Nếu có người bảo bạn gọi là "chồng", đấu giá sẽ chi tiền cho bạn thoả thích mua sắm, bạn có muốn gọi không.
Dù sao Mộ Dữu cũng gọi.
Gọi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, trao đổi có lợi như vậy sao cô từ chối được chứ?
Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, Mộ Dữu cũng không khách khí với anh, nhìn thấy thứ mình thích liền ra giá cao hơn.
Cô lấy được một cây bút máy, một chiếc túi đã không còn sản xuất trên thị trường nữa và một bức tranh sơn dầu.
Món đồ ra sân cuối cùng chính là Red Beryl mà cô đã mong đợi từ lâu.
Mộ Dữu hết sức tập trung, nhất định phải lấy được.
Mọi người xem trọng mặt mũi của Doãn Mặc, cũng không quá tranh giành với cô, giá đấu thầu cuối cùng khá thỏa đáng, không quá kinh ngạc như mong đợi.
Sau buổi đấu giá, Trịnh Lâm đi làm thủ tục, Doãn Mặc và Mộ Dữu vốn dĩ có thể trực tiếp rời đi.
Nhưng cô muốn nhanh chóng lấy được viên ngọc nên đã đợi cùng Doãn Mặc trong phòng chờ tư nhân của khách sạn.
Bữa tối trước đó luôn có người vây quanh nói chuyện, Mộ Dữu căn bản không có khẩu vị, bây giờ cảm thấy hơi đói.
Doãn Mặc cho người đưa đồ ăn tới, Mộ Dữu ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vừa đợi chiếc vòng cổ đá quý của mình.
Cô vừa đặt đũa xuống, Trịnh Lâm mang những vật phẩm tối nay đấu giá được đến.
Mộ Dữu lấy chiếc vòng cổ đá quý trước, màu hồng đào sáng chói, mượt mà trong suốt, được mài cắt rất đẹp.
Cầm nó trong lòng bàn tay, Mộ Dữu cảm thấy tối nay tất cả nặng nhọc cùng mệt mỏi giờ phút này hoàn toàn tiêu tan.
Với số tiền mà Doãn Mặc đã trả, Mộ Dữu giờ phút này nhìn gương mặt của anh càng thấy hài lòng hơn.
Ngày đó lúc trở về chung cư thì đã rất muộn, nhưng Mộ Dữu không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tắm xong, cô mặc váy ngủ ngồi trước bàn trang điểm, tiếp tục ngắm nghía chiếc vòng cổ của mình.
Doãn Mặc tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, dư quang liếc bóng lưng của cô: "Vẫn chưa nhìn đủ sao?"
Mộ Dữu cẩn thận cất chiếc vòng cổ đi, lại nhớ đến những món đồ khác được mang về hôm nay.
Cô suy tư, thương lượng với Doãn Mặc: "Không phải anh nói muốn dọn một phòng sách cho tôi sao? Bức tranh sơn dầu tôi lấy được tối nay đến lúc đó treo trên tường phòng sách đi."
Sau đó ánh mắt cô rơi xuống cây bút máy trên tay.
Chiếc bút máy này hiện không còn được sản xuất trên thị trường, có màu xanh bạc, phía trên được chạm khắc tinh tế.
Trên thực tế Mộ Dữu không cần chiếc bút này, cô không thích dùng bút máy để viết.
Chỉ là trong buổi đấu giá thấy nó khá đẹp, lại là tiêu tiền của Doãn Mặc nên mới tiện tay giành lấy.
Bây giờ chiếc vòng cổ bằng đá quý đã mang lại cho cô sự thoả mãn to lớn, cô luôn cảm thấy mình nên hồi đáp Doãn Mặc một chút.
Cô đưa cây bút qua: "Cái bút này tặng cho anh, dù sao anh cũng cần nó hơn tôi."
Mặc dù là mượn hoa hiến Phật, nhưng tối nay cô đã gọi Doãn Mặc là chồng, những thứ lấy được đều thuộc quyền sở hữu của cô.
Cô đưa bút cho Doãn Mặc, dù thế nào cũng có thể coi như một biểu thị nhỏ cho sự tiêu xài hoang phí của mình tối nay.
Bằng cách này, cô cũng có thể yên tâm thoải mái hơn khi nhận chiếc vòng cổ đá quý.
Nghĩ đến đây, cô quả quyết nhét bút vào tay Doãn Mặc.
Doãn Mặc cũng không từ chối: "Đúng lúc anh đang thiếu bút."
Anh mở ngăn kéo, bỏ bút vào, "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Tối nay là lần đầu tiên cả hai đi ngủ cùng một lúc.
Mộ Dữu khá khó xử, cô chạy đến giường trước, vén chăn lên chui vào.
Tối nay Doãn Mặc không đắp cùng một chiếc chăn với cô mà trực tiếp lấy chiếc còn lại đắp lên.
Lúc Mộ Dữu vụng trộm nhìn anh, cặp mắt đen nhánh kia đúng lúc nhìn sang: "Chờ em nghĩ kỹ, anh sẽ không động vào em."
Đương nhiên Mộ Dữu biết anh đang nói đến việc suy nghĩ cái gì.
Đây thực đúng là một vấn đề khiến người ta đau đầu mà.
Mộ Dữu nhắm mắt lại, trùm chăn che kín đầu.
—————
Trở lại trường vào thứ Hai, ngoài việc đến lớp đúng giờ mỗi ngày, Mộ Dữu còn phải đi trực ban với thầy Cận, cuộc sống lại lần nữa trở nên phong phú.
Thứ ba có một trận mưa nhỏ, đến chạng vạng tối mới dần dần tạnh.
Bầu trời trong xanh như vừa được tẩy rửa, từng lớp mây trắng mỏng giăng ngang bầu trời, ánh lên một màu vàng cam ấm áp tuyệt đẹp dưới những tia nắng chiều tà.
Sau bữa tối, Mộ Dữu đến văn phòng làm việc để trực ban.
Liên quan đến thư mời dự lễ kỷ niệm thành lập trường, đến nay cô vẫn không có mạch suy ngũi nào, tiếp tục xem tài liệu trên máy tính để tìm cảm hứng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Một bạn nữ cao gầy thở hổn hển đi vào: "Đàn chị, sân khấu trong hội trường đã đồng ý cho chúng em diễn tập tối nay, đơn đăng ký nộp lên cũng đã được thông qua rồi.
Bây giờ hội sinh viên lại tới tranh, chị đến đó xử lý đi ạ."
Cô gái này Mộ Dữu biết, là hội trưởng hội sinh viên khoa trình diễn thời trang, học năm thứ hai, tên là Tiết Nhiễm.
Sẽ có một buổi trình diễn thời trang nội bộ khoa vào tuần tới, tối nay bọn họ sẽ tập dượt, đã đăng ký sân khấu và ánh sáng trong trung tâm sự kiện.
Mộ Dữu tìm tờ hồ sơ nhìn một lượt, sau đó hỏi cô ấy, "Hội sinh viên trường muốn làm gì?"
"Nghe nói bọn họ cũng muốn diễn tập tiết mục, bọn em là người đăng ký trước, đám người kia muốn chiếm liền chiếm, cũng quá ngang ngược rồi!"
"Chủ tịch hội sinh viên Lục Kỳ Chu có ở đấy không?"
"Em không nhìn thấy người khác, cầm đầu là đội trưởng đội văn nghệ, cậu ta cấu kết với người trong bộ phận thiết bị không cho bọn em sử dụng đèn."
"Để chị gọi điện thoại cho cậu ta." Mộ Dữu mở điện thoại, tìm Lục Kỳ Chu trong danh bạ.
Do dự hai giây, cô bấm số.
Chuông đổ rất lâu, nhưng không ai trả lời.
Tiết Nhiễm nói: "Em vừa mới đi tìm giảng viên trong khoa bọn em, giảng viên cũng nói em đi tìm Lục Kỳ Chu.
Bình thường cậu ấy hành tung bất định, căn bản là tìm không thấy người.
Cậu ấy học bên Cơ sở phía Đông, một tuần chưa chắc trở lại cơ sở chính một lần.
Làm thế nào mà trường lại chọn cậu ấy làm chủ tịch hội sinh viên cơ chứ."
Mộ Dữu gửi một tin nhắn cho Lục Kỳ Chu: Đang ở cơ sở chính à? Nhìn thấy tin nhắn thì đến trung tâm hoạt động.
Gửi xong, cô đứng dậy, "Chị đi với em qua xem trước."
Mộ Dữu đến trung tâm hoạt động sinh viên, phát hiện Tần Phong cũng ở đây.
Nhìn thấy Mộ Dữu, anh ta chào hỏi: "Tôi đang đi dạo cùng các bạn học, đi ngang qua đây, nghe thấy bên trong ồn ào nên vào xem.
Vừa rồi tôi cũng hiểu đại khái một chút, hội sinh viên trường muốn sử dụng sân khấu để tập một tiết mục, nói chỉ mất nửa tiếng nhưng bọn họ không có đơn đăng ký, người bên khoa trình diễn không đồng ý nên xảy ra cãi vã."
Mộ Dữu đã làm trợ lý sinh viên cho thầy Cận của đoàn thanh niên trường trong một năm rưỡi, cô biết hầu hết các cán bộ sinh viên trong trường.
Cô rất thân với thầy Cận, lại lớn hơn một khoá, mọi người thấy cô đều rất kính trọng.
Hạ Lâm đội trưởng đội văn nghệ nhìn thấy cô, mỉm cười đi tới: "Đàn chị, thực sự chỉ mất nửa giờ thôi, đám người trong khoa trình diễn cũng khó nói chuyện quá, không chịu thoả hiệp gì cả."
Mộ Dữu nhíu mày: "Em muốn chiếm nửa giờ, mọi người sẽ phải hoàn thành muộn hơn nửa giờ.
Nếu các em cần sử dụng sân khấu thì hãy gửi đơn đăng ký làm thủ tục theo đúng quy trình, chờ thầy Cận phê duyệt đóng dấu."
"Đây không phải là vì quá chậm sao, bảo bọn họ dàn xếp một chút, muộn nửa giờ cũng có làm sao đâu, cãi vã từ nãy đến giờ thì thời gian cũng trôi qua nửa giờ rồi, ai được lợi đâu chứ?"
"Đây là vấn đề nguyên tắc, dựa vào cái gì các cậu phải dùng thì chúng tôi phải nhường? Nếu như những khoa khác cũng làm như vậy, chúng tôi tập luyện kiểu gì? Còn muốn tập nữa hay không?"
"Các cậu không muốn nhường, vậy thì tất cả đều bị tổn hại, để xem ai thiệt hơn ai."
Hai nhóm người phía sau tranh cãi càng lúc càng kịch liệt, Mộ Dữu đang muốn cắt ngang, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Các cậu ồn ào cái gì, tranh cãi có thể giải quyết được vấn đề không? Quay về lấy dụng cụ đánh nhau một trận luôn đi, dù sao cũng đã không thèm coi quy củ ra gì rồi."
Khán phòng yên lặng hai giây, tất cả mọi người quay đầu lại.
Lục Kỳ Chu bất cần đi tới, mặc một chiếc áo len màu đen, tùy tiện khoác trên vai một chiếc áo khoác da.
Từ phong thái bất cần đời cùng khí chất mạnh mẽ của cậu ta, nếu không phải đã biết trước, khó ai tin rằng thực ra cậu còn rất trẻ.
Lục Kỳ Chu nhờ thành tích xuất chúng mà liên tục nhảy lớp, mười bảy tuổi đã được tiến cử vào đại học A.
Năm nay là sinh viên năm hai, mới 18 tuổi, vừa mới trưởng thành.
Cậu có thành tích xuất sắc và năng lực làm việc vượt trội, vừa lên năm hai đã được đề cử làm chủ tịch hội sinh viên.
Bởi vì năng lực quản lý tốt, người lại có chút gai góc, nên tuy tuổi còn trẻ nhưng hội sinh viên đều rất phục cậu.
Hay nói đúng hơn là sợ cậu.
Từ khi Lục Kỳ Chu xuất hiện, sự kiêu ngạo của hai đám người kia đã vơi đi một nửa.
Hạ Lâm cười đi tới: "Sao Chủ tịch lại ở đây? Chúng tôi vừa định diễn tập trước một tiết mục vừa biên tập, để xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.
Khu học xá phía Đông cách nơi này rất xa, nên không nói trước với cậu."
Lục Kỳ Chu tướng mạo lạnh lùng, trên người mang theo một chút lệ khí, không cười làm cho người ta cảm giác cậu không phải loại người lương thiện gì.
Cậu cau mày, tựa hồ đối với tình huống trước mắt có chút không kiên nhẫn, thấp giọng nói với Hạ Lâm: "Phương án bây giờ còn chưa được viết rõ ràng, trăm ngàn sơ hở, bây giờ tới tập luyện làm gì hả? Đừng có ở chỗ này náo loạn nữa, mau thu dọn đồ đạc rời đi đi, đừng làm chậm trễ chuyện của người khác."
Lục Kỳ Chu lên tiếng, Hạ Lâm không phản bác lại một lời nào, liền nghe theo, gọi những người còn đứng trên sân khấu đi xuống.
Không lâu sau, số lượng người trong trung tâm hoạt động đã giảm đi một nửa, nhóm người khoa trình diễn mau chóng bố trí lại sân khấu một lần nữa.
Tần Phong nhìn Mộ Dữu: "Đã giải quyết ổn thỏa rồi, chúng ta đi thôi."
Mộ Dữu gật đầu, cùng Tần Phong xoay người đi.
Lục Kỳ Chu chân dài sải lên một bước, đứng ở trước mặt cô, chặn đường.
Cậu đang nhai kẹo cao su trong miệng, nghiêng đầu nhìn Mộ Dữu, cười thanh: "Đàn chị không nói với em một lời nào mà cứ thế bỏ đi à?"
Mộ Dữu không thèm để ý cậu ta, vượt qua người cậu đi tiếp.
Lục Kỳ Chu đuổi theo: "Nhưng mà em vừa nhìn thấy tin nhắn của chị đã liều mạng phóng motor về gấp, cơm còn chưa ăn đã đến giải quyết vấn đề giúp chị, chị không nói tiếng cám ơn thì thôi, cũng nên nói với gì đó với em chứ?"
Mộ Dữu dừng lại: "Cậu là chủ tịch hội sinh viên, quản lý người vốn là trách nhiệm của cậu, cái gì mà là giải quyết vấn đề giúp tôi?"
Lục Kỳ Chu thờ ơ nhún vai.
Ra khỏi trung tâm hoạt động, Lục Kỳ Chu giống như cái đuôi một mực đi theo cô.
Thấy không thể thoát được, Mộ Dữu bất đắc dĩ nói với Tần Phong: "Cậu đi trước đi, tôi còn có chút việc."
Tần Phong nhìn lướt qua hai người bọn họ, không hỏi thêm câu nào gật đầu rời đi.
Mộ Dữu lúc này mới lại lần nữa nhìn cậu ta: "Lục Kỳ Chu, cậu đi theo tôi rốt cuộc là muốn làm gì hả?"
Lục Kỳ Chu lấy chiếc áo khoác đang khoác trên vai mặc vào, thu lại dáng vẻ vô lại, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay hồng ngọc, hiếm khi có được bộ dáng thiếu niên ngoan ngoãn: "Nghe nói chị kết hôn rồi, cái này là quà cho chị."
Mộ Dữu kinh ngạc ngước mắt: "Làm sao cậu biết?"
"Mẹ nói."
Mộ Dữu sắc mặt nhạt đi: "Bà ấy là mẹ cậu, không phải mẹ tôi."
Đẩy ra thứ đồ cậu vừa đưa tới, "Tôi không cần."
"Em nghe ngóng được chị thích đá quý, mặc dù em không giàu có như anh rể cái gì cũng mua được cho chị, nhưng đây là em vất vả lắm mới kiếm được, chị giữ đi.
Chị cứ coi như là em cho chị thêm của hồi môn." Lục Kỳ Chu cưỡng ép nhét vào tay cô.
Không cho Mộ Dữu cơ hội từ chối, cậu quay người bỏ đi.
Mộ Dữu ngây người nhìn đồ vật trong tay mình, lúc ngoảnh đầu lại lần nữa, Lục Kỳ Chu đã lái chiếc motor ven đường, đội mũ bảo hiểm, phóng nhanh như tia chớp chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lục Kỳ Chu là em trai cùng mẹ khác cha của cô.
Mộ Dữu mới đầu không biết việc này.
Năm hai đại học, cô đến Cơ sở phía Đông để giúp thầy Cận lấy tài liệu, tình cờ gặp mẹ cô Liễu Tuyết Mi và Lục Kỳ Chu cũng đang ở đó.
Có lẽ Liễu Tuyết Mi đã đề cập đến cô với Lục Kỳ Chu, sau ngày hôm đó, Lục Kỳ Chu liền đặc biệt quan tâm đến cô.
Các bạn học không biết mối quan hệ giữa hai người họ, có đợt còn đồn rằng Lục Kỳ Chu đang theo đuổi cô.
Kỳ thật Mộ Dữu biết tại sao Lục Kỳ Chu lại ưu ái cô, cậu muốn bù đắp thay cho Liễu Tuyết Mi.
Nhưng Liễu Tuyết Mi là Liễu Tuyết Mi, cậu là cậu, căn bản không giống nhau.
Lục Kỳ Chu không nợ cô.
Tạm thời cất chiếc vòng trong lòng bàn tay, Mộ Dữu bấm điện thoại xem giờ, đã hết giờ trực ban.
Cô trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc, khóa cửa rồi trở về ký túc xá.
Vừa đẩy cửa ký túc xá, Hách Mộng Thành cùng Trách Trách liền xông tới.
Hách Mộng Thành lắc lắc mấy tấm ảnh trên diễn đàn chụp được cảnh cô và Lục Kỳ Chu đang nói chuyện ở lối vào của trung tâm hoạt động.
"Lục Kỳ Chu còn chưa từ bỏ theo đuổi cậu hả?"
Lục Kỳ Chu được coi là huyền thoại trong trường, đẹp trai, học giỏi, biết chơi bóng rổ, tuổi còn trẻ đã vượt qua một đám người trong trường, trở thành chủ tịch hội sinh viên.
Cậu ở trường học rất được chú ý, bởi vì là em trai vừa mới thành niên nên đại đa số thể hiện sự yêu mến với cậu chỉ là giống như che chở mầm non của tổ quốc, không điên cuồng như hâm mộ Doãn Mặc.
Mộ Dữu liếc nhìn tiêu đề của bài đăng trên diễn đàn: Kỳ Chu đệ đệ lại tới đây! Em trai của chúng ta đã trưởng thành rồi, Mộ Dữu cậu xem xét một chút đi! Đứa nhỏ khổ quá đi à!
Mộ Dữu không muốn có bất cứ quan hệ gì với Liễu Tuyết Mi, cũng chưa từng muốn để Lục Kỳ Chu gọi cô là chị.
Lúc đầu trong trường có tin đồn rằng Lục Kỳ Chu theo đuổi cô, còn liên tục bị cô từ chối, Mộ Dữu cho là cậu sẽ cảm thấy mất mặt mà thu liễm một chút.
Về sau cô phát hiện, Lục Kỳ Chu căn bản không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Mộ Dữu rời mắt khỏi điện thoại của Hách Mộng Thành, giải thích: "Trong giảng đường xảy ra chuyện, cậu ta đi xử lý, tiện thể nói vài câu thôi, cậu ta không theo đuổi tớ."
Cô tiện tay xoa bóp mặt Hách Mộng Thành, "Đừng bát quái nữa bảo bối, đi ngủ sớm đi."
Trực ban đến bây giờ, Mộ Dữu cảm thấy hơi mệt, cô lấy quần áo trong tủ rồi đi tắm trước.
Sau khi dưỡng da xong leo lên giường, cô bấm vào diễn đàn liếc qua bài đăng, gửi ảnh chụp màn hình đến WeChat của Lục Kỳ Chu: 【 Mỗi ngày đều bị đồn như thế cậu không biết xấu hổ sao? Về sau đừng tới tìm tôi nữa 】
Lục Kỳ Chu: 【 Chị thừa nhận chúng ta là chị em thì chẳng phải sẽ đập tan tin đồn sao 】
Mộ Dữu: 【 Tôi không có em trai 】
Lục Kỳ Chu: 【 Em có chị gái 】
Mộ Dữu: "..."
Cô là út ít trong nhà, cũng chưa tiếp xúc với loại trẻ con kiểu này bao giờ, sao lại đeo bám như vậy chứ.
Đặt điện thoại xuống, cô lấy chiếc vòng hồng ngọc từ dưới gối ra.
Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên lời nói của Lục Kỳ Chu: Chị cứ coi như là em cho chị thêm của hồi môn.
Mộ Bách Liêm với Liễu Tuyết Mi còn không nghĩ đến những điều này, thế mà Lục Kỳ Chu lại nói như vậy với cô.
1
—————
Trong cao ốc Tập đoàn Quân Hoa, văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, cuộc họp video ở nước ngoài của Doãn Mặc vừa mới kết thúc.
Anh vuốt vuốt huyệt thái dương, Trịnh Lâm bưng một tách cà phê vào, sau đó đi sắp xếp tài liệu trên bàn.
Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê, mở điện thoại.
Từ khi Mộ Dữu đến học ở Đại học A, anh đã hình thành thói quen thỉnh thoảng vào xem diễn đàn trường.
Khi đó Mộ Dữu tránh mặt anh, anh chỉ có thể xem một số tin tức liên quan đến cô từ diễn đàn.
Anh sẽ cho người xóa một số bình luận khó coi.
Có những bức ảnh của cô, anh sẽ lưu lại.
Bây giờ hai người đã kết hôn, anh vẫn chưa từ bỏ thói quen này, mỗi khi nghĩ đến cô, anh đều bấm vào diễn đàn xem có bài viết nào viết về cô không.
Mới vừa bấm vào, anh đã nhìn thấy trang nhất nổi lên một bài hot với tiêu đề: Kỳ Chu đệ đệ lại tới đây! Em trai của chúng ta đã trưởng thành rồi, Mộ Dữu cậu xem xét một chút đi! Đứa nhỏ khổ quá đi à!
Doãn Mặc không xa lạ gì với cái tên Lục Kỳ Chu này.
Trong một khoảng thời gian, trên diễn đàn đại học A thường xuyên có bài đăng về việc cậu ta theo đuổi Mộ Dữu, hình như là một cậu nhóc trong nhà có chút tiền lại có chút đầu óc.
Doãn Mặc đã chú ý đến tiến độ của những bài đăng trước đó, thằng nhãi kia đã theo đuổi Mộ Dữu trong một khoảng thời gian dài, nhưng luôn bị từ chối.
Đã lâu không thấy bài đăng liên quan tới hai người nữa, bây giờ nhìn thoáng qua đã thấy, Doãn Mặc cau mày, ấn mở.
Bên dưới có người ship CP, có người nói Lục Kỳ Chu tuổi còn quá nhỏ, không hợp với Mộ Dữu.
Doãn Mặc like từng câu trả lời cho rằng cả hai đều không hợp.
Kéo xuống dưới, ai đó đã gửi một bức ảnh.
Ở lối vào của trung tâm hoạt động sinh viên, Lục Kỳ Chu nhét một chiếc vòng tay vào tay Mộ Dữu.
Doãn Mặc phóng to bức ảnh, chân mày nhíu càng sâu hơn.
Chợt ý thức được điều gì, anh ngước mắt lên thì phát hiện Trịnh Lâm cũng đang nhìn về phía này.
Bị bắt gặp, Trịnh Lâm đẩy chiếc kính trên sống mũi, tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Anh ta thực sự không cố ý nhìn trộm, mà chỉ tùy tiện liếc nhìn, nhìn thấy bức ảnh chụp cô vợ thân yêu của ông chủ và một cậu nam sinh, anh ta không khỏi nhìn lại lần thứ hai.
Cô vợ nhỏ của sếp có rất nhiều người theo đuổi ở trường, thanh niên trong ảnh nhìn cũng rất khá đấy.
Còn rất biết tặng đồ, chiếc vòng tay trông rất đẹp, hẳn là kiểu dáng Mộ Dữu yêu thích.
Hai vợ chồng một tuần gặp nhau không tới hai lần, đây chẳng phải là cơ hội để những người đó lợi dụng hay sao?
Nghĩ kỹ lại, ông chủ thật đáng thương.
Nhưng không có cách nào, ai bảo lúc đầu anh từ chối người ta cơ.
Trước kia Mộ Dữu thích Doãn Mặc như thế nào, Trịnh Lâm hiểu rõ hơn ai hết.
Đoạn thời gian kia, khi ông chủ đi công tác, điện thoại của Trịnh Lâm reo ầm ầm mỗi ngày, đều là tin nhắn WeChat của Mộ Dữu, tìm anh ta nghe ngóng tin tức của ông chủ.
Trời trở lạnh, nhắn anh ta nhắc sếp mặc quần áo dày hơn, đến giờ dùng bữa, nhắn anh ta nhắc sếp đi ăn cơm.
Khi đó Mộ Dữu gọi anh ta là Lâm ca, hai người rất thân thiết.
Bây giờ vì thái độ của cô đối với ông chủ đã thay đổi, Mộ Dữu cũng đổi xưng hô gọi anh ta là thư ký Trịnh.
Trên thực tế, đôi khi Trịnh Lâm cảm thấy, để ông chủ biết bây giờ Mộ Dữu có bao nhiêu người theo đuổi cũng rất tốt, để anh ăn dấm, trong lòng chua chát, cảm giác nguy cơ cận kề.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, Mộ Dữu bây giờ có thể tính là nở mày nở mặt rồi.
Chỉnh lý xong văn kiện, công việc của ngày hôm nay đã kết thúc, cũng đến lúc tan làm.
Trịnh Lâm nhìn ông chủ không vui vẫn đang lướt diễn đàn, tận chức tận trách nhắc nhở: "Doãn tổng, trời đã khuya rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Doãn Mặc nhàn nhạt đáp rồi cất điện thoại.
Đi đến cửa văn phòng chủ tịch, anh sờ trước ngực, quay lại hỏi Trịnh Lâm: "Bút máy của tôi đâu?"
Trịnh Lâm nhìn lướt qua trên bàn, cầm lên một cái: "Là cái này sao?"
Doãn Mặc xoay người nhận lấy, bỏ vào trong túi áo ngực: "Dữu Dữu tặng cho tôi đấy."
1
Đương nhiên Trịnh Lâm biết chiếc bút máy này, nó được Mộ Dữu lấy trong buổi đấu giá hai ngày trước, chính anh ta đã đi làm thủ tục đây này.
Anh không hiểu ông chủ nói vậy là có ý gì.
"Cô ấy nói tôi cần bút." Doãn Mặc lại bổ sung thêm một câu.
Trịnh Lâm sững sờ một lúc, hiểu ra.
Ý của ông chủ là vợ anh rất quan tâm đến anh, biết rằng anh cần một chiếc bút, vì vậy cô đã đưa cho anh chiếc bút mà cô mua được trong buổi đấu giá.
Trong bức ảnh trên diễn đàn, là một nam sinh đang đưa đồ cho Mộ Dữu.
Mà Doãn Mặc, là người được Mộ Dữu quan tâm cơ.
Anh đang nói với Trịnh Lâm rằng, trong lòng Mộ Dữu, anh và nam sinh kia không giống nhau.
Nhưng ông chủ có phải đã quên hay không, rằng tất cả những thứ trong cuộc đấu giá đêm đó đều do chính anh bỏ tiền ra mua.
Khi một người đang nóng lòng muốn chứng minh rằng mình rất quan trọng, thường thường trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ.
Mộ Dữu nhận vòng tay của nam sinh kia.
Ông chủ hốt hoảng!
Anh hốt hoảng!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Chu đệ đệ: Em còn có tác dụng khiến anh rể ghen đấy, chị, nếu không chị suy tính một chút, lại thân thiết với em hơn một chút nhé?.