“Vị này chính là Chương phu nhân, là một chủ khảo của lần khảo thí này.
Nếu ngươi may mắn có thể tiến vào thư việc đọc sách, nàng sẽ dạy cho mọi người 《 Âm luật 》.”Hứa Hi lại lần nữa hành lễ: “Hứa Hi gặp qua Chương phu nhân.”Hứa Tuyết lại bắt chước hành lễ với Chương phu nhân.Chương phu nhân lúc này mới mở miệng: “Được rồi, đi ngồi đi.”Lập tức có nha hoàn tiến lên dẫn các nàng đi xuống.“Chờ một chút.” Hứa Hi từ trong lòng ngực móc ra túi tiền kia, đưa cho nha hoàn, đem vừa rồi trên đường sự nói.Nàng chỉ nói sự tình trải qua sơ lược liền ngừng lại, nhìn phía Hứa Tuyết.Hứa Tuyết tuy có chút ngốc bạch ngọt nhưng cũng là người cơ linh.
Thấy đường tỷ như vậy, biết nàng đem cơ hội biểu hiện chia cho nàng một nữa.
Nàng vội vàng đem y phục, trang sức, dung mạo bà tử kia tả một lần: “Chúng ta hoài nghi túi tiền này không phải của bà tử, cho nên chưa dám đem túi tiền giao cho bà ấy.”Hứa Hi gật gật đầu, tỏ vẻ ý tưởng của nàng cùng Hứa Tuyết giống nhau.
Trong lòng đối với biểu hiện Hứa Tuyết mười phần vừa lòng.Trước mặt những tiểu thư quý tộc này không nên nói nhiều, đủ là được.
Hứa Tuyết chưa nói nàng hoài nghi bà tử là ăn trộm, để ba vị phu nhân này phán đoán.
Lời này nói có chừng mực, không ở trước mặt quý nhân ăn nói bừa bãi, kết luận lung tung.Lỡ như chủ tử kia muốn che chở cho bà tử này, người khác cũng đâu thể truy cứu? Ngươi nói quá nhiều, người khác quanh co ngươi liền không có đường sống.Cho nên nên nói như thế nào, nói đến mức độ gì, đây nơi nhà cao cửa rộng cần phải chú ý mười phần.Đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn về Hầu phủ, sống quá mệt mỏi.“Được rồi, việc này chúng ta sẽ xử lý.” Chương phu nhân nói.Vừa nói bà vừa ra hiệu cho nha hoàn.
Nha hoàn tiếp nhận túi tiền đem bạc bên trong đổ ra nhìn.
Có một nha hoàn khác dẫn hai người đến chỗ người.Sau khi hai người đi xuống, trưởng công chúa Thượng Đức, Chương phu nhân, Thôi phu nhân mỗi người viết vài chữ lên tờ giấy trắng trước mặt, hẳn là để đánh giá biểu hiện của bọn họ.Hứa Hi, Hứa Tuyết là hai người đầu tiên bước vào nên được sắp xếp ngồi ở hàng đầu tiên.
Tuy nhiên, hai người được an bài ngồi khác bàn.Xem cách đặt bàn ghế và bút mực trên bàn, đây hẳn là bàn ngồi hai người.Bàn học không dài, tương tự như bàn học ở các trường sơ trung hiện đại.
Điều này ở thời hiện đại chẳng là gì, nhưng khi người xưa bày ra bút lông, mực, giấy và nghiên mực đã chiếm vị trí đầu tiên, tờ giấy còn to hơn cả bài tập của học sinh hiện đại.Như thế, hai người chung một cái bàn không thuận tiện cho lắm.Đây có lẽ lại là một đạo khảo đề?Hứa Hi nghĩ, ngồi ngay ngắn, chờ đợi những người khác đến.Hứa Tuyết nhớ tới lời đường tỷ nói ngoài cửa, thấy tỷ tỷ ngồi ngay ngắn, lập tức ngồi thẳng dậy, không khom ngực, nhìn xung quanh cũng không dám.Đại khái là vì thiết kế sân viện lúc thiết kế không bị người khác quấy rầy, hoặc là tại góc cửa đăng ký thời điểm cố ý kéo dài thời gian, hoặc là về sau an bài khu đất nào đó, kế tiếp mấy người tiến vào, Hứa Hi phát hiện thời gian cách nhau đều không khoảng thời gian uống nửa tách trà, thời gian nắm chắc cực tốt.
Nàng tiếp tục xác nhận phỏng đoán của mình.Một số trong những người dự thi vào một mình.
Một số có thể gặp trên đường và được mời đi cùng, một số vào cùng nhau.
Sau khi vào cửa, đối mặt với ba người trưởng công chúa Thượng Đức, bọn họ lại cư xử khác hẳn.
Một số lo lắng đến mức nói lắp bắp, một số thì vội vàng hành lễ, một số thì bất cẩn.Đến nỗi túi tiền, mười người thì chỉ có ba bốn người giao cho các vị phu nhân.
Còn những người không giao thì có người kể lại sự việc, nói rằng ví đã được trả lại cho bà tử.
Trong khi những người khác không đề cập đến một từ, cũng không biết là khẩn trương đã quên, vẫn không nghĩ đem túi tiền giao ra.Còn những người không giao túi tiền, hoặc không nói rõ túi tiền đã đi đâu, ngồi xuống ghế thì mặt mày tái nhợt, lúc đó mới nhận ra đây có thể là đề thi..