như anh quá tự mãn về tài nắm bắt cảm xúc của người khác. Phải chăng anh
muốn chứng minh tất cả lời anh nói là đúng
-Nếu không phải…….tôi sẽ rút lại lời vừa nói vậy.
-Tôi chỉ thắc mắc,. Tại sao các người có thể giấu giếm lâu đến vậy. Thông thường
sẽ bị ám sát ngay khi vừa chào đời
.
Đút hai tay vào túi quần, Kahanda ngước đoi mắt màu nâu trầm lên trời, nở nụ cười buồn:
-Có lẽ là số mệnh. Cũng có thể là đổi một cái giá rất dắt. Một mất một còn chẳng
-
hạn.ảnồi hắn khuất dần sau màn đêm yên tĩnh.
Gasun vẫn ngồi đó, lẩm nhẩm” Một mất một còn” . Nhớ tới câu nói lúc nãy của Kahanda,
hắn tự hỏi : “ Yêu…..cảm giác ấy là yêu sao…..Lo lắng cho một người là yêu…..Sợ hãi
đau đớn trc những hiểm nguy mà ngườ đó gặp phải……là yêu’’
Rồi hắn cười lớn, mắt ngước lên bầu trời muôn ngàn vì sao, miệng hét:
- Thật bất công