Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại


Tuy không biết lời này của Hứa Hi là lời nói thật lòng hay nịnh hót, nhưng lời hay ai mà không thích nghe?
Tiêu phu nhân nghe nàng nói như vậy, lập tức bật cười “Vì sao ngươi biết hắn có ý đồ tính toán không mua bản thiết kế?”
Hứa Hi hừ một tiếng: “Ngươi không thấy bộ dáng hắn đau lòng bỏ ra 100 lượng mua bản thiết kế kia đâu.

Nếu không phải phu nhân nói một câu, hắn bảo chướng mắt mua lại bản thiết kê, phỏng chừng hắn cũng không bỏ ra 100 lượng bạc mua 1 bức thiết kế đâu.

Ta nghĩ hắn tính toán bỏ ra 100 lượng bạc để mua 10 bức thiết kế.”
Tiêu phu nhân tức khắc cười “Ha ha ha”.
Vào Hầu phủ, nữ nhân cổ đại này, Hứa Hi cũng coi như tiếp xúc không ít.

Không riêng Hầu phủ phu nhân, tiểu thư, dù là Tạ thị và Hứa Tuyết hay nữ nhân trong thôn, hanh vi cư xử đoan trang, thời điểm cười cũng tận lực khống chế miệng, đồng thời sẽ dùng khăn tay hoặc bàn tay che miệng lại, không cho người khác nhìn thấy hàm răng của mình.
Nhưng Tiêu phu nhân trước mắt này, há miệng cười thành tiếng, hoàn toàn không có ý tứ che đậy.
Hứa Hi lập tức thích vị Tiêu phu nhân này.
“Được, ngươi tín nhiệm ta, ta làm ra vẻ cũng không phải?” Tiêu phu nhân cười, duỗi tay cầm hộp gấm, mở nắp ra lấy thiết kế bên trong ra nhìn từng bức.
Hứa Hi sẽ không treo đầu dê bán thịt chó.

Những thiết kế còn lại của nàng, đều do nàng tỉ mỉ thiết kế, độ khéo léo và tinh xảo không thua gì bức vẽ vòng tay con chim nhỏ đầu tiên.

Tiêu phu nhân nhìn, từng bức yêu thích không buông tay, thích không chịu được.
Nàng xem xong thì đếm, tổng cộng chín bức, trực tiếp phân phó: “Vân ma ma, đưa Hứa cô nương 900 lượng bạc.”
Bà tử đứng dau Tiêu phu nhân móc túi tiền trong ngực ra, đếm 9 tờ ngân phiếu đưa cho Hứa Hi.
Hứa Hi tiếp nhận ngân phiếu nói cảm tạ, lại hỏi Tiêu phu nhân: “Không biết phu nhân mua trở về, là kêu thợ làm ra cho mình dùng, hay là mở cửa hàng bạc?”
“Đương nhiên là dùng……” Tiêu phu nhân nói tới đây, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, “Mở cửa hàng bạc?”
Nàng quay đầu nhìn về phía Vân ma ma, hứng thú bừng bừng hỏi: “Ma ma, chúng ta mở cửa hàng bạc thế nào?”
Vân ma ma nhìn về phía Tiêu phu nhân, trong mắt tràn đầy sủng nịch: “Tiểu thư cảm thấy mở cửa hàng bạc tốt, vậy mở cửa hàng bạc.

Phu nhân cũng nói, ngài muốn làm việc gì thì cứ làm.”
Trong mắt Tiêu phu nhân trong nháy mắt hơi ảm đạm, bất quá nàng rất nhanh khôi phục lại, nhìn về phía Hứa Hi: “Hứa cô nương có hứng thú cùng ta mở cửa hàng bạc không?” Nàng bức thiết kế trong tay lên, “Ta thấy cô nương rất thông minh.

Nếu cô nương tới thiết kế trang sức, cửa hàng bạc của chúng ta nhất định sẽ chật kín khách hàng.”
Hứa Hi nói không tâm động đó là không có khả năng.
Đột nhiên đến một thế giới xa lạ, tuy rằng người Hứa gia đối xử với nàng tốt, Lão phu nhân, Đại phu nhân Hầu phủ cũng đối với nàng không tồi, nhưng nàng vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Nàng không tin người khác, chỉ tin tưởng chính mình.

Chỉ khi bản thân dốc sức làm ra căn sơ sự nghiệp, có nguồn thu nhập ổn định, mua được nhà thì nàng mới yên tâm.

Đến nỗi gả chồng? A, nam nhân đều là đại móng heo.


Dựa ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Ở hiện đại nàng có suy nghĩ như vậy, tới cổ đại nàng vẫn nghĩ như vậy.
Cho nên, nàng kiếm tiền, nàng muốn tại thế giới xa lạ này dốc sức làm ra một phần sự nghiệp cho bản thân.

Mà trước mắt, đây là một cơ hội tốt.
“Nếu phu nhân để mắt đến ta, ta tự nhiên rất vui.

Chỉ là ta ngoại trừ thiết kế, những mặt khác đều không làm được, đã không có tiền cũng không có người, cho nên hai chữ ‘ cùng nhau ’ không thể nào nói được.

Đến lúc đó, phu nhân có thể thuê ta thiết kế trang sức cho cửa hàng, mỗi bức thiết kế cho ta thù lao nhất định là được.

Đương nhiên, thiết kế này phải được phu nhân hài lòng mới.

Nếu không hài lòng, phu nhân có thể thỉnh cao nhân khác.”
Vân ma ma mới nghe lời chủ nhân mình nói vừa rồi, trong lòng còn có chút sốt ruột.

Lúc này nghe Hứa Hi nói như vậy, trong lòng bà buông lỏng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Kỳ thật nhà bọn họ không thiếu tiền, mửa cửa hàng bạc chẳng qua cũng chỉ đề tiểu thư giải sầu.

Hợp tác với một người không gì khác gì chia nhau một số tiền, điều đó không thành vấn đề.

Chỉ là không biết rõ về đối phương, vạn nhất đối phương phẩm hạnh không tốt, ẩn chưa dã tâm, vậy chẳng phải đang tìm khó chịu? Gây rắc rối, bị trong phủ người biết, còn không biết sẽ chê cười tiểu thư bà thế nào đâu.
Cho nên cũng không thể lỗ mãng hợp tác với một người, dù sao cũng phải thăm dò rõ ràng đối phương đã.
Vân ma ma có băn khoăn này, Hứa Hi tất nhiên cũng có.

Cho nên mặc dù nàng động tâm, vẫn chối từ.
Tiêu phu nhân nói lời kia, chỉ vì thích thiết kế của Hứa Hi, lại có hảo cảm với nàng.

Lúc này thấy Hứa Hi không có lựa gió bẻ măng, ngược lại từ chối, ấn tượng của nàng với Hứa Hi càng tốt.
Nàng cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Được, dù sao cửa hàng cũng chưa có biển hiệu, chờ ta thu xếp xong, chúng ta bàn lại chuyện này.” Nàng dừng một chút, “Hứa cô nương đang ở chỗ nào?”
“Ta học sinh của Thư viện nữ tử năm nay.

Phu nhân có việc, có thể gọi người đến thư viện tìm ta.”
“Học sinh Thư viện nữ tử?” Tiêu phu nhân mở to hai mắt nhìn.
Vân ma ma nở nụ cười: “Ai da, thật trùng hợp.

Tiểu thư nhà ta đến Thư viện nữ tử dạy học.”
“A?” Ba người Hứa Hi đều kinh hãi.

Hứa Hi phản ứng cực nhanh, vội vàng đứng lên, kéo tay Hứa Tuyết, cùng nàng đứng, nhún người hành lễ với Tiêu phu nhân: “Học sinh Hứa Hi, bái kiến phu tử.”
Hứa Tuyết lúc này cũng rõ ràng ý của Hứa Hi, cũng học bộ dáng của nàng hành lễ với Tiêu phu nhân: “Học sinh Hứa Tuyết, bái kiến phu tử.”
Tiêu phu nhân đã đứng dậy nâng Hứa Hi lên, thấy Hứa Tuyết cũng hành lễ, lại nghe nàng tự xưng học sinh, không khỏi kinh ngạc, chỉ vào Hứa Tuyết nói: “Đây là……”
Trong kỳ thi, Hứa Hi đã biết Thư viện nữ tử cực kỳ coi trọng phẩm hạnh học sinh.

Hiện giờ Tiêu phu nhân là lão sư của các nàng, bà sẽ luôn biết thông tin chi tiết của bọn họ trong tương lai.

Nếu như vậy, chi bằng hiện tại thẳng thắn, còn có thể để lại ấn tượng tốt với đối phương.

“Tuy Bình Hầu phủ có một nữ nhi bị ôm sai, không biết phu nhân nghe nói qua chưa? Người bị ôm sai ,nuôi dưỡng ở nông thôn chính là học sinh.” Hứa Hi cười nói.
Nàng chỉ Tạ thị: “Đây lầ thẩm thẩm Hứa gia của học sinh.” Lại chỉ Hứa Tuyết, “Đây là đường muội Hứa gia.”
Nàng cười xin lỗi với Tiêu phu nhân: “Học sinh muốn tự mình kiếm tiền, đến cửa hàng bạc bản thảo bán thiết kế.

Thẩm thẩm và muội muội không yên tâm để học sinh đi một mình, muốn cùng học sinh đi cùng, các nàng lo lắng học sinh bị người ta xem thường, mặc quần áo trang điểm không giống người một nhà, tự nguyện giả thành hạ nhân đi cùng học sinh, cũng không phải cố ý muốn gạt người.”
Tạ thị vừa nghe Hứa Hi lời này, biết nàng lo lắng gì, tâm cũng nhắc lên: “Đúng vậy, phu nhân.

Đứa nhỏ Tiểu Hi này một mảnh hiếu tâm, kiếm tiền này cũng không phải tưởng để mình tiêu dùng, mà nàng thấy chúng ta sinh hoạt khổ cực, muốn cho chúng ta chút tiền buôn bán nhỏ, cho nên mới tới bán bản thảo thiết kế.

Nàng vốn cũng không đồng ý để ta và Tiểu Tuyết giả dạng thành hạ nhân, do là ta buộc nàng đáp ứng.”
Hứa Tuyết bỗng nhiên gật đầu: “Thật sự là chúng ta tự nguyện.

Tỷ đối với chúng ta rất tốt.

Học sinh cũng nhờ vào phúc của tỷ mới vào được Thư viện nữ tử.

Tỷ ấy còn đóng học phí cho học sinh.”
Tiêu phu nhân nhìn Vân ma ma, thấy bà gật đầu, đã biết sự tình Tuy Bình Hầu phủ ôm sai nữ nhi đúng là sự thật.
Nàng nở nụ cười, nói với Hứa Hi: “Các nàng rất bảo vệ ngươi.”
Hứa Hi cười gật đầu: “Cũng không phải, đây là học sinh may mắn.”
Tiêu phu nhân thấy nàng cười rất chân thành, Tạ thị và Hứa Tuyết khẩn trương, lo lắng cho nàng không phải giả bộ, trong lòng đột nhiên hâm mộ Hứa Hi.
Càng là gia tộc giàu sang quyền thế, quan hệ cá nhân càng phức tạp, mặc dù là cha mẹ thân sinh, cũng không nhất định yêu thương quan tâm con cái, mà đặt lợi ích lên hàng đầu.

Giống như Hứa Hi và mẹ con Tạ thị nhiệt tình đối đãi với nhau như vậy, thật ra rất hiếm thấy.

Nếu như Hứa Hi xảy ra chuyện đúng như nàng theo như lời, sinh hoạt ở Hứa gia đối với nàng thật ra cũng là chuyện may mắn.
“Các ngươi là học sinh năm nay à?” Nàng lại hỏi.

“Đúng vậy ạ.”
“Vậy tốt.” Tiêu phu nhân đứng lên, “Nếu đều ở thư viện, liên hệ thuận tiện.

Chờ ta tìm được mặt tiền cửa hàng tốt, chưởng quầy, lại đi tìm ngươi.

Ta còn có việc đi trước, hẹn gặp lại.”
“Cung tiễn tiên sinh.”
Ba người tiễn đoàn người đến ghế lô bên ngoài, nhìn đoàn người biến mất ở góc cầu thang, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tạ thị lo sợ bất an: “Tiểu Hi, việc này sẽ không ảnh hưởng gì tới cháu và Tiểu Tuyết chứ?”
Hứa Hi lắc đầu: “Hẳn là không có.

Tiêu phu nhân tính tình ngay thẳng.

Nàng đã không lộ ra vẻ không vui, lại còn nói sẽ liên hệ, chắc sẽ không có hành động không tốt nào đâu thẩm.”
Tạ thị yên tâm.
Hứa Hi xoay người lại: “Vừa rồi đa tạ thẩm thẩm và muội muội kịp thời vì cháu giải thích.”
“Cháu làm gì vậy? Còn xem ta là thẩm thẩm của cháu, đừng nói như vậy.” Tạ thị giận dỗi nói.
Ba người nhìn nhau cười.
“Nơi này không phải địa phương thích hợp nói chuyện, đi thôi, chúng ta về nhà đi.” Hứa Hi gọi tiểu nhị đến tính tiền, cùng Tạ thị, Hứa Tuyết đi xuống lầu.
Bởi vì Phó Vân Lãng phân phó, thời điểm Tiêu phu nhân rời đi, Từ Tín Đạt cũng không có quấy rầy nàng.

Nhưng thật ra sau khi Phó Vân Lãng ngồi trên lầu nhìn thấy dung mạo Tiêu phu nhân, xác định thân phận của nàng —— Tiêu phu nhân có một ca ca, Phó Vân Lãng đã gặp qua.

Hai anh em bọn họ lớn lên có vài phần giống nhau.
Xác nhận thân phận Tiêu phu nhân, Phó Vân Lãng cảm thấy thực may mắn bản thân mình vừa rồi phân phó cho Từ Tín Đạt.
Đừng nói Bình Nam Hầu phủ của bọn họ chênh lệch với Trấn Nam Vương phủ, ngay cả Anh Quốc Công phủ cũng kém xa.

Cho dù từ phương diện nào nói, nữ nhân này bọn họ cũng đắc tội không nổi.
Từ Tín Đạt kiên nhẫn chờ đợi, chờ mấy người Hứa Hi vừa xuất hiện ở cửa trà lâu, ông ta chạy nhanh từ cửa hàng bạc chạy ra, cười nói với Hứa Hi: “Vị cô nương này, chuyện vừa rồi chúng ta lại nói tiếp nhé?”
Phó Vân Lãng không yên tâm Từ Tín Đạt, cũng phái Hoàng chưởng quầy xuống dưới.

Lúc này Hoàng chưởng quầy cũng xen vào nói: “Vừa rồi cô nương vừa đi, chủ nhân chúng ta đã hối hận.

Lúc này muốn tiếp tục nói chuyện với cô nương.

Cô nương nói 100 lượng một bức thiết kế thì 100 lượng, chúng ta tuyệt đối không hai lời.”
Từ Tín Đạt vội vàng gật đầu: “Đúng đúng.”
“Ngượng ngùng quá, còn dư 9 bức thiết kế, vừa rồi ta đã bán cho vị phu nhân kia.” Hứa Hi cười gật đầu với Từ Tín Đạt, nhấc chân muốn rời đi.
Từ Tín Đạt nghe được lời này rất muốn khóc, vì thế ông ta đứng trước mặt chặn đường Hứa Hi, bày ra vẻ mặt đưa đám nói: “Cô nương, vậy cô nương có thể giúp chúng ta vẽ mấy bức nữa không?”
“Đúng vậy, vị phu nhân kia trả bao nhiêu tiền một bức, chúng ta liền cấp bấy nhiêu tiền một bức, tuyệt không thấp hơn 100 lượng bạc.” Hoàng chưởng quầy cũng đang cố gắng hết sức bù đắp lỗi lầm.
“Thật không còn nữa.” Hứa Hi cười xin lỗi, “Bán ra 10 bức thiết kế này, đều là ta suy nghĩ cặn kẽ trong 1, 2 năm qua, sửa đổi nhiều lần mới ra được, tốn rất nhiều tâm huyết, nơi nào nói có thể vẽ liền vẽ? Thật sự hai vị xin lỗi.”
Hứa Tuyết há miệng thở dốc.
Một hai năm gì chứ? Bức thiết kế này nàng thấy Hứa Hi vẽ, tổng cộng không đến 1 canh giờ.
Nàng đương nhiên biết đây không phải lúc nói chuyện, chỉ có thể đè nén nghi vấn trong lòng, nghe Hứa Hi đối thoại với hai người.
“Vậy cô nương trở về có thể cân nhắc vẽ thêm mấy bức không? Chỉ cần phong cách mới lạ, cái gì cũng dễ nói chuyện.” Hoàng chưởng quầy nói.

“Ta thử xem.

Ngẫm lại ngài cũng biết, loại đồ vật này, không phải ta muốn vẽ liền được, cần phải có linh cảm.” Hứa Hi nói.
“Vậy được rồi.

Nếu cô nương nghĩ ra được, nhất định phải mang đến Dụ Long Các trước.” Hoàng chưởng quầy tha thiết dặn dò.
Hứa Hi nghe những lời này, nghĩ đến quả thật đúng là tình hình thực tế.

Đồ như vậy, cũng không phải tùy tiện là có thể vẽ được.

Những thợ thủ công của bọn họ, đều cần yêu tìm linh cảm.

Linh cảm không có, nửa năm đến một năm cũng không nghĩ ra bản thiết kế trang sức mới.

Loại chuyện này cũng không thể vội được.
Cho nên ông ta chỉ có thể lui mà yêu cầu lần thứ hai, hy vọng Hứa Hi vẽ ra kiểu dáng mới, có thể ưu tiên Dụ Long Các trước.
“Được.” Hứa Hi vừa nói vừa nhìn Từ Tín Đạt.

Từ Tín Đạt không còn cách nào tránh ra, bực bội nhìn Hứa Hi mang theo mấy người kia rời đi.
Từ biểu hiện tha thiết của Hoàng chưởng quầy, Từ Tín Đạt nơi nào nhìn không ra ông ta cũng bị Nhị công tử khiển trách, muốn đền bù sai lầm? Có thể thấy được Nhị công tử để ý đến chuyện này.

Ngẫm lại bút mua bán hôm nay, tất cả đều do ông ta chủ trương tạo thành hậu quả, trái tim ông ta cũng chùng xuống.
Ông ta quay đầu phân phó tiểu nhị gác cửa: “Đi theo vị cô nương kia, xem nàng đang ở nơi nào.”
Hoàng chưởng quầy muốn ngăn cản, nhưng dừng một chút, ông ta vẫn ngậm miệng lại.
Tiểu nhị nhanh chóng đuổi theo hướng nhóm người Hứa Hi biến mất.
Hứa Vĩnh Ích thấy Hứa Hi đi về phía trước, cách xa Dụ Long Các còn chưa dừng biết, ông vội nói: “Hi nhi, các ngươi ở chỗ này chờ, thúc đi gọi chiếc xe la.”
“Thúc, đừng nóng vội.” Hứa Hi nói, cũng không giải thích, lập tức đi về phía trước, đi đến một đầu hẻm quẹo vào, sau đó dừng lại trước cửa nhà có cây hòe, đứng sau cây hòe.
Vợ chồng Hứa Vĩnh Ích và Hứa Tuyết không biết dụng ý của nàng, tuy nhiên cũng không hỏi, đi theo vào.
Tạ thị biết lúc này trên người Hứa Hi có số tiền lớn.

Tuy rằng ngõ nhỏ này không hẻo lánh, nhưng so với con đường vừa rồi hơi vắng vẻ.

Nếu có người nổi lên ác ý, bằng một người nam nhân Hứa Vĩnh Ích, thật đúng không nhất định có thể bảo hộ được các nàng.
Nàng đang muốn nói chuyện thì nghe Hứa Hi “suỵt” một tiếng, ý bảo các nàng im lặng.

Tạ thị vội vàng ngậm miệng, theo ánh mắt Hứa Hi nhìn đầu ngõ.
Liền nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, một bóng người chạy tới, chạy thẳng về phía trước vài bước, dường như phát hiện có điều gì đó không ổn, dừng lại, nhìn xung quanh.
Hứa Hi không đợi hắn nhìn đến mình, lên tiếng hỏi: “Ngươi đang tìm ta sao?”
Hứa Vĩnh Ích lúc này mới thấy rõ người này là tiểu nhị gác cửa của Dụ Long Các.

Ông vừa rồi ở dưới lầu chờ mấy người Hứa Hi, cùng tiểu nhị này nói chuyện vài câu, lại sẽ không nhận sai.
Hắn kinh ngạc, giận dữ đan xen.
Dụ Long Các mua bán không thành, nổi lòng xấu xa với Hứa Hi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận