N­ữ Hoàng Vampire


Một ông cụ chậm rãi bước vào. Trên tay là cây quyền trượng tối cao của tộc
Hawa. Nhất thời, tất cả mọi người đều hướng ông lão quỳ xuống. Micacy
vội vã tiến tới trc mặt:
-Ông nội. Sao người lại tới đây?
-Ta không tới thì cái gia tọc này đã bị hủy hoại trong tay con rồi.
Ông lão hất mạnh tay, cái gậy văng ra xa, khuôn mặt bừng bừng tức giận .
-Micacy. Ta thật đã nhìn lầm con.
Nhếch môi cười mỉa, Misun chạy lại:
-Ông nội. Đừng trách chị Hai. Đều là do con mà
-Con không cần phải nói thay cho nó.
-Ông nội, thực sự……..Misun cố gắng vớt vát.
-Thôi được rồi, ta muốn ngồi nghỉ
Trong phút chốc, cả Micacy và misun đều cùng hướng tay ra. Nhìn đồng
thời, ông đặt tay vào Misun, lạnh lùng bỏ qua thành ý của Micacy.
Bất ngờ, bối rối xen chút thất vọng nhưng cô không thể hiện điều đó lên nét
mặt mà chỉ lạnh lùng bước đến cạnh chiếc ghế của ông nội Maosiwa.
Khi đã yên vị trên chiếc ghế bành bọc da hổ. Ông lão cất giọng:
-Dâng trà
Một cô hầu đưa khay đựng trà lên, tay run run đặt trc mặt gã quỷ. Tách còn
lại hướng ông Maosiwa dâng lên.
Micacy rời bước lại đỡ lấy tách trà thì Misun nhanh chóng dùng tay chặn lại,
mắt liếc nhìn một cách uất hận với Micacy nhưng miệng vẫn ngon ngọt. :
-Chị cứ để em.
Rồi nhanh chóng đỡ lấy li trà hướng ông nội đi tới. Giọng lễ phép:
-Ông bớt giận đi nha. Trà sen này sẽ giúp ông thoải mái hơn ạ. Ông
dùng từ từ nha.
Maosiwa ánh mắt hấp háy vui, đỡ lấy tách trà:
-Cảm ơn con, Misun. Rồi hướng xuống Saonaro:
-Saonaro, mời dùng trà.
-Đa tạ ngài. Con quỷ vừa xuýt xoa, vừa nói.
-Chẳng háy lời đè nghị của ngài Kidosun là thé nào?
-Vâng . Theo mật báo, ngài kahanda đã đưa Kasumi tới đây. Trong
ngày mai, chức vị chúa tể vampire sẽ đc trao cho ngài Kidosun. Vì
thế…….Hắn liếc nhìn Maosiwa
-Được. Ta hiểu í ngươi.
-Ông nội….Micacy có chút hốt hoảng kêu lên.
-Con không có việc gì để nói ở đây. Maosiwa quát lên.
-..Con không thể giao Kasumi….
-Câm ngay……..tức giận hét.
-……..Bằng bất cứ giá nào…con cũng không thể
-Haco……đưa đại tiểu thư về phòng
-Dù thế nào…đó cũng là quyết định con muốn nói với ông. Haco,
không cần, để ta tự mình đi được rồi.
Micacy bwớc thẳng ra khỏi phòng, khuôn mặt không chút cảm xúc. Tất cả
mọi người đều sững sờ, kể cả Misun và trưởng lão Maosiwa. Micacy chưa
bao giờ làm phật ý bất cứ nhiệm vụ nào. Chưa bao giờ chống lại ý kiến của
ông. Thế mà bây giờ, Maosiwa khuôn mặt bừng bừng tức giận, miệng không
ngừng ho khan, bàn tay vỗ vỗ vào ngực. Misun hoảng hốt quỳ xuống, dùng
tay xoa nhẹ.
-Ông đã đỡ hơn chưa. Chị Micacy chắc có uẩn khúc nào đó thôi.
-Nó…nó..uẩn cái nỗi gì…Nó muốn làm tức chết ta mak
-Không phải đâu mà ông…
Nhẹ nở một nụ cười kín đáo, Misun háo hức vui sướng nhưng mặt ngoài vẫn
tỏ rõ niềm thương cảm
-Con không phải nói tốt cho nó. Nó luôn là đứa danh vọng kiêu căng,
ích kỉ. Nó luôn luôn làm theo ý mình. Chỉ có con mơi slà đứa cháu tốt
nhất của ta.
Vòng tay ôm lấy đầu Misun vào lòng, ông vỗ về nhưng một tia mắt gian ác
bất giác xuất hiện trên đôi mắt già nua ấy mà không ai hay biết.
Một lúc, ông lão quay xuống:
-Thật thất lễ với ngài Saonaro đây. Thật xấu hổ khi phải để ngài chứng
kiến mối bất hòa này.
-Ồ…..không sao…có lẽ đại tiểu thư suy nghĩ hơi nông cạn. Tôi không
để ý đâu. Hắn xuề xòa, vừa cười vừa nói.
-Ồ…ngài Saonaro đây quả là một con người rộng lượng.
-Xin trưởng lão đừng khách sáo.
……………….
-Hừm….Một lũ ngu ngốc ngồi vuốt đuôi cho nhau.
Một giọng nói khinh bỉ vang lên. Đồng thời cả căn phòng lập tức hướng sự
chú ý tới kẻ…..
Misun tức giận quát:
-Ranh con. Ngươi dám vô lễ với ông nội ta. Nếu ta ko cho ngươi một
bài học thì ta không bao giờ còn xứng danh với gia tộc Hawa Hoshine.
-Dài dòng….Giỏi thì nhào zô. Bản cô nương đây cũng đang ngứa ngáy
chân tay.
Kasumi chân vắt chữ ngũ, mái tóc dài trải xuống sàn, suôn mượt ánh lên một
màu xanh lam như dải sông Ngân Hà. Giữa trán lấp lánh bông tuyết ngàn
năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui