-----------------
Việc cùng nhau uống cocktail sau mỗi buổi tập dường như đã trở thành một thói quen của nó và Joey. Joe uống Pina, nó uống Blue, tất cả đã trở nên quen thuộc.
- Hôm nay uống cà phê anh nhé?
- Sao thế? Chán cocktail rồi à?
- Không, tại lâu rồi em không uống cà phê nên nhớ thôi.
- Uhm, tuỳ em thôi.
......................
Joe gọi Espresso, còn nó gọi Soony, loại cà phê kèm một ít sưa, phủ bông kem và mứt dâu tây này làm nó thấy nhẹ nhõm. Nó đã từng đọc một teenstory có nói đến loại này, họ gọi là gì nhỉ? Uuhm...đúng rồi...cà phê uỷ mị. Một tách cà phê uỷ mị làm cho nó thấy uỷ mị...Từ ngày xa nhà, nó ít cười hơn, nụ cười cũng đã “ héo” đi ít nhiều, suy nghĩ nhiều hơn, nhớ nhung nhiều hơn, không biết như thế có gọi là “uỷ mị”...
Không khí trong quán yên ắng quá, không biết là do quán vắng khách hay do không khí của bản nhạc đang vang lên. Bản “ Only you” cổ lỗ sĩ vậy mà hôm nay nghe lại thấy hay hay. Nó nhịp nhịp ngón tay lên bàn, miệng lẩm nhẩm theo lời bài hát không để ý có người đang nhìn nó chăm chú.
---------------------------
Mùa đông. Tuyết rơi trắng xoá. Giáng sinh. Đó là tất cả nguyên nhân của kì nghỉ. Những việc nó muốn (và đã) làm chỉ là ở nhà, giống như một cô mèo lười vậy.
Đã hai năm trôi qua, nó đã đi được nửa quãng đường phải đi ở New York. Vậy mà cứ ngỡ như mới hôm qua vậy.
.......................
8h30' sáng 24/12
“ Kính...cong...”
Khoác chiếc áo lông to sụ, thêm chiếc khăn choàng không kém phần long trọng, nó lạch bạch ra mở cửa. Trước mặt nó là một anh chàng lạ hoắc lạ huơ, trên tay cầm một gói quà nhỏ. Liếc mắt ra ngoài cổng, thấy chiếc xe chuyên dụng của bưu điện thành phố, ra anh chàng này là bưu tá. Nhưng quà...dành cho nó ư?
- Cô là Cindy Vu?
- Vâng
- Mời cô ký vào giấy nhận bưu phẩm này.
Đặt bút ký theo phản xạ, nó lịch sự mời:
- Anh vào uống một tách cà phê chứ?
- Cảm ơn, đây là món cuối cùng rồi. Chào cô
- Chào anh
.........................
Nó thận trọng bóc gói quà, bên trong là một chiếc mũ len + một chiếc khăn len màu hồng phấn khá đáng yêu, kèm theo đó là một tấm thiệp.
“ Merry Christmas!
Đặt câu hỏi. Về mọi lĩnh vực. Tôi sẽ trả lời.
Y!M: ask_me_if_you_want “
Nó bật cười. Cách này nó đã từng đọc trên một tờ báo nào đó. Kết quả người gửi là anh chàng hàng xóm, và hai người trở thành một đôi. Đặt câu hỏi, nó chẳng mất gì, vì nó chắc chắn rằng nó chẳng có anh chàng hàng xóm nào cả, và một đôi ư? Lại càng không thể!
................
“ Anh đã yêu bao giờ chưa?”
Nó chẳng hiểu tại sao nó lại bắt đầu bằng một câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Chỉ biết đó là thắc mắc đầu tiên nó nghĩ đến, vậy thôi.
“ Đã từng”
Câu trả lời đến ngay tức khắc không làm nó thấy ngạc nhiên lắm.
“ Anh bao nhiêu tuổi rồi? “
“ Bí mật”
“ Sao anh lại chọn màu hồng? “
“ Cô không thích à?”
“ Ồ, tôi không có ý đó...”
“ Anh học theo tờ báo nào thế?”
“ Không nhớ nữa”
......................
Anh chàng này thật thà nhỉ? Nó tin chắc rằng đây là một anh chàng, vì nếu là một cô gái nào đó thì thật là buồn cười. Những câu hỏi được send liên tục và những câu trả lời đến gần như là không phải suy nghĩ gì vậy.
“ Anh là ai? “
Giờ mới hỏi, chán nó.
“ Có cần thiết không? “
“ Không cần lắm”
Gõ thật nhanh, send thật nhanh, out thật nhanh, không để cho anh chàng kịp reply mà không buồn thắc mắc xem anh chàng kia có hụt hẫng chút nào không, nó rời khỏi laptop. Hình như từ khi yêu Phong, nó không còn tò mò về những anh chàng khác nữa, có vẻ giống như một bà cụ non mất rồi )
Lê vào bếp, tự pha cho mình một ly Blue Hawaii, nó lẩm bẩm:
- Tẻ nhạt quá!
-------------------------
4pm
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
- Cindy nghe ạ_ nó đáp bằng giọng ngái ngủ.
- Oh my God! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả tiểu thư?
- Mấy giờ rồi?
- Trời ạ! Đừng nói cậu chỉ ở nhà trong suốt mấy hôm vừa rồi nhá.
- Uhm, mình không nói đâu, giấu.
- Mình qua đó nhé!
- Yes, qua làm gì đó cho mình ăn đi, gặm bánh mì mãi chán quá.
- Thế ra đến làm osin cho cô đấy hử? Thế thì cấm đòi quà nhớ.
- Vậy khỏi đến.
- Muộn rồi
--------------------
“ Kính...coong...”
- Vừa mở cửa thì Jen đã nhảy bổ đến ôm chầm lấy nó
- Khiếp, làm gì mà như cả thế kỷ không gặp thế?_ Khẽ gỡ tay Jen ra, nó nghiêng đầu_ chào anh, Joe!
- Chào nhóc!_ Joe mỉm cười
Chạy vào phòng lôi ra hai hộp quà đã được nó chuẩn bị trước đó cả tháng, nó cười tỏ vẻ hài lòng khi Jen “rú” lên lúc nhìn thấy món quà của nó.
- Cindy! Sao cậu biết mình mơ ước có chiếc áo này?
- Bí mật! _ nó nheo mắt thích thú
Thực ra thì nó không hiểu Jen đến mức ấy, chẳng qua hôm đi shopping cùng Jen, nó thấy cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó thôi =.=”
Nó tặng Joe một đôi găng tay kèm theo cuốn sách “ Những thủ thuật trên đường đua_ Bí quyết để trở thành nhà vô địch”. Joe nhìn nó tỏ vẻ cảm kích:
- Cảm ơn em.
- Quà của mình đâu? _ Nó làu bàu
Jen lôi trong túi xách ra một gói quà. Nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói ra, nó thốt lên:
- Wow! Tuyệt quá Jen. Mình nhớ mình chưa bao giờ nói cho cậu biết mình sưu tập ví mà.
“ Một tháng liên tục, mỗi ngày một cái ví khác nhau, nếu không sưu tập chắc do cậu thừa tiền”
Nó cười toe: Thanks so much!
- Quay sang Joe, nó hỏi:
- Quà của em đâu?
- Anh tặng rồi mà_ anh chàng tỉnh bơ trả lời
- Hả? Lúc nào? Không quỵt à nha!
- Sáng không nhận được bưu phẩm à?
- Hả?
Nó trố mắt ra nhìn Joe. Người gửi quà cho nó đây sao? Nó cứ tưởng anh chàng nào thừa hơi chứ. >”<
...................
- Cảm ơn anh. Món quà đáng yêu lắm.
- Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?
- Nhớ chứ. Một con nhóc rỗi việc và một thằng ku xấc láo.
- “ Thằng cu xấc láo” ? Anh đấy à?
- Chứ còn ai vào đây nữa )
...................
- Thực ra món quà anh tặng em là câu trả lời cho những câu hỏi cơ. Từ nay trở về sau cứ tiếp tục hỏi anh như thế nhé?
- Lộ rồi vẫn muốn tiếp tục sao?
- Anh có định giấu đâu mà bảo lộ. Tại em out sớm quá thôi. Mà đương nhiên là anh muốn tiếp tục, thật hạnh phúc khi được giải đáp mọi thắc mắc của em như thế. Nếu được, anh muốn không bao giờ ngừng lại...
Joe nói một hơi, khuôn mặt đang tái đi vì lạnh của anh chàng thoáng ửng hồng.
Nó sững người. Hạnh phúc? Khi giải đáp những thắc mắc ngốc nghếch của nó ư? Joe à, em không muốn phải suy nghĩ nữa đâu...
----------------------
----------flash back-----------
Hà Nội 22/12
- Sắp Giáng sinh rồi. Anh có định đi đâu chưa?
- Chắc anh sẽ ngủ ở nhà thôi
- Không được. Giáng sinh thì phải đi chơi chứ. Ở nhà không thấy vô vị sao? _ Hip thốt lên
- Anh thấy không có gì khác nhau cả. Đâu cũng vậy thôi... _ Phong hờ hững đáp.
- New York...
- Gì cơ? _ Phong nhìn Hip khó hiểu
- Anh đi New York đi_ Cô nhắc lại
Cô không thể tiếp tục thế này nữa. Đã đến lúc cô phải nhìn thẳng vào sự thật ... Anh không yêu cô! Cô không muốn thấy anh như vậy, giống như một cái xác không hồn, chỉ tồn tại chứ không sống...
- A lô?
- Anh cho em địa chỉ của Zin đi?
- Anh tưởng mày yêu con bé Hip chứ? _ lão Zun nói giọng khinh khỉnh.
- Em...
- Tối đến làm giúp anh mấy bản báo cáo...
------------
Công viên Manhattan. Đêm lộng gió. Nó đang ở “ trái tim của New York”. Chính nó cũng không hiểu nổi nó đang làm gì ở đây trong cái lạnh cắt da cắt thịt này, trên người chỉ độc một cái áo len và một cái áo khoác mỏng. Nó phì cười khi nghĩ đến viễn cảnh tin nóng sốt được đăng trên Nhật báo New York sáng mai “CÔNG VIÊN MANHATTAN_ XÁC CHẾT ĐÊM GIÁNG SINH”.
Gió càng lúc càng thổi mạnh. Nó phân vân không biết có nên tiếp tục đứng đây? Không nghĩ ngợi nhiều, nó vẫy một chiếc taxi.
" Nữ thần tự do."
.....................
“ Kính...coong...Kính...coong...Kính...coong..."
Bấm chuông một hồi lâu mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Cơn sợ hãi dâng lên trong cậu. Cậu bắt đầu vừa đập cửa ầm ầm vừa gào lên:
- Zin! Zin! Em có trong đó không? Trả lời anh đi...
- Làm cái gì thế hả? Có biết mấy giờ rồi không? Cindy nó ra ngoài từ chiều rồi. Đồ điên”_ bà lão hàng xóm mở cửa, gào lên rồi lại đóng sầm cửa lại.
“ Ra ngoài? Em có thể đi đâu vào giờ này hả Zin?”
Cậu chợt nhớ ra...
------flash back-------
- Bây giờ em muốn đi đâu nhất hả nhóc?
- Mỹ.
- Nếu đến Mỹ em sẽ đi những đâu?
- Em cũng không biết. Nhưng chắc chắn em sẽ đến chỗ Nữ thần tự do...”
- Tại sao?
- Đến xem bả có lỗ mũi không...
------end flash back-----
- Zin Zin, mày là đồ ngốc! _ nó thở hắt ra.
- Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh thế kia thì đúng là ngốc thật.
Nó giật mình quay sang, không tin nổi những gì nó đang nhìn thấy, nó lắp bắp:
- Anh...sao...
Không kịp nói thêm chữ nào nó đã nằm trọn trong vòng tay của người đối diện. Nó nghe thấy tiếng thì thào bên tai:
- Tại sao? Tại sao anh đã sắp không thể chịu đựng được nữa..anh đã sắp bỏ cuộc...tại sao em vẫn không chịu trở về?...”
Cái ôm chặt đến mức nó cảm giác Phong muốn nó trở thành một phần thân thể anh, chặt đến mức nó nghe rõ hơi thở gấp gáp và tiếng tim anh đập dồn dập.
- Buông em ra_ nó khẽ gỡ tay anh ra nhưng nó càng gỡ thì anh càng xiết chặt hơn.
- Không.
- Anh muốn em tắc thở mà chết sao?
- Anh không buông. Nếu anh buông ra, em sẽ lại bỏ chạy. Có chết anh cũng không buông...
Nó muốn đẩy anh ra nhưng lại không nỡ... Cái cảm giác vùi mặt vào ngực anh sao mà dễ chịu thế, giọng anh sao mà ấm áp thế...Dường như bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhớ nhung đè nén anh đã dồn cả vào cái ôm ấy...
Đang lúng túng không biết phải làm sao thì...
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone..”
Nó đẩy anh ra, lục tìm trong túi xách cái vật đang réo ầm ĩ trong đó.
“ Jen is calling...”
- Cindy nghe máy...
- Cindy...
Nó mới chỉ nghe đến đây thì đầu dây bên kia có tiếng khóc xen lẫn tiếng nấc.
"Cindy sao vậy nhỉ?"
- Jen! Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Jen vẫn tiếp tục khóc. Nó đã bắt đầu hoảng hốt.
- Zin! Ai vậy?_ Phong hỏi
- Yên lặng giùm em! _ nó bịt chặt ống nghe, quay sang anh và gào lên.
Anh tuy hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi gì nữa. Nhìn mặt của nó lúc này giống như là nếu anh dám nói thêm một câu nhất định nó sẽ giết anh vậy.
- Jen! Jen! Cậu nói đi! Nói mình nghe, có chuyện gì vậy?
- Mình đang..hức...ở...hức...bệnh viện...hức...
- Bệnh viện? Cậu làm sao?
- Không phải mình...hức...anh Joe...anh ấy...
- Mình tới ngay.
Nó lập tức cúp máy, vẫy một chiếc taxi, Phong đương nhiên cũng theo nó lên xe, nhưng nó chẳng còn để ý nữa...
“ Bệnh viện trung tâm!”
Nó và Phong đến bệnh viện khi đã rạng sáng. Hành lang bệnh viện sâu hun hút. Tiếng bước chân gõ xuống khoảng không gian im ắng và mùi thuốc sát trùng khiến nó thoáng rùng mình.
Jen ngồi bó gối trước cửa phòng phẫu thuật, khóc rấm rứt, thỉnh thoảng lại nấc lên. Cô ngước lên, nhìn nó với đôi mắt sưng mọng:
- Cindy! Hức…hu…hu...Anh Joe...
Nó ôm choàng lấy đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run lên của Jen, khẽ vỗ về:
- Jen à, có mình ở đây…
.............................
“ Cạch..”
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Nó và Jen vội chạy đến, dồn dập hỏi:
- Bác sĩ, anh tôi sao rồi?
- Bác sĩ, anh ấy...
- Bác sĩ...
- .....
Vị bác sĩ già tháo cặp kính, khẽ thở dài, nói:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh lại và hồi phục hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy.
Jen khóc nấc lên. Nó phải cố gắng lắm mới giữ được thân hình chỉ chực đổ sụp của cô bạn. Dù nó cũng muốn khóc, dù nó cũng đau đớn, nhưng nó biết nó phải mạnh mẽ, nó phải làm chỗ dựa cho Jen...
............................
- Có một vật tôi thấy cậu ấy giữ chặt trong tay. Tôi nghĩ cậu ấy muốn chuyển cho ai đó trong hai cô.
Nó nhận lấy một hộp quà nhỏ từ tay bác sĩ, sững sờ khi thấy trong tấm thiệp đính kèm với món quà vỏn vẹn hai chữ: “ Zin Zin” ...
Run run bóc lớp giấy gói bên ngoài, nó mở hộp. Bên trong là một sợi dây chuyền với mặt đá hình trái tim tuyệt đẹp cùng với một tờ giấy được gấp cẩn thận. Nó phải đưa tay lên bịt miệng ngăn tiếng nấc khi đọc những gì được viết bên trong. Một lá thư! Nét chữ gãy gọn quen thuộc của Joe như nhoè đi trước mắt nó. Anh viết bằng...TIẾNG VIỆT!
...................................
“ Zin Zin yêu dấu!
Đừng hỏi vì sao anh gọi em là Zin Zin! Bí mật...
Đừng hỏi vì sao anh biết tiếng Việt! Bí mật...
Giáng sinh rồi đó cô bé! Đã cầu nguyện gì chưa?
Trước đây không bao giờ anh tin vào những điều ước. Vậy mà từ khi gặp em, anh đã biết ước rồi đấy.
Đừng hỏi anh ước gì! Bí mật....
Giờ thì hãy hỏi anh bí mật là gì đi! Có biết câu trả lời của anh là thế nào không?...
................Anh yêu em...................
Hãy để anh được ở cạnh em, được không cô bé?
P/S: Anh cứ tặng dây chuyền trước nhé. Sau này, anh sẽ tặng...nhẫn nếu em muốn ^^.
KT: Joe”
....................................
- Zin! Em sao vậy?
Tiếng Phong văng vẳng bên tai khiến nó giật mình. Nó đã khuỵu hẳn xuống từ lúc nào.
Lá thư ngắn của Joe làm cho nó cảm thấy mình là người có lỗi...Nhưng là lỗi gì thì nó cũng không rõ...Phải chăng...lỗi của nó...là ...không thể yêu anh?...Giá như có thể sở hữư trái tim mình một cách toàn diện...Giá như có thể tìm thấy mình trong những giấc mơ...
-------------------------------
Mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha trong phòng khách, nó chẳng buồn bật điện lên dù trong nhà nó tối mù.
- Sao em không bật điện lên? _ Phong hỏi.
Giờ nó mới nhớ ra sự có mặt của anh. Chuyện của Joe làm nó gần như quên bẵng mất cuộc hội ngộ của nó và anh. Nó hỏi, tỏ vẻ lãnh đạm:
- Anh sang đây làm gì?
- Tìm em?
- Tìm em làm gì? _ Nó gắt lên_ Chẳng phải em và anh đã nói rõ rồi sao?
- Zin...2 năm trôi qua rồi....anh vẫn tưởng rằng sự quay vòng của trái đất sẽ đưa em trở lại bên cạnh anh...nhưng anh đã lầm, và anh thì không thể chịu đựng nổi nữa. Anh yêu em! Anh không muốn cứ phải tự dối gạt chính mình mãi.
- Híp thế nào rồi? _ nó hỏi một câu chẳng mấy liên quan.
Phong im lặng, chắc anh thất vọng vì nó có vẻ chẳng mấy động lòng . Anh nói:
- Vẫn khoẻ! Cô ấy nói anh sang New York tìm em..
- Ra vậy...
Nó đứng dậy đi lên phòng nó ở tầng hai.
- Tầng 3 còn một phòng nữa. Anh lên đó ngủ.
- Zin! Nghe anh nói đã, không phải vì My nói mà anh...
- Không sao! _ Nó ngắt lời anh rồi tiếp tục bước tiếp.
Nó biết rằng thực sự Phong sang đây là vì nó. Nó thừa nhận rằng cái gọi là lòng của nó đã mềm nhũn ra khi anh ôm nó vào lòng, khi anh nói rằng anh đã sắp không thể đứng vững nổi khi nó vẫn không chịu quay về, khi hơi thở ấm nóng của anh phả không ngừng vào gáy nó. Nó thực sự muốn hét lên để anh biết rằng nó đã hạnh phúc đến thế nào khi anh đang ở đây, thực sự rất muốn...Nhưng...lúc này, Joe cần nó hơn anh!
-----------------------------
Đã một tuần trôi qua, Joe vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Jen thì gần như chuyển hẳn vào bệnh viện, chỉ về nhà ngày một lần để tắm rửa và ăn uống. Cô bạn thường ngày vẫn tươi tắn là vậy mà giờ trông ủ rũ và thiếu sức sống. Thiếu Joe, Jen gầy đi trông thấy, đến nỗi nó phải gắt lên:
- Jen! Cậu gầy quá. Cậu về nhà ngủ một giấc đi. Mình sẽ ở đây với anh Joe.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết! Cậu về nhà đi. Nếu không anh ấy có tỉnh dậy cũng sẽ không nhận ra cậu đâu.
- Vậy...cảm ơn...
- Uhm, về ngay không thì bảo? _ nó nạt.
- Cảm ơn...
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, tiếng bước chân của Jen nhỏ dần rồi im hẳn. Nó nhìn Joe, đôi mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt của anh làm nó thấy quặn thắt. Xiết nhẹ tay anh, nó khẽ nói:
- Em xin lỗi, Joey...
Nước mắt liên tục trào ra. Một chiếc khăn giấy khẽ chạm vào đuôi mắt nó khiến nó giật mình.
- Để anh lau nước mắt cho em, có được không?
Nó ngỡ ngàng nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ gỡ chiếc khăn giấy ra khỏi tay anh, thì thầm:
- Em tự làm được. Anh cứ về nhà trước đi...
- Anh muốn ở lại cùng em.
- Không cần đâu, thật đấy. Chìa khoá em để ở dưới chậu bách hợp trước cửa ấy.
- Vậy, anh về nhé. Tối anh sẽ mang cơm vào cho em.
- Cảm ơn anh.
Phong đi rồi, nó khẽ thở dài. Tại sao thói đời trớ trêu, chẳng thể nào cho nó một cơ hội trọn vẹn? Tại sao cứ phải hành hạ nó, tại sao lại để mọi người phải tổn thương vì nó? Tại sao...
Những ngón tay của Joe đang nằm trong tay nó khẽ cựa quậy. Nó vội ngẩng lên nhìn. Joe dần dần mở mắt một cách khó nhọc.
- Cindy...
- Anh tỉnh rồi...tỉnh rồi....Bác sĩ! Bác sĩ...
---------------------------------
Chẳng thể nào tả nổi niềm vui khôn xiết của nó và Jen. Lúc tận mắt nhìn thấy Joe đã tỉnh, Jen đã nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó, nước mắt tèm lem mà không nói nên lời.
Joe tuy đã tỉnh nhưng bác sĩ nói phải nằm viện thêm để tiện theo dõi. Phong vẫn đều đặn theo nó vào thăm Joe dù nó nói là không cần thiết. Anh tuyệt nhiên không hỏi nó Joe là ai và nó thầm cảm ơn anh vì điều đó. Thật khó có thể nói rõ cho anh mối quan hệ giữa nó và Joe, hơn nữa nó cũng không muốn nói. Joe với nó không phải là một người bạn bình thường mà là một người bạn đặc biệt, nó coi Joe như một ông anh trai thực sự, còn nó đối với Joe thì... Có lẽ Phong cũng đã lờ mờ đoán ra tình cảm của Joe dành cho nó...
-------------------------------
1 tuần sau
- Cindy! Sao em không đeo?
- Đeo gì cơ ạ?_nó hỏi
- Sợi dây chuyền anh tặng.
Joe đột ngột nhắc đến sợi dây khiến nó lúng túng...
- Em...em...
Nó ngước nhìn Phong. Anh hiểu ý nên lẳng lặng ra khỏi phòng.
- Em ...nghĩ sao? _ Joe ấp úng, đôi tai dần chuyển sang đỏ lựng.
- Em...
- Là anh chàng đó à?
- Dạ?
- Người được đính kèm biểu tượng sweet heart trong friendlist của em?
- Anh...sao anh biết?
- Anh xin lỗi...
- Anh ăn cắp pass hòm thư của em?
Joe không nói gì mà chỉ gật đầu. Nó cũng không nói thêm gì nữa.
.......................
- Anh còn cơ hội không?
- Joe à...em...em không biết...
- Anh hiểu...anh chờ được...
- Em xin lỗi...
- Anh hiểu mà.
Ánh mắt chân thành của Joe làm nó thấy tim nó như bị đè nặng, cảm giác day dứt không yên khiến nó thấy khó chịu, thực sự nó không biết phải làm sao nữa...
----------------------------------------
Bữa tối diễn ra trong không khí căng thẳng hết sức. Phong và nó đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, lặng lẽ dọn dẹp...
Đột nhiên Phong lên tiếng khi nó đang thu hồi nốt số bát đĩa để cho vào bồn rửa:
- Mai anh sẽ về nước... Đã book vé máy bay rồi. Chuyến 9h sáng.
- Uh..uhm...vậy à?
- Em có ra sân bay tiễn anh không?
- Chắc không được đâu anh, mai em vào thăm Joe.
- Uhm...vậy cũng tốt..
Anh không nói gì nữa mà lặng lẽ bước lên lầu. Nó cắn răng nhưng nước mắt vẫn rơi xuống những chiếc bát trong bồn rửa tạo nên những tiếng lách tách buồn bã...
-----------------------------------------
Sáng hôm sau như thường lệ nó vào thăm Joe. Đến nơi thì thấy Joe và Jen đang thu dọn đồ đạc. Nó ngạc nhiên hỏi:
- Hai người làm gì vậy?
- Xuất viện! Bộ ở mãi trong này sao?_ Joe cười toe.
- Thế mà không báo cho em. Vào muộn một tí thì chắc giờ đang đứng trơ ra trong cái phòng này mà chả hiểu gì rồi..._ nó nói giọng trách móc.
- Rồi mà, anh xin lỗi. Mà...anh chàng kia đâu rồi? Sao hôm nay không vào cùng em?_ Joe hỏi.
- Anh ấy...hôm nay anh ấy về Việt Nam_ nó chùng giọng.
- Vậy sao?
- Vâng.
Nó nói, giọng run run, mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim nó đã lách tách tiếng vỡ...
- Em không giữ cậu ấy lại sao?
- Em không thể...Phong có cuộc sống riêng của anh ấy..Em đã lựa chọn bước ra thì không thể khuấy động một lần nữa đáng lẽ ra phải yên bình của anh ấy...
- Em sai rồi Cindy..._ Joe ngắt lời nó.
- Sao? _ nó tròn mắt nhìn Joe, thực sự không hiểu anh đang nói gì.
- Em đã sai. Em để cậu ấy đi đâu phải là đã trả lại cuộc sống yên bình cho cậu ấy! Cuộc sống của cậu ấy...sẽ “yên bình” một cách trọn vẹn chỉ khi có em trong đó thôi. Em rời bỏ cậu ấy, vô tình đã lại một lần nữa làm cậu ấy tổn thương rồi...
- Em...em...
- Cậu ấy đi chuyến mấy giờ?
- 9h.
- Bây giờ là 8h5’, vẫn kịp đấy_ Joe mỉm cười.
- Hử?
- Còn hử hả gì nữa, đi mau đi._ Joe khoát tay.
Nó lưỡng lự một lúc, rồi chạy như bay ra khỏi phòng, còn không chào Joe và Jen câu nào nữa. Nó đã quyết định rồi, nó không thể rời xa anh một lần nữa, không thể để tuột mất anh thêm một lần nào nữa...Nó gọi taxi, cuống quýt nói:
- Sân bay...sân bay...
Nhanh lên bác tài ơi...
-------------------------
- Anh hai, sao anh lại để Cindy đi tìm anh ta?
Joe chỉ mỉm cười không nói gì.
- Anh hai...
-.............
- Em thật không thể hiểu nổi anh nữa.
- Jen à...anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô ấy nữa. Anh muốn thấy cô ấy lúc nào cũng tươi cười...ngọc trai thì phải ở đúng chỗ của ngọc trai thì mới sáng bong được, Jen ạ!
--------------------------
Sân bay đông nghịt người, biết tìm anh thế nào đây?
Nó hùng hục chạy như một con điên giữa sân bay, mồm lẩm bẩm bài hát “ The wind of the love” . Lúc này mà vẫn còn tâm trạng để hát thì thật không thể hiểu nổi nó là thể loại người gì nữa =.=”. Đã hát đi hát lại nhiều lần lắm rồi mà nó vẫn không tìm thấy anh. Nó rướn người nhảy như con choi choi giữa dòng người đông đúc để có thể nhìn thấy cái dáng dong dỏng cao quen thuộc….thất vọng não nề….
Đưa tay lên xem đồng hồ, 9h5’ rồi…máy bay cất cánh rồi…Chẳng lẽ số phận quyết không thể cho nó thêm một cơ hội hay sao? Nó biết, dù có thể nó sẽ gặp lại anh ở Việt Nam, nó cũng không thể tự cho mình cơ hội nữa…Nếu không phải lần này…thì sẽ là…không bao giờ…
“……
………Now or never…….
…………………….”
Câu cuối cùng của bài hát bật ra khỏi cổ họng nó, nghẹn đắng! Now or never….
Nó thất thểu đi ra khỏi sân bay, gió từng đợt táp vào mặt, lạnh buốt! Như vậy…có nghĩa là…NEVER!
Nước mắt lại lã chã rơi….Biết đến bao giờ những cơn gió mới thôi làm đau nó đây?...
…………………………………
Nó đi bộ lang thang khắp thành phố đến chiều tối mới về. Mệt mỏi, lạnh giá, nhưng có hề gì với cơn đau sâu thẳm được dấu sau đôi mắt nó đâu…
“ Cạch”
Ủa, sao cửa lại không khoá nhỉ?
- Em về muộn thế?_ Tiếng nói từ trong bếp vọng ra.
Nó không thể tin vào tai mình nữa. Tiếng của anh!
Nó không thèm cởi giày mà chạy thẳng vào bếp để kiểm chứng. Đúng là anh! Anh bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt nó, đang pha cà phê…
Nước mắt lại rơi…
- Kìa, em làm sao thế? Anh chưa đi làm em khó chịu đến thế cơ à? _ Anh tiến về phía nó, giọng giận dỗi.
Nó lắc đầu quầy quậy, lao đến ôm chầm lấy anh, miệng gào tướng lên:
- ĐỒ NGỐC!
Phong vòng tay ôm lấy nó, không nói gì mà chỉ mỉm cười. Như vậy…tức là…NOW!
------------------------------
- Anh quên…vé máy bay ở chỗ em…_ Anh gãi đầu cười hì hì.
-……..
- Lần này em về với anh chứ?
-…………..
- Này, Zin! Zin!
Nó chỉ chăm chú ngắm anh nên chẳng biết anh đang nói gì nữa mà chỉ ú ớ:
- ơ…gì ạ?
- Lần này em về với anh chứ?
Nó lắc đầu lia lịa:
- KHÔNG ĐƯỢC!
- Tại sao? _ Phong nhíu mày_ Lại Joe à?
- Anh đừng có nói lung tung, về bây giờ để 2 năm rưỡi của em uổng phí à? Anh cứ về trước đi, em sẽ về khi kết thúc chương trình học.
- Hứa chứ? Anh nghi lắm.
- Em hứa!
------------------------------
-Hết-