Edit+beta: LQNN203
"Bộ dáng nào của tôi, em nhìn càng đẹp mắt hơn?" Trịnh Tây Dã hỏi.
Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy như vậy, trái tim cô lại đập một trận dồn dập, hai má đỏ bừng như một nàng tiên say rượu. Chốc lát mới thành thật trả lời anh: "Anh vẫn luôn đẹp, chỉ là trước đây em hiếm khi nhìn thấy màu sáng, cho nên tương đối mới lạ."
Trịnh Tây Dã nói, "Vậy mua bộ quần áo này là đúng."
Hứa Phương Phỉ hơi do dự, lại nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: "Đây là quần áo mới của anh sao?"
"Ừm." Trịnh Tây Dã nói, "Tôi chưa từng mặc, hôm nay đến gặp em mới cố ý mặc."
Cố ý?
Đôi mắt cô mở to kinh ngạc, bối rối hỏi: "Tại sao?"
"Tôi nghĩ, nếu đến trường học của em, nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, ít nhất phải ra dáng người tốt." Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, "Nếu không, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến em."
Hứa Phương Phỉ sững sờ, trong lòng vô cùng xúc động.
Lúc này, ánh nắng đang chiếu rọi lên người cô, nắng như ngấm vào da thịt, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô từ thể xác đến trái tim. Cô cảm nhận được sự mâu thuẫn đến từ "người xấu" bên cạnh mình, vô cùng dịu dàng và vững chãi ấm áp.
Nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn sạch sẽ của Trịnh Tây Dã, một chút tiếc nuối và thương cảm nhẹ nhàng lặng lẽ men lên đuôi mày thiếu nữ.
Cô nghĩ anh sẽ tồn tại hoàn hảo biết bao nếu anh có một công việc phù hợp.
*
Gần trường trung học Lăng Thành, dọc theo hướng ngược lại với đường Hỉ Vượng, đi về phía trước mười phút, có một phố ăn vặt, trên đường không có cửa hàng nào, đều là xe bán đồ ăn đang kinh doanh của những tiểu thương nhỏ, nhiều năm qua buôn bán phát đạt, tràn đầy náo nhiệt.
Hứa Phương Phỉ dẫn Trịnh Tây Dã vào phố ăn vặt, khu ăn uống đã kín hết chỗ. Bởi vì Lăng Thành là một khu vực biên giới giao với bến cảng, ngành thương mại biên giới phát triển, nhiều người nước ngoài làm ăn ở đây, vì vậy ở đây ngoại trừ người dân địa phương Lăng Thành, còn có rất nhiều thực khách Đông Nam Á, họ thích tụ tập ở đây, ăn một số món ăn vặt quê hương để an ủi nỗi nhớ.
Ghế trống không nhiều, hai người xuyên qua đám người, cuối cùng tìm được một cái bàn vuông nhỏ không có gì nổi bật ngồi xuống.
"Con phố này đồ ăn có tiếng là rất ngon, nghe nói nhắm mắt gọi cũng sẽ không thất vọng." Hứa Phương Phỉ nói: "Anh xem muốn ăn cái gì, em mời."
Trịnh Tây Dã đang dùng khăn giấy lau mặt bàn bên cô, sau khi cô nói xong, môi anh hơi nhếch lên, khẽ cười đáp: "Khách nghe theo chủ, tôi nghe em sắp xếp."
Hứa Phương Phỉ nghe vậy, cô gọi món theo sở thích của mình.
Vài phút sau, hai phần mì thịt tươi và hai phần tráng miệng được một người dì trung niên mập mạp mang đến.
Trịnh Tây Dã chú ý đến món tráng miệng trước mặt, tùy tiện cầm lên nhìn.
"Món tráng miệng này tên là 'Falooda*'." Hứa Phương Phỉ giơ ngón trỏ gầy guộc lên, giới thiệu cho anh, hỏi: "Anh ở Lăng Thành đã lâu, chắc đã ăn rồi nhỉ?"
*Falooda là một món tráng miệng ngọt ngào với hương vị dừa. Ban đầu nó phổ biến ở một số nước Đông Nam Á như Myanmar và Thái Lan, sau đó lan rộng ra một số nơi ở Vân Nam.
Trịnh Tây Dã nói: "Có nghe nói, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nếm thử."
"Vậy vừa lúc có thể nếm thử." Hứa Phương Phỉ đưa thìa cho anh, "Bà chủ quầy hàng này là người từ Myanmar gả tới, tay nghề rất tốt, làm được Falooda chính hiệu."
Trịnh Tây Dã dùng thìa múc một ít cho vào miệng, hương thơm của nước cốt dừa tan chảy giữa môi và lưỡi.
Thấy vậy, cô đột nhiên có chút khẩn trương, nhìn anh chằm chằm, thăm dò nhỏ giọng nói: "Thế nào? Anh thấy ăn ngon không?"
Anh gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời này, trái tim nhỏ bé treo lơ lửng của Hứa Phương Phỉ lúc này mới rơi xuống. Cô mỉm cười và cắn một miếng, má phồng lên vì nhai. Sau khi nuốt xuống, nói: "Em nhớ khi còn nhỏ, lần đầu tiên em ăn Falooda, còn hỏi mẹ em Falooda là gì, tại sao lại ngâm nó."
Trịnh Tây Dã vừa ăn Falooda vừa chăm chú lắng nghe cô gái kể những câu chuyện thú vị về thời thơ ấu của cô.
Đối diện, cô gái nhỏ đang nói, như thể bị mình chọc cười, nói: "Mẹ em cười phá lên khi được hỏi. Sau đó, bà nói với em Falooda đến từ Đông Nam Á, là một món tráng miệng, tên cũng được phiên âm* lại, không phải ngâm trong thứ gọi là 'looda' đâu."
*Phiên âm sang Trung thì món này có tên là Phao Lỗ Đạt, "Phao" ở đây nghĩa là ngâm.
Nhìn cô mỉm cười, Trịnh Tây Dã cũng rất khẽ cong khóe miệng, sau đó đột ngột hỏi lại cô: "Vừa rồi hình như em chưa trả lời thẳng câu hỏi của tôi."
Hứa Phương Phỉ không hiểu anh đang nói gì, "Vừa rồi có câu gì à?"
Trịnh Tây Dã vẫn nhìn không rời mắt, lặp lại: "Bộ dáng nào của tôi, em nhìn càng đẹp mắt hơn."
Giọng nói rơi xuống, Hứa Phương Phỉ sửng sốt một chút, nói: "Không phải em đã nói sao, anh đẹp, mặc quần áo gì cũng hợp."
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Hình tượng nào của tôi trông đẹp và hình tượng nào em thích xem là hai khái niệm khác nhau."
"..."
Hoảng sợ, mặt, lỗ tai và cổ của cô cũng đỏ bừng, giống như sự tráng lệ của bầu trời lúc hoàng hôn rực rỡ. Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng trả lời anh: "Em không thể nói mình thích xem cái nào hơn."
Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày.
Nghe thấy cô gái nhỏ tiếp tục nói: "Chỉ là bất kể anh thế nào, đều sẽ khiến em mong chờ."
*
Có lẽ là để đáp lại câu nói đó, thời gian thong thả và trong sáng luôn ngắn ngủi, bữa trưa này chưa đầy mười lăm phút đã xong.
Hai người rời quầy hàng, cùng đường trở lại trường trung học Lăng Thành.
Không nói không rằng, Hứa Phương Phỉ nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trịnh Tây Dã, nói: "A Dã, tương lai anh có dự định gì không?"
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, nhìn cô một cách sâu sắc, con ngươi của anh giống như một vùng biển yên ả: "Sao em lại tò mò cái này?"
"Không, không có gì." Hứa Phương Phỉ có chút ngượng ngùng, không dám nhìn anh quá lâu, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, "Chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Đôi mắt của người đàn ông này rất đặc biệt, bạn có thể nghĩ đến nhiều thứ thông qua đôi mắt này, chẳng hạn như bầu trời được gột rửa, ngân hà rơi xuống, sông núi bao la, thậm chí là bài ca phúng điếu hào hùng... Mỗi khi chạm đến, đều khiến người ta chìm đắm, rồi lại vui vẻ chịu đựng.
Ngay khi đang suy nghĩ vớ vẩn, câu trả lời của Trịnh Tây Dã đã lọt vào tai.
Anh nói một cách thờ ơ: "Tương lai tôi sẽ tiếp tục đến nơi tôi nên đến, đi con đường tôi nên đi."
Hứa Phương Phỉ nghiền ngẫm phân tích câu này, sau đó giải thích là "duy trì hiện trạng". Cô chán nản, cắn cắn môi, nhẹ giọng thăm dò: "Anh có từng nghĩ tới sẽ thay đổi một chút không?"
Trịnh Tây Dã nhìn thật sâu, hỏi lại: "Em muốn thay đổi gì?"
Hứa Phương Phỉ ngập ngừng vài giây, đang định trả lời, thì một màn ly kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô----
Bên lề đường, một người đàn ông bịt mặt lực lưỡng không biết từ đâu lao ra, tóm gọn hai mẹ con cướp chiếc túi xách rồi bỏ chạy.
"A! Túi của tôi!" Bị cướp, bà mẹ trẻ hốt hoảng hét lên: "Trả túi cho tôi!"
Cô bé cũng sợ hãi, oa oa bật khóc.
Đám đông xung quanh dần dần tập trung lại, giọng nói thảo luận chuyển từ yếu ớt sang mạnh mẽ. Một số người thậm chí còn lấy điện thoại ra quay chụp.
"Giữa thanh thiên bạch nhật lại có người cướp bóc." Ngón tay Hứa Phương Phỉ run rẩy, lần mò điện thoại trong túi quần, "Gọi cảnh sát, phải mau gọi..."
Lúc này, cuối cùng cũng có mấy thanh niên dáng vẻ sinh viên đại học đứng lên, ngăn không cho tên cướp đi đường. Một trong số họ lấy hết can đảm quát lên: "Bỏ dao xuống! Trả lại chiếc túi đây!"
"Ông đây nợ vay nặng lãi, dù sao cũng sẽ chết! Để tao xem ai làm đệm lưng cho tao!" Tên bịt mặt hiển nhiên là bộ dáng không còn gì luyến tiếc, ánh mắt dưới khăn bịt mặt điên khùng cực đoan. Hắn vung dao nhọn nhìn quanh, thanh âm khàn khàn như chảy máu: "Ai dám lên tao đâm chết! Tới đây!"
Các sinh viên sợ hãi, thất thần nhìn nhau, không dám ra tay nữa.
Đột nhiên, một bóng người lao ra, rất nhanh, tóm lấy tên cướp đang cầm dao, vặn mạnh tay phải của hắn. Trong không khí truyền đến một tiếng giòn vang, một tiếng "rặc", tên cướp bị bất ngờ, xương cổ tay vỡ vụn khiến hắn gầm lên một tiếng đến méo mặt, năm ngón tay đau đớn buông lỏng, con dao rơi cạch xuống đất.
Hắn giận quá nên đấm trả. Ánh mắt Trịnh Tây Dã sắc bén, tóm lấy cánh tay đối phương quật ngã qua vai hất hắn ngã xuống đất, toàn bộ động tác đều uyển chuyển sạch sẽ.
"Mẹ kiếp!" Tên cướp bị áp chế, không thể thoát ra được, gầm lên dữ dội.
Thấy vậy, một số sinh viên đại học vội vàng vây quanh để giúp khống chế tên cướp.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Hứa Phương Phỉ hoàn toàn sững sờ.
Cô thẫn thờ nhìn Trịnh Tây Dã giật chiếc túi từ tên cướp, trả lại cho người mẹ trẻ.
"Cảm ơn, cảm ơn anh..." Người mẹ trẻ cảm ơn Trịnh Tây Dã.
Sau đó, tiếng khóc của cô bé thay thế những suy nghĩ của Hứa Phương Phỉ. Cô định thần lại và đi về hướng hai mẹ con.
Khi nhìn kỹ hơn, mới phát hiện ra hai mẹ con đều rất gầy. Đặc biệt là bà mẹ trẻ, má hóp lại, đôi mắt đờ đẫn, quần áo phong phanh, cổ tay và mắt cá chân lộ ra ngoài gầy trơ xương, hầu như không còn dấu vết của mô mỡ.
Cô bé liên tục khóc khiến người mẹ trẻ phải quỳ xuống ôm con vào lòng để an ủi.
"Bạn nhỏ, đừng khóc." Hứa Phương Phỉ từ trong túi áo đồng phục lấy ra một viên kẹo, khom người đến gần cô bé, nhẹ giọng an ủi cô bé: "Em cười lên nào, viên kẹo này chị sẽ cho em, có được không?"
Cô bé lấy bàn tay nhỏ lau nước mũi, cuối cùng nín khóc mỉm cười.
Hứa Phương Phỉ đặt viên kẹo vào tay cô bé, yên lặng xoa đầu cô bé.
Đôi mắt tan rã của người mẹ trẻ nhìn Hứa Phương Phỉ, đôi môi mấp máy, như thể muốn nói điều gì đó.
Hứa Phương Phỉ chú ý tới, nhẹ giọng nói: "Sao vậy ạ?"
"Tôi......"
"Em sắp muộn rồi, đi thôi." Trịnh Tây Dã đột nhiên ngắt lời bà mẹ trẻ. Nói xong, anh nắm bàn tay nhỏ bé rũ bên người của cô, dắt cô ra khỏi đám đông.
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại liếc nhìn phía sau.
Cô bé trông mong nhìn cô rời đi, trong mắt tràn đầy thông tin, như thể bất lực, nhưng cũng như cầu cứu.
Hứa Phương Phỉ thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: "Cô bé kia vừa rồi nhìn thật đáng thương."
"Cô gái nhỏ, đôi khi tốt bụng quá cũng không phải là chuyện tốt." Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói, "Cứng rắn một chút, em sẽ sống dễ dàng hơn nhiều."
Nghe anh nói như vậy, Hứa Phương Phỉ không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Nói em mềm lòng, gặp anh em cũng có cứng rắn đâu?"
Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn cô: "Em nói cái gì?"
Hứa Phương Phỉ lúc này mới chú ý tới bàn tay to xinh đẹp của anh còn đang nắm lấy tay cô, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hắng giọng lẩm bẩm: "Em nói... Em nói khi nào anh mới buông tay em ra?"
Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Trịnh Tây Dã hơi trầm xuống, những ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái vô thức siết chặt một chút. Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô, cười nhạt một tiếng, nói: "Có thể không buông được không?"
4
"..."
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, hoài nghi mình nghe không rõ: "Anh vừa mới nói cái gì?"
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay anh buông lỏng, buông lòng bàn tay đang nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại, đồng thời chuyển ánh mắt trên mặt cô sang hướng khác, "Không có gì, trở về thôi."
*
Trịnh Tây Dã tiễn Hứa Phương Phỉ đến tận cổng trường.
Vụ cướp vừa rồi đã lan khắp trường, rất nhiều học sinh chạy tới hiện trường xem náo nhiệt, xung quanh ồn ào náo nhiệt, xa xa có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Một số người bình luận: "Nghe nói tên cướp rất hung dữ! Còn cầm một con dao!"
"Hả? Có ai bị thương không?"
"Không có. Hình như một người dân trượng nghĩa đã chủ động khuất phục tên cướp."
"Lợi hại vậy à? Vậy không được trao thưởng hả."
"Thưởng cái gì mà thưởng, lúc cảnh sát đến người đã bỏ đi từ lâu, người làm việc thiện không để lại tên mới gọi là anh hùng chân chính."
"Sau khi bắt được tên cướp, người bị cướp có phải cũng đi theo cảnh sát về đồn không?"
"Chuyện đó không biết. Người phụ nữ đó còn dẫn theo con. Cảnh sát đến đó nhưng không thấy ai cả. Có vẻ như cũng đã đi rồi."
...
Sau khi chào tạm biệt Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ cẩn thận tránh đám đông, một mình trở lại trường học. Dương Lộ nhìn thấy bóng người cô đi vào phòng học, lập tức một mặt tràn đầy bát quái mò tới, thấp giọng thần bí hỏi: "Này, về rồi à? Hẹn hò thế nào?"
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, tức giận nói: "Hẹn hò cái đầu cậu. Anh ấy tốt bụng đến đưa cho mình túi bài thi, cậu nghĩ gì vậy!"
"Được thôi." Dương Lộ thất vọng bĩu môi, xoay người tiếp tục cùng mấy người bạn học tán gẫu về minh tinh trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Đúng lúc này, một nam sinh cao gầy mặc đồng phục học sinh lại đến chỗ ngồi của Hứa Phương Phỉ. Cậu ta nói: "Hứa Phương Phỉ, mình nghe cô Dương nói, cậu vẫn chưa hoàn thành bảng câu hỏi hả?"
Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền khôi phục tinh thần, đáp: "Ừm, mình còn đang suy nghĩ."
Khóe miệng Triệu Thư Dật dịu dàng mỉm cười: "Mình sẽ ghi danh vào Đại học Nam Kinh."
Hứa Phương Phỉ cũng cười, khích lệ nói: "Với thành tích của cậu, khẳng định không có vấn đề. Cố lên."
Triệu Thư Dật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, im lặng một lúc rồi nói: "Đại học Nam Kinh là một trong những trường đầu tiên trong 985 trường đại học, có rất nhiều chuyên ngành rất thích hợp cho nữ sinh theo học."
Hứa Phương Phỉ tỏ vẻ nghi hoặc.
Triệu Thư Dật: "Ý mình là, nếu cậu vẫn không thể xác định mục tiêu của mình, cậu cũng có thể xem xét Đại học Nam Kinh."
"Ừm, cảm ơn đề nghị của cậu." Hứa Phương Phỉ gật đầu, "Mình sẽ suy nghĩ."
*
Trong ngày hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, khiến cho buổi chiều Hứa Phương Phỉ trong lớp có chút lơ đãng. Luôn nhắc đi nhắc lại trong đầu cô rằng hôm nay ở phố ăn vặt có hai mẹ con bị cướp.
Hứa Phương Phỉ không ngờ rằng, chỉ trong một ngày, cô sẽ gặp lại người mẹ trẻ đó.
Đêm đó.
Hứa Phương Phỉ tự học buổi tối từ trường về nhà, vừa bước vào khu nhà đơn vị, cô đã nghe thấy giọng nói của ai đó từ hành lang tầng trên truyền đến, giọng của một người phụ nữ yếu ớt, hình như đang cầu xin gì đó.
"Chị, em thấy chị là người tốt, chiều nay chị còn giúp em dọn bàn... Em và con gái còn chưa ăn cơm, chị cho em mượn ít mì được không?"
Sau đó là giọng của Kiều Tuệ Lan, liên tục đáp lại: "Được được. Chờ tôi một chút, tôi lấy cho cô!"
Hứa Phương Phỉ cau mày, xen lẫn khó hiểu và ngạc nhiên. Lên lầu nhìn, phát hiện đứng trước cửa nhà cô, dáng người gầy gò, cô độc, mặc váy dài màu xanh đậm, hóa ra là người phụ nữ bị cướp lúc sáng.
Cô ấy trông rất quẫn bách, đang mượn mì từ Kiều Tuệ Lan.
Kiều Tuệ Lan bước nhanh ra khỏi nhà bếp, đưa cho cô ấy một nắm mì trứng lớn, nói: "Đây, cầm đi."
Cô gái trẻ cảm ơn Kiều Tuệ Lan, sau đó cúi đầu rời đi.
Gần giống như những gì Hứa Phương Phỉ nhìn thấy vào ban ngày, người phụ nữ trông có vẻ đờ đẫn, trạng thái tinh thần của cô ấy vẫn còn trong trạng thái xuất thần, như thể cô ấy hoàn toàn không chú ý đến bất kỳ ai trước mặt mình, đi được hai bước thì suýt đâm đầu va vào Hứa Phương Phỉ.
May mắn Hứa Phương Phỉ đã phản ứng nhanh chóng, vội vàng rẽ sang một bên, điều này giúp người phụ nữ thuận lợi đi qua mình.
Đối phương vẫn không ngẩng đầu, thậm chí không thèm nhìn Hứa Phương Phỉ, bóng người gầy gò ngơ ngác đi dọc theo hành lang, cuối cùng biến mất trong hành lang như một bóng ma.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục đi lên lầu, tò mò hỏi: "Mẹ, đó là ai vậy?"
"À, là hàng xóm mới ở tầng một." Kiều Tuệ Lan đồng cảm lắc đầu, "Bà mẹ đơn thân, không có việc làm lại có đứa con năm tuổi, thật đáng thương. Haiz, đã muộn như vậy rồi, cũng không có cơm ăn, con cũng đói."
Hứa Phương Phỉ hơi ngạc nhiên: "Tầng một khu của chúng ta hả mẹ?"
Kiều Tuệ Lan trả lời: "Đúng vậy. Tầng một tương đối cũ, giá thuê rẻ hơn những tầng khác."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, vẻ mặt trầm tư.
*
Khoảng mười giờ tối, Hứa Phương Phỉ làm xong bài tập về nhà, tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rồi chui vào chăn. Vừa nhắm mắt lại, bên gối, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng "ding ding", báo hiệu có tin nhắn mới.
Hứa Phương Phỉ lại mở mắt ra, hơi mờ mịt mà suy nghĩ: Ai còn gửi tin nhắn cho cô muộn như vậy?
Khi cô cầm điện thoại lên và nhìn vào, mắt cô sáng lên ngay lập tức.
- Trịnh Tây Dã: Ngủ chưa?
Hứa Phương Phỉ có chút kích động và hơi kinh ngạc, cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: Vẫn chưa. Có chuyện gì vậy?
- Trịnh Tây Dã: Mở cửa sổ.
Nhìn vào khung thoại mới trả lời, Hứa Phương Phỉ không khỏi cảm thấy bối rối. Trước khi có thời gian để hỏi thêm câu hỏi, cô đã tung chăn ra và nhảy ra khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ với đôi dép lê của mình.
Mở cửa sổ và nhìn xuống.
Cách nhau một tầng, Trịnh Tây Dã đang lười biếng ngồi trên bệ cửa sổ nối liền với phòng cô, tay cầm một lon Coca, chân trái dài gập lên tùy ý, còn chân kia đung đưa ra ngoài, cũng hơi ngước lên nhìn cô.
Đôi mắt trong và nông, đặc biệt đen và sáng.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, tò mò: "Muộn như vậy, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Trong đêm khuya, vạn vật đều im lặng, thì thầm khe khẽ, âm lượng cũng được bật lên rất rõ ràng.
Trịnh Tây Dã nói: "Ngủ không được, đột nhiên muốn gặp em."
Nghe vậy, khuôn mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, nhất thời nóng như lửa đốt, cô chỉ cho rằng anh lại trêu chọc mình nên cũng mặc kệ. Sau vài giây im lặng, cô nhớ ra điều gì đó, lại nói: "Hai mẹ con hôm nay bị cướp, anh có nhớ không?"
Trịnh Tây Dã: "Ừm."
"Bọn họ ở lầu một." Hứa Phương Phỉ thở dài, "Duyên phận thật thần kỳ."
Trịnh Tây Dã nhấp một ngụm nước có ga, thản nhiên trả lời cô: "Khi trở về tôi có để ý. Thật trùng hợp."
Hứa Phương Phỉ đưa mắt nhìn khu nhà cũ tồi tàn đáng xấu hổ này: "Trong toàn bộ Lăng Thành, đây là nơi thuê rẻ nhất, họ chuyển đến đây cũng không có gì lạ, xem ra điều kiện của họ cũng không dư dả."
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: "Với con nghiện, nhà nào mà không phải chỉ có bốn bức tường."
Hứa Phương Phỉ nghe xong lời này, nhất thời sửng sốt: "Ý anh là sao? Mẹ của cô bé đó là con nghiện?"
Trịnh Tây Dã: "Phải."
"Làm sao anh biết?"
"Gầy gò, uể oải, trong trạng thái xuất thần, đồng tử hơi giãn ra, trên cánh tay trái có lỗ kim." Trịnh Tây Dã mặt không biểu cảm, không có nhiều thương hại và đồng cảm, "Tôi vừa nhìn đã biết, có lẽ đã nghiện được một thời gian khá dài rồi."
Ngôn từ chết lặng, như là chuyện phổ biến, nhưng người nghe lại lạnh cả người.
Những người hút ma túy, trước đây Hứa Phương Phỉ đã nghe rất nhiều từ người lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh hãi khi loại người này xuất hiện rất sống động trước mắt mình. Huống chi, người phụ nữ trẻ tuổi đó còn là một người mẹ và có một cô con gái mới năm tuổi.
Tâm tình Hứa Phương Phỉ nặng nề, ngón trỏ cào cào khung cửa sổ bằng gỗ, đột nhiên nói: "Khó trách hôm nay cảnh sát đến bọn họ đã lén lút trốn đi."
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã chuyển chủ đề, nói chuyện khác với cô.
Anh hếch cằm về phía cô: "Em còn chưa biết đăng ký vào trường nào à?"
"Ừm." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng dựa nửa người trên bệ cửa sổ, một tay chống cằm nhìn trời, vẻ mặt đau khổ, "Bạn học giới thiệu cho em trường đại học Nam Kinh, nhưng em cũng chưa tìm hiểu thêm về nó."
Trịnh Tây Dã: "Đại học Nam Kinh, cả y học lâm sàng và luật đều khá tốt."
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: "Chuyện này mà anh còn biết?" Có đôi khi thật sự cảm thấy người này không giống một tên côn đồ nguy hiểm trẻ tuổi, rõ ràng là người có học thức, ăn nói khéo léo, bụng dạ mẫu mực.
Trịnh Tây Dã trả lời: "Đều là nghe người ta nói."
"Ồ." Cô gật đầu.
"Em có nghĩ đến việc trở thành một giáo viên? Một luật sư? Hay một nhân viên y tế không?"
"Em chưa nghĩ đến. Nhưng cũng có thể cân nhắc."
...
Anh một câu em một câu, vào một đêm bình thường trong cuộc đời Hứa Phương Phỉ, bọn họ nói chuyện phiếm không mục tiêu.
"Thật ra nếu em thực sự muốn ghi danh vào trường quân đội, cũng khá tốt." Đột nhiên, Trịnh Tây Dã nói.
Hứa Phương Phỉ sững sờ, ngạc nhiên trước sự thay đổi trong thái độ của anh.
Cô do dự nói: "Nhưng mà... Lúc trước không phải anh đã nói quân trang không dễ mặc, cũng không khuyên em chọn gánh nặng như vậy sao?"
"Trước kia tôi còn tưởng em rất yếu ớt, giống như một đóa hoa mỏng manh." Trịnh Tây Dã dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, ngữ khí lãnh đạm, trầm ổn mà chân thành: "Sau này tôi mới phát hiện, em chính là một đóa hoa nhỏ nở rộ trong hoang dã gai góc, ngoan cường vượt xa trí tưởng tượng của tôi."
Sau khi nghe những lời này, khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ lại nóng lên. Cô có chút vui vẻ hỏi anh: "Anh đang khen em đấy à?"
Trịnh Tây Dã mỉm cười: "Đương nhiên."
Trong lòng cô dâng lên một tia vui sướng, nhìn khóe miệng anh khẽ mỉm cười, Hứa Phương Phỉ cảm thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu mình bừng sáng. Cô cong môi, có chút bối rối: "Có cảm giác anh đối với quân nhân trong trường quân đội và lý tưởng của mình có rất nhiều ý kiến. Anh nói rất nhiều, cũng rất cảm động."
Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày: "Tôi không nên có những ý kiến này sao?"
"...Không phải." Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút, cẩn thận sắp xếp lại lời nói trong lòng, "Ý em là, em rất tò mò, anh lấy những hiểu biết này từ đâu ra. Sẽ không phải đọc được trong mấy cuốn sách ở chợ đêm phải không?"
Lần này, Trịnh Tây Dã im lặng một lúc lâu.
Bầu trời đêm không sao không trăng, tiên nhân chấp bút vẩy mực, nhuộm cả đêm cùng với khuôn mặt anh.
Sau một lúc lâu, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng mở miệng, nói với cô: "Mẹ tôi là một quân nhân, hy sinh khi làm nhiệm vụ, là một liệt sĩ hạng hai."
Chỉ một câu nói đã khiến Hứa Phương Phỉ kinh ngạc không nói nên lời.
Chẳng trách.
Chẳng trách mẹ anh có thể nói câu "Khi hoang mang dao động, hãy nhìn xuống mặt đất dưới chân".
Một liệt sĩ đã nhuộm đỏ chữ "tín" bằng mạng sống của mình. Rực rỡ tươi đẹp, vĩnh viễn lưu truyền.
Trong một khoảnh khắc, đại não của Hứa Phương Phỉ cuối cùng đã hồi phục sau cú sốc cực độ. Cô cố gắng tiêu hóa những tin tức này, càng cảm thấy khó hiểu: "Mẹ anh là liệt sĩ, vậy tại sao anh lại..."
Trước khi có thể nói hết câu, cô đã để mắt đến bí mật của Trịnh Tây Dã, liền dừng lại và nuốt nửa lời sau.
Xung quanh chỉ có sự im lặng.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã rời mắt khỏi cô, nhìn lên bầu trời đêm. Anh nhấp một ngụm Coca, lười biếng nói: "Có phải em muốn hỏi, mẹ tôi là liệt sĩ, sao tôi lại ra nông nỗi này?"
Sợ anh có thể hiểu lầm, Hứa Phương Phỉ vội vàng giải thích: "Em không có ý đó. Anh chắc chắn có nỗi khổ của mình."
Trịnh Tây Dã lười biếng cười, vẫy tay, như thể không quan tâm chút nào. Anh dừng lại vài giây, sau đó rất tùy ý nói: "Đúng rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đi, cho nên báo trước cho em biết."
Ban đầu Hứa Phương Phỉ không phản ứng gì, theo bản năng hỏi anh: "Anh lại định đi xa à? Lần này khi nào anh quay lại?"
Trịnh Tây Dã: "Lần này tôi sẽ không quay lại."
3
"..."
Trời đã khuya. Một trận gió thổi mây bay, chỉ trong chốc lát, bầu trời như mực hiện ra trăng sao, cả bầu trời chợt bừng sáng, lan tỏa vô tận kỳ lạ.
"Nếu em muốn vào trường quân đội, hãy đi và làm mọi thứ em muốn. Học tập chăm chỉ, trưởng thành thật tốt."
Người đàn ông đó vẫn có dáng vẻ lười biếng và có phần uể oải như lần đầu gặp mặt, một chân dài vắt vẻo trên không, đầu dựa vào khung cửa sổ, nhìn cô từ xa nói: "Hy vọng em mọc đôi cánh trở thành một chú cá Bắc Minh*."
*Cá Bắc Minh hay còn gọi Côn Bằng, là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang. Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc. Côn Bằng được xem là biểu tượng của tinh thần tự do, thong dong tự tại, ý chí mãnh liệt, vì lí tưởng của mình mà kiên trì nhẫn nại để có ngày hòa mình vào đất trời, được học hỏi biết thêm nhiều điều về lẽ sống ở đời. Câu nói này dùng để chúc phúc cho người khác, có nghĩa là tương lai xán lạn, hứa hẹn. Hy vọng đối phương có thể dang rộng đôi cánh của mình, trở thành một người rất có triển vọng.