Đến khi Lệ Thâm trở về tiểu khu, bánh nướng vẫn còn hơi nóng. Anh gọi điện thoại cho Dư Vãn, kêu cô xuống lầu để lấy, điện thoại chưa kịp ngắt, anh đã nghe được tiếng đóng cửa phát ra từ đầu dây bên kia.
Anh khẽ nhếch môi, cô ấy thật sự rất thích ăn bánh nướng của cửa hàng này.
Chưa tới một phút đồng hồ, Dư Vãn đã xuất hiện trước mặt anh, cô thậm chí còn không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ độ ở nhà cùng chiếc áo khoác mỏng chạy xuống dưới.
Lệ Thâm đưa túi giấy đựng bánh nướng qua cho cô và nói: "Đã nguội, có lẽ ăn vào sẽ không ngon bằng lúc mới nướng xong."
"Không sao, không sao cả, có thể được ăn cũng rất cảm động rồi!" Cô nhận lấy túi giấy, phát hiện bên trong có hai cái bánh nướng nhân thịt bò: "Có hai cái, anh không ăn à?"
"Không ăn, ăn vặt vào buổi tối rất dễ tăng cân."
Dư Vãn: "..."
Ha, vậy anh còn mua cho tôi tận hai cái:)
Bánh nướng được đóng gói riêng lẻ, cô lấy một cái nhét vào trong tay Lệ Thâm: "Anh còn phải chạy bộ vào buổi tối mà, ăn xong rồi chạy, tiêu hóa hết là được."
Lệ Thâm cười một tiếng, cầm bánh nướng trong tay và không nói gì thêm. Dư Vãn cắn một miếng bánh trong tay mình, mặc dù đã nguội nhưng vỏ bánh vẫn còn giòn, cô hạnh phúc híp mắt, hỏi Lệ Thâm: "Đúng rồi, sao anh lại đi mua nó? Không bị người khác nhận ra sao?"
"Tôi để trợ lý đi mua, hôm nay đúng dịp qua bên đó diễn tập."
Dư Vãn ngước lên nhìn anh: "Diễn tập? Anh có buổi biểu diễn nào ư?"
"Ừ, sắp tới là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường của Học viện Âm nhạc Thành phố A, sẽ tổ chức đêm liên hoan."
"Wow!" Dư Vãn tò mò hỏi anh: "Ai cũng đi được sao?"
"Đương nhiên là không, chỉ có sinh viên của Học viện Âm nhạc Thành phố A được tới, còn lại cần phải có giấy mời mới có thể vào."
"À..." Dư Vãn thất vọng cụp mắt xuống, không ai gửi giấy mời cho cô.
Lệ Thâm thấy cô như vậy, nghĩ một lát và nói: "Em muốn đi xem không? Nếu muốn đi thì tôi có thể tìm giúp em một tờ giấy mời."
"Thật vậy chăng?" Dư Vãn sáng mắt lên: "Đêm liên hoan tổ chức vào ngày nào?"
"Ngày 5 tháng 3."
Dư Vãn cầm điện thoại tra xét lịch trình của mình: "Ôi, tôi phải đi gặp một người MC ở nơi khác vào ngày 5 tháng 3, không biết có trở về kịp hay không."
MC cho hôn lễ của Hồ Kiều rất khó tìm, cô hỏi thăm lâu như vậy mà mới tìm được một người phù hợp yêu cầu, chỉ có điều người ta ở nơi khác, cô còn phải tự mình tới đó để gặp mặt nói chuyện.
Lệ Thâm nói: "Không sao, tôi sẽ lấy giấy mời giúp em trước, nếu em trở về kịp thì có thể đi xem."
"Hả, vậy cảm ơn anh." Dư Vãn hơi xấu hổ: "Lại nợ anh một ân tình."
"Tôi lấy một tờ giấy mời rất dễ dàng, em không cần lo lắng về điều đó." Lệ Thâm vừa nói tới đây, lập tức liếc nhìn Dư Vãn một cái: "Đúng rồi, tôi đã nhận được giấy mời đám cưới của Hồ Kiều, nó rất xinh đẹp, đó cũng do em thiết kế à?"
Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Tôi và nhà thiết kế cùng nhau làm, Hồ Kiều rất kén chọn, bọn tôi sửa đi sửa lại rất nhiều lần đó."
Lệ Thâm nhẹ nhàng gật đầu, anh giơ túi bánh nướng lên và mỉm cười nhìn Dư Vãn: "Tôi về trước, cảm ơn bánh nướng của em."
"Không khách khí, không khách khí."
Đợi Lệ Thâm đi xa, Dư Vãn mới phản ứng lại, bánh nướng... không phải là do anh ta mua à.
Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, Học viện Âm nhạc Thành phố A rất đông người, ngoài sinh viên trong trường và khách mời, còn có rất nhiều nhà báo đến. Nhiều fans của Lệ Thâm cũng nghe tin lập tức hành động, cầm "súng dài pháo ngắn" lao tới hiện trường, nhưng lần này an ninh của trường rất nghiêm ngặt, ai không có giấy mời đều bị chặn lại ở ngoài cổng trường.
Sau khi Dư Vãn nói chuyện xong với MC ở nơi khác, còn chưa kịp tới thành phố A thì Lệ Thâm đã lên sân khấu trình diễn. Trên Weibo có rất nhiều sinh viên Học viện Âm nhạc phát trực tiếp, bên phía truyền thông cũng liên tục cập nhật thông tin, Dư Vãn cầm điện thoại ngồi trên xe xem hết toàn cảnh.
Lúc Lệ Thâm lên sân khấu, tiếng hét tại hiện trường lên đến đỉnh điểm. Ca khúc thực sự quá hot, nhiều người không truy tinh cũng nghe nhiều nên thuộc nhờ phim truyền hình.
Dư Vãn xem video, từ đầu đến cuối hầu như không nghe được Lệ Thâm đang hát cái gì, bên tai toàn là âm thanh cùng nhau hát của khán giả tại hiện trường.
Nhưng mà không quan trọng lắm, bởi vì người Lệ Thâm cũng đẹp mắt:)
Nhìn giấy mời mà Lệ Thâm cho cô trong túi xách, Dư Vãn thở dài. Cô đợi đến khi Lệ Thâm xuống sân khấu liền gửi tin nhắn cho anh.
Dư Vãn: Tôi vẫn không đến kịp _(:з" ∠)_, lãng phí giấy mời.
Nếu biết trước thì cô đã đưa giấy mời cho Triệu Hân, để cô ấy tới hiện trường quẩy một lần.
Sau khi Lệ Thâm được hộ tống ngồi lên xe bảo mẫu mới có thời gian nhìn điện thoại. Trên màn hình có không ít tin nhắn chưa đọc, anh nhìn lướt qua và nhấp mở vào tin của Dư Vãn.
Hiện tại đã hơn chín giờ, Dư Vãn vẫn chưa về tới?
Lệ Thâm: Em tới đâu rồi?
Dư Vãn: Tôi còn đang đi trên xe, khoảng nửa tiếng nữa là đến thành phố A.
Lệ Thâm: Vậy tới nơi rồi em về nhà bằng cách nào, có ai đón em không?
Dư Vãn: Sếp đã nói sẽ tới đón tôi.
Đuôi lông mày của Lệ Thâm động một cái, sếp? Sếp chạy tới ga đường sắt cao tốc lúc mười giờ tối để đón công nhân?
Lệ Thâm: Sếp của em là Ngụy tổng trong tiệc cưới của giám đốc Quách hôm đó à?
Dư Vãn: Đúng vậy, anh ấy khá tốt.
Lệ Thâm cười lạnh một tiếng, là khá tốt.
"Anh Thâm, tiệm bánh nướng kia vẫn chưa đóng cửa, có cần em đi mua giúp anh hai cái bánh nướng không?" Tiểu Đổng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ khi xe chạy ngang phố ăn vặt của trường.
Hôm này là ngày biểu diễn chính thức nên Trì Lộ cũng tới cùng Lệ Thâm, cô vừa nghe Tiểu Đổng nói như vậy liền hỏi: "Bánh nướng gì đó?"
Tiểu Đổng chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Là tiệm bánh nướng xốp giòn có học sinh đang xếp hàng kia, anh Thâm thích ăn."
Trì Lộ nhìn sang thì thấy đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ, nhìn còn hơi cũ nát, hơi ngạc nhiên hỏi Lệ Thâm: "Cậu thích ăn cái này? Có sạch không?"
"Tạm được, học sinh làm gì kén chọn như vậy." Anh đội mũ lên, nói với Tiểu Đổng: "Hôm nay sẽ không ăn."
"À." Tiểu Đổng thấy anh đội mũ che mặt, lặng lẽ liếc nhìn Trì Lộ một cái, sau đó vội vàng dời mắt. Sắc mặt của Trì Lộ không tốt cho lắm, Lệ Thâm lại bày ra dáng vẻ không muốn để ý tới ai, cô liên nghiêng đầu hỏi Tiểu Đổng: "Em từng mua cho cậu ta à? Ăn vào bị đau bụng thì làm sao bây giờ, có phải lại trì hoãn ngày thu âm hay không?"
"..." Tiểu Đổng cảm thấy mình rất vô tội, không hiểu tại sao bị lửa đạn của Trì Lộ quét qua: "Chắc là không sao, lúc em mua thì thấy ông chủ làm rất vệ sinh, hơn nữa tiệm này ở ngoài trường học, mỗi ngày bán cho nhiều học sinh như vậy, nếu thực sự có vấn đề thì đã đóng cửa từ sớm."
Trì Lộ tức giận nhìn cô: "Tôi thấy em đi theo Lệ Thâm lâu rồi nên bây giờ cũng học được cách cãi lại đúng không?"
Tiểu Đổng: "..."
Được thôi, tâm trạng của chị Lộ Lộ không tốt, mà người làm cho tâm trạng của chị ấy không tốt lại một bộ lão tăng nhập định, rõ ràng là không muốn quan tâm. Lần ngậm bồ hòn* này, chỉ có thể để cho tiểu trợ lý là cô đây ăn: "Thật xin lỗi chị Lộ Lộ, sau này em sẽ không làm vậy nữa."
* Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng.
Trì Lộ mím môi, dựa lưng vào ghế và không nói gì nữa. Tiểu Đổng quay đầu lại, nhìn Lệ Thâm từ kính chiếu hậu. Gần đây anh Thâm và chị Lộ Lộ có vẻ như không hợp cho lắm nha.
Hiện tại trong giới giải trí, người đại diện và nghệ sĩ lục đục lẫn nhau cũng không phải chuyện hiếm, thậm chí có fans lục đục với người đại diện của minh tinh, nếu Lệ Thâm và chị Lộ Lộ thực sự lục đục với nhau... Vậy cô nhất định sẽ ủng hộ anh Thâm, hừ!
Sau khi đưa Lệ Thâm tới nhà, Tiểu Đổng và Trì Lộ đều rời đi, Lệ Thâm vẫn chạy bộ đêm như thường xong rồi về nhà tắm rửa. Lúc tắm xong, anh đặc biệt nhìn thoáng qua hướng nhà của Dư Vãn, phát hiện phòng cô đã sáng đèn.
Anh nghĩ một hồi, đặt khăn xuống và gửi tin nhắn cho Dư Vãn.
Lệ Thâm: Về đến nhà chưa?
Dư Vãn: Đến rồi.
Lệ Thâm: Thế còn sếp của em?
Dư Vãn: Anh nói Ngụy tổng à? Anh ấy đưa tôi về nhà thì lập tức đi rồi, chắc là bây giờ cũng đã về tới nhà.
Lệ Thâm: À, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.
Dư Vãn hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn khung thoại của cô và Lệ Thâm. Anh ta gửi tin này rốt cuộc là muốn biết cô đã về nhà chưa, hay là muốn biết Ngụy tổng đã về tới nhà? Từ khi nào mà anh ta lại quan tâm đến Ngụy tổng như vậy?
Cô cũng gửi một câu chúc ngủ ngon cho Lệ Thâm, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.