Bốn người bước chân vào trường. Trên sân trường học sinh đứng tum năm
tụm ba trò chuyện, bàn tán nhưng khi nhìn thấy họ thì im bặt. Một vài cô gái
mạnh bạo chạy lại gần Kahanda:
-Hội trưởng, anh không sao chứ.
-Tôi vẫn ổn. Cảm ơn sự hỏi thăm của mọi người.
Kahanda tươi tỉnh đáp lại.
Ông Daine từ văn phòng hiệu trưởng chạy ra.
-Kahanda, Kasumi mọi chuyện….ơ…
Ông đứng như trời trồng nhìn hai cô gái trước mặt.
-Sao lại…
Kasama cúi đầu, mỉm cười e lệ nhìn ông Daine:
-Chào chú. Con là Kasama. Cảm ơn chú đã giúp đỡ hai chị em con thời
gian qua.
-Ak…ukm..hả……Kasama…Hai chị em…giúp đỡ….
-Chú…chúng ta nên vào văn phòng nói chuyện thì tốt hơn.
Kahanda thận trọng nhắc nhở:
-Đúng vậy…..đi thôi
-Xin lỗi , tôi đi trước.
Kasumi lạnh lùng nói rồi bước vào dãy nhà.
-Con bé sao vậy???? Daine ngạc nhiên hỏi
-Không sao. Cứ kệ nó.
Kahanda thản nhiên kéo Kasama đi…Kito thóang sững sờ, con ngươi rực
lửa, khuôn mặt tối sầm: rồi nhếch mép khinh bỉ :
-Kahanda, ngươi hãy chờ đó, ngươi nghĩ ta sẽ để yên mọi chuyện như
vậy sao….
Nói là về phòng nhưng Kasumi lại tiến sâu ra khu rừng sau trường. Đến gần
con suối nhỏ rồi đùa giỡn tại đó. Đôi chân thả đung đưa theo nhịp điieụ bài
hát khe khẽ. Những con cá uốn lượn vòng quanh. Mặt nước trong suốt soi
bóng những gợn mây trắng bồng bềnh trên cáo. Thật lãng mạn và thiên
nhiên đúng không???*gật đầu* Mấy con cá uốn lượn trông tươi mát lắm
nhỉ??*puki: UKM*…Thế nhưng…….
Kito nhìn thấy cảnh đó thì sởn cả da gà, tóc gáy dựng đứng, hốt hoảng lao
đến gần, hét lớn:
-Chủ nhân, mấy con cá đó…….
Kasumi nhìn hắn ngạc nhiên….Nhìn cảnh trc mắt hắn chưng hửng nhưng
vẫn nói tiếp:
-….hút máu vampire…
Kasumi dùng chân nâng một con lên rồi bảo:
-Xinh nhỉ?
-Hả….sao nó ko hút máu chủ nhân..
-Ngươi gọi ta là gì?
-Chủ nhân….a….
Và như sực nhớ, hắn gật gù. Kito thong thả đặt mik xuống thảm cỏ. hít nhẹ
bầu không khí đẫm sương mai.
Con bé ngịch một lúc rồi quay sang Kito:
-Nek…..lúc trc ta như thế nào.
-Hoạt bát, yêu đời, vui tươi, láu cá, nghịch ngợm…đủ cả
-Bây giờ?
-Lành lùng, trầm lặng, ít nói
-VÂỵ có giống như lúc này ko??? Nó nở một nụ cười nhẹ.
Kito giật mik, thoảng như trc mặt hắn là ngàn vạn đóa hoa tinh khiết lấp lánh
dưới ánh mai. Rồi hắn chợt nhìn lại thái độ khó chịu của con bé:
-ukm…thì chỉ đc 1 phần ngày xưa.
-Có đến mức phải thẳng thừng thế ko, nịnh câu chết ai ak….
Nó đưa một vốc nc nhằm thẳng Kito ném. Hắn nằm trên mặt cỏ cười lớn:
-ĐƯơng nhiien phải thế.
Nghĩ ngợi chút, nó dang tay nằm bên cạnh.
-Có lẽ thế thật.
Rồi.
-Kito.
-Vâng..chủ nhân.
-ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ ĐI.
-Ý người là….
-Chỉ hai người thì cứ gọi ta Kasumi.
-Vâng..mà này Kasumi, cô buồn lắm ak
-Không bik. Dường như kẻ đó đã quên đi sự tồn tại của một Kasumi
….Ha….Ha…..
Nó cười mà nước mắt thi nhau lăn trên gò má trắng hồng.
Kito cảm thấy buốt nhói trong tim. Hắn cảm thấy như có ngàn vạn mũi dao
cứa sâu vào tim. Chậm rãi, ..
-Không…Hắn sẽ KHÔNG THỂ QUÊN…
Rồi đứng dậy bế bổng Kasumi lên;
-Tôi nghĩ ít nhất giờ cô cũng cần nghỉ ngơi..nhỉ?
Con bé khẽ nhắm hờ đôi mắt miệng nở nụ cười nhưng khuôn mặt vẫn phảng
phất nét buồn cô đơn.
Tại phòng hiệu trưởng.
Ông Daine vòng hai tay sau lưng, đi đi lại lại, nét mặt đăm chiêu
-Vậy mọi chuyện là thế nào?
-Chú muốn nói về chuyện gì?
-Kasama ..cô bé đã mất khi vừa chào đời. Ông Daine nghi hoặc nhìn cô
gái nói.
-Là Kito đã giữ lại. Chính Kaasumi đã cho linh hồn cháu nương nhờ
trong ấy 16 năm quá. Kito chỉ làm theo lệnh. Kasama khẳng định
-Đúng không. Ông Daine nhìn Kahanda dò hỏi.
-Ukm…đều thế cả mà thôi. Hăn slơ đãng trả lời, khó chịu khi nhắc tới
Kasumi-Cháu trở về là may mắn quá rồi Kasama. Chú nghĩ cháu cũng đã mệt.
Cháu nên về phòng nghỉ ngơi.
-Để cháu đưa em ấy về. Kahanda vội vã bật dậy.
-Không. Cô bé sẽ được Jujin đưa đi. Cháu ở lại nói chuyện vs ta một
lát.
Một bóng người lao vào ôm lấy Kahanda:
-Thằng ngok. Tụi bay gặp chuyện mà ko bảo tao. Để tao ở một mik ở
xó này.
-Hi…hi…tại lúc đó binh biến loạn lạc. Nhờ máy chăm con bé giùm tao
tí nhé. Kahanda vỗ vai Jujin.
-Ok…không vấn đề…Thế bé Kasumi của tao đâu….Jujin mặt mày hớn
hở không nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Kahana
-Ukm..nó đi rồi.
-Ơ…ơ…..đi đâu… hai anh em nhà mày như hình vs bóng kia mà.
-Mày đưa con bé đi đi. Tao ns chuyện vs mày sau.
-Ukm…pppp
Rồi Jujin quay sang cô bé:
-Kasama nhỉ…Đi thôi bé.
-Vâng.
Khi cánh cửa vừa khép lại, tiếng bước chân xa dần…..
RẦM…
-Nói cho ta nghe. Thế là thế nào.
Ông Danei tức giận ném phăng chồng giấy trên bàn xuống mặt đất. Mắt đỏ
ngầu giận dữ. Kahanda vẫn nhởn nhơ.
-chẳng lẽ sự kiện Kasama sống lại gây Shock với chú đến thế sao. Hắn
cười khẩy.
-Cháu không phải một đứa ngu ngok. Vì thế cháu thừa hiểu điều ta
muốn nói tới là gì.
Ông Danei vẫn không thay đổi thái độ dù đã nghe tiếng răng rắc của chiếc
bút trong tay. Kahanda tung hứng chiếc gối trên tay, miệng vẫn không thôi
nở nụ cười ngạo nghễ:
-Vậy chú muốn sao. Cứ nói tăhngr ra. Giữa chú cháu mik thì còn điều
gì phải bí mặt nữa …phải không?
-Thái độ đó là gì?
-Là thái độ bình thường của một người anh trai với em gái.
-Cháu nghĩ hai chữa bình thường được đặt đúng chỗ sao.
-Cháu không giỏi về phần săp xếp từ trong câu cho lắm.
Đến lúc này, ông Danei gằn giọng, tiếng bàn kêu răng rắc:
-Ta không đủ kiên nhẫn để chơi trò đuổi bắt với cháu đâu. Tại sao lại
đối xử với Kasumi như vậy.
-Như vậy là như thế nào. hắn vẫn giả bộ nai tơ ngơ ngác .(puki: ta
đâm..ta chém …ta chiên xào ngươi…)
Cố hít một hơi giữ tỉnh táo, ông Danei đặt người xuống ghê sbành, xcho ghế
xoay một vòng rồi nàhn nhã. :
-Không quan tâm. Lạnh lùng, Chả khác nào coi nó như kẻ thù. Người
ngoài nhìn vào chả ai nghĩ hai đứa là anh em. Tại sao Kasama trở về lại
khiến cho tình cảm hai đứa vốn dĩ rất thân thiết lại sứt mẻ đến như vậy.
-Diều đó….
-Đừng ngắt lời ta_ông Danei gằn giọng_Chính ai là kẻ đã bỏ qua tính
mạng mik để cứu con bé thoát hkỏi nguy hiểm. Ai là kẻ đã chăm lo cho
con bé suốt những năm tuổi thơ. Ai đã ở bên nó khi nó ặgp những cơn ác
mộng. Giờ kẻ đó dang ở đâu.
-Đó là điều nó đáng phải nhận lấy.
-Kể cả sau tòan bộ nỗ lực cứu sống lai jKasama khi chỉ mới vài giờ sau
khi sinh.
-Cái đó đương nhiên nó phải làm.
Ông Danei tức giận. Sự cố chấp của hắn đã gây cho ông một lực lớn. Đập
mạnh cái abnf gãy đôi. Giấy tờ, máy tính thi nahu rơi loảng xoảng nhưng
không ảnh hươnge tới không khí nói chuyện.
- sao ngươi không chịu hiểu nhỉ.
Sao ngươi lại không chịu hiểu nhỉ. Nếu như Kasumi không phải được
ấn định làm Nữ hoàng thì Kasama sẽ không đc sinh ra bởi sự ra đời đó là
không cần thiết. Kasama chỉ đóng vai trò như một chìa khóa phong ấn,
không hơn không kém.
-Không. Kasama …nó là em gái cháu. Và nếu như…._hăn scầm chiếc
gối ném mạnh qua cửa sổ_Khôg có Kasama thì tốt….Ha…ha…
-Ngươi thật ngu muội …Kahanda. Ngươi có từng nhơ srằng khi mẹ
ngươi mang thai một đứa bé nhưng sinh ra lại là hai không. Chính đứa bé
thứ hai này, nó chỉ là một cái bóng, là một phần đc tách ra từ Kasumi. Nó
chỉ là kẻ giải phong ấn.
-……..
-Ngươi đừng giả vờ l;ảng tránh, không có cửa đâu. Ta nói cho ngươi
biết. Tốt nhất ngươi nên về đập đầu suy nghĩ. Ta không ngờ đứa cháu
vốn dĩ rất thông minh phán xét mọi chuyện một cách toàn vẹn lại trở nên
như thế này.
Hắn ngồi phịc xuống ghế, đầu gục xuống cánh tay.
-Đứa cháu đó đã chết khi nhìn tháy cái gọi là phong ấn của các người.
“Một cậu con con trai chừng 15, 16 tuổi ngồi im lặng bên cửa sổ cầu
nguyện. Bầu trời đầy sao, tẳng tròn bỗng chốc mọi thứ đảo lộn, gió lốc cuồn
cuộn. Cậu hoảng hốt lao tới căn phong fđang tấp nập người qua lại.
Một tiếng sét lớn vang lên…cùng lúc tiếng khóc của sinh linh chào đời……
Và cậu cũng đa nghe thấy tiếng hét lên của mọi người:
-Sao lại là hai đứa bé…rõ ràng chỉ là một mà….
-Ôi….một cô bé phát ánh sáng…
-Hình như đó là dấu hiệu nữ hoàng……..thế thì..
-Cô bé còn lại……
Họ nhìn nhau hoảng hốt..
Sao cậu lại không hiểu điều gì sẽ xảy đné với cô bé còn lại chứ. Mấy chục
năm đọc sách sao lại ko đoán ra. Cậu vội vã chạy đén
-Hai đứa e gái ta đâu.
-Thái tử._tất cả quỳ sụp xuống_Một người đàn ông đã đưa đi.
-Hướng nào?
-Khu vườn Ma ám
Vội vã lao nhanh như một cơn lốc, cậu đứng trc một căn hầm còn mở cửa.
Theo chút ánh snág mờ mờ. cậu vội vã lao theo.
Trước mắt cậu, hình anhe một đứa bé đôi mắt chưa mở với một cơ thể trắng
bệch không chút máu. Bên cnạh là một cô bé đang nở nụ cười ngâm trong
dòng nước màu đỏ. Và kẻ tiến hành với một ánh mắt lạnh lùng…lạnh như
làn băng tuyết vĩnh cửu.
Cậu lùi dần…lùi dần..ra cửa……lao nahnh vào khu vườn Ma ám rồi chạy
thẳng một mạch, không ngừng hét lên:
-Em ta đã bị giết…..bị giét rồi
-Em ta đã chết….
-Chết rồi….
Ha…ha..
Máu…màu đỏ tràn ngập trong mắt hắn…….”
-Kahanda…
Tiếng ông Danei kêu làm hắn sực tỉnh.
-Nếu như vậy thì thái độ lâu nay của cháu đối với Kasumi là…
-Thật may cho con bé ấy rằng Kasama đã sống lại. Nếu không nó sẽ
còn được đón nhận những kế hoạch được định sẵn lúc nớ mới vừa chào
đời…ha..ha…
Như có một luồng điện xẹt qua, ông hốt hoảng:
-Kahanda…cháu định làm gì Kasumi.
-Một kế hoạch trả thù hoàn hảo đến từng chi tiết.
-Vậy sao lại cứu Kasumi khi con bé rơi vào tay Kidosun. Chẳng phải
rơi vào tay hăn scon bé sẽ mất mnạg sao.
-Ha..ha…thế thì quá dễ cho nó. Cháu muốn phải tự tay mik sẽ tai hiện
lại năm xưa. Chú nếu bị bắt đi và một người sẵn sàng lấy tính mạng ra
bảo vệ chú. Liệu chú có tin tưởng và coi đó là người quan trọng nhất của
mik ko.
Sững sờ …cả người ông run lên bần bật.
-Trời….Kahanda…sao cháu lại tần độc như vậy. Lẽ nào những chăm
sóc của cháu đối với Kasumi xưa nay..là….
-Hoàn toàn giả dối. Chỉ là một màn kịch nhỏ thôi mà_ hắn cười
khẩy_Lí ra nó sẽ được diễn ra đến phút chót nhưng Kasama đã sống lại.
Hãy cảm ơn vì điều đó.
-Sao chua slại như thế. Kasumi..nó là em gái cháu. Là đứa em gái duy
nhất của cháu.
Câu cuối cùng, ông Danei gần như hét lên
Vẫn khuôn mặt lạnh băng kèm cái nhếch môi.
-Cháu không có đứa em gái nào như thế cả. Chỉ duy nhất Kasama là đủ
rồi.
Hăn sđi ra khỏi căn phòng, ánh mắt phớt lờ trận cuồng phong đang bùng lên,
bởi vì đối với hăn schỉ có duy nhất một đứa em gái.KASAMA/
-Cháu sẽ phải hối hận vì tất cả những gì cháu đã làm. Kahanda
-Quyết không hối hận
Buông một câu hắn rời nhanh khỏi căn phòng.
Chỉ còn một mik, ông Danei vò đầu bứt tóc, nước mắt lăn dài trên gò má già
nua.
-Là oan nghiệt mà. Nếu ngày ấy mik không đề xuất cái ý kiến ngu
ngok ấy thì đâu thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Tất cả là do mình
mà….ôi Kasumi đáng thương của chú
Ông Danei quỳ xuống khóc nức nở.