Lệ Thâm nhẹ nhàng nhếch môi nhìn tờ giấy đã phai màu.
Lúc ấy anh cảm thấy có tình uống nước cũng no, bây giờ anh có còn sẵn lòng chen chúc trong một căn nhà nhỏ ăn mì tôm cùng với Dư Vãn không?
Không. Anh không thể chịu được Dư Vãn đi theo mình mà thê thảm như vậy.
Trúc Can hỏi anh có muốn theo đuổi Dư Vãn lại không, ngay lúc anh thấy chiếc áo sơ mi nam treo trong nhà Dư Vãn đã muốn xông tới đánh người, anh biết mình rất muốn. Trong hai năm đi lính, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Dư Vãn nhẫn tâm chia tay với mình, anh dùng hết tất cả biện pháp để ép buộc mình quên người này.
Nhưng mà anh không làm được.
Trong nửa năm gặp lại Dư Vãn này, anh liên tục chế giễu những chuyện mình làm, mỗi lần anh đều trách cứ bản thân tại sao mình lại không có mặt mũi như vậy, nhưng tiếp theo vẫn làm như thế.
Anh không muốn tiếp tục như thế, chuyện chia tay đã qua lâu rồi, anh không muốn lại bị thứ này níu chân. Nếu không quên được thì cứ làm theo tiếng lòng vậy.
Anh lật đàn ghi ta lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn và gảy lên khúc dạo đầu của. Lili nghe thấy tiếng động từ phòng anh, nó chạy tới ngậm mở cửa phòng, Lệ Thâm nhìn thoáng qua phía cửa và khẽ nhếch môi.
Hôn lễ của Hồ Kiều đã gần ngay trước mắt, lần này Dư Vãn chắc hẳn bận tối mắt tối mũi. Mặc dù Trúc Can đã nói theo đuổi bạn gái cần chú ý hiệu suất, nhưng anh vẫn muốn đợi hôn lễ của Hồ Kiều kết thúc mới đi gặp Dư Vãn.
Lệ Thâm đoán không sai, mấy ngày nay Dư Vãn bận muốn phát điên. Công ty bọn họ có bộ phận chuyên phụ trách sắp xếp hiện thường hôn lễ, nhưng vì hiện trường của Hồ Kiều rất rộng lại rất phức tạp, nhân lực không đủ nên phải tìm thêm ngoại viện. Dư Vãn làm tổng kế hoạch sư của hôn lễ, một cọng cỏ tại hiện trường cũng phải tự mình tới xem, ngay cả các phân đoạn nhỏ cũng không dám lơ là.
Bởi vì Thập Lý Sơn Thủy cách thành phố A hơi xa nên sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định đặt phòng khách sạn gần đó để tiện cho việc tiến hành bố trí hiện trường. Hồ Kiều rất quan tâm tới hiệu quả đèn Khổng Minh, sau vài lần sửa đổi thì cũng làm cô ta gật đầu.
Ngày 26 tháng 4, hôn lễ được cử hành diễn tập lần đầu, chủ yếu để cô dâu chú rể, cha mẹ hai bên và phù rể phù dâu làm quen với trình tự. Dưới sự dẫn dắt của MC, diễn tập được lần lượt tiến hành, tới phiên phù rể lên sân khấu phát biểu đôi lời chúc phúc, hắn lại liên tục quên lời vì căng thẳng.
Phù rể lên sân khấu phát biểu là bạn thân của Du Thế Mẫn, bề ngoài trông có vẻ nhanh nhẹn nhưng vừa bước lên sân khấu đã bắt đầu lắp bắp.
Hồ Kiều đứng phía dưới nghe hắn nói ngập ngừng cũng nhíu mày lại, phù rể tự nói một lát, cuối cùng không thể nói nữa thì dừng lại hỏi Dư Vãn: "Lúc đó tôi có thể cầm bản thảo lên bục nói không?"
Hồ Kiều càng nhíu chặt lông mày, Dư Vãn vội vàng nói: "Hay là thế này, tôi sẽ học thuộc bản thảo của anh, tới lúc đó tôi đưa cho anh một bộ tai nghe, tôi đứng phía dưới nói một câu, anh lặp lại theo là được."
"Vậy cũng được."
"Tôi gọi người đem tai nghe tới, chúng ta thử trước xem." Dư Vãn gọi đồng nghiệp mang tai nghe tới và đeo vào diễn tập với phù rể.
Ngoài rắc rối nhỏ của phù rể, buổi diễn tập đầu tiên đã thuận lợi làm xong. Dư Vãn trở lại khách sạn, cô mệt đến mức không muốn nhúc nhích, chỉ cần nằm lên giường một giây cũng có thể ngủ.
Ngay lúc cô sắp ngủ thiếp đi, điện thoại cất trong túi bỗng nhiên reo lên, cô mơ màng tìm một lát mới bắt máy.
"Alo."
Người bên kia nghe thấy giọng cô thì hơi dừng một lát, trông có vẻ ngạc nhiên: "Em ngủ rồi à?"
Giọng nói này lập tức làm Dư Vãn tỉnh ngủ, cô nhìn sang màn hình điện thoại, người gọi tới đúng là Lệ Thâm.
"Vẫn chưa, vừa mới về khách sạn, có hơi mệt."
Lệ Thâm hỏi cô: "Tôi thấy tin trên WeChat của Hồ Kiều, hôm nay bọn em diễn tập?"
"Đúng vậy."
"Có thuận lợi không?"
"Cũng được, ngày kia phải diễn tập lại lần nữa." Dư Vãn nói xong thì đi tới ngồi xuống ghế sô pha: "Gần đây công việc của anh rất vội à, ngày 29 có tới không?"
"Có, ngày hôm đó không có lịch trình, không cần thu âm."
Dư Vãn cười nói: "Xem ra mặt mũi của Hồ tiểu thư rất lớn đó nha."
Lệ Thâm cũng nở nụ cười, nghe vào ban đêm có vẻ như càng dễ dàng khiến người chìm đắm trong nó hơn ban ngày.
"Đúng rồi, tôi gọi điện là vì muốn nói với em, hôm nay Trúc Can cầu hôn."
Dư Vãn ngồi thẳng người: "Thật vậy chăng? Thành công không?"
"Ừ, thành công, bạn gái của cậu ấy nói rất thích cách sắp xếp hiện trường, đặc biệt là bàn bánh ngọt màu hồng san hô kia."
"Haha, vậy thì tốt rồi, bao giờ bọn họ kết hôn thế?"
"Vào tháng sáu, nhưng sau khi nghe được em vừa tiếp một đơn ba mươi triệu, cậu ta không dám tìm em lên kế hoạch."
"Hahahahahaha, không phô trương như vậy đâu."
"Em không cần bận tâm tới chuyện hôn lễ của bọn họ, chuyên tâm làm việc của em đi." Lệ Thâm đang nói thì Lili đã vọt tới, giống như biết được Dư Vãn ở đầu dây bên kia mà liên tục sủa với chiếc điện thoại.
Dư Vãn nói: "Là Lili à, nghe giọng có vẻ rất phấn chấn đấy."
Lệ Thâm đè Lili lại, không cho nó quấy rối và trả lời Dư Vãn: "Ừ, cứ đến tối lại bắt đầu sủa, xem ra thực sự muốn bị người nấu lẩu thịt chó."
"..." Quá ác độc: "Anh đừng dọa nó."
"Gâu gâu gâu!"
Lệ Thâm cười một tiếng: "Lá gan của nó quá lớn, coi trời bằng vung luôn rồi."
"Gâu gâu gâu!"
"Tôi phải răn dạy Lili lại, không quấy rầy em, ngủ sớm đi."
"Ừm, anh cũng ngủ sớm."
"Ừ." Lệ Thâm vừa nói xong thì chợt dừng lại, sau đó nói tiếp: "Hẹn ngày 29 chúng ta gặp lại."
Dư Vãn cảm thấy đây là một lời tạm biệt bình thường, bởi vì ngày 29 bọn họ đều sẽ xuất hiện trong hôn lễ của Hồ Kiều, nhưng tâm trạng của cô lại trở nên ái muội một cách kỳ lạ.
Có lẽ vì buổi tối luôn khiến người ta trở nên cảm tính hơn.
"Ừm." Cô lên tiếng và kết thúc cuộc gọi đến từ Lệ Thâm. Điều thần kỳ đó là sau khi trò chuyện với Lệ Thâm xong, cô giống như được ngâm mình trong nước ấm, cảm giác mệt mỏi trong người đều biến mất.
Dư Vãn mỉm cười, đặt điện thoại xuống và đi tắm rửa.
Lần diễn tập thứ hai tiến hành nhanh hơn lần đầu tiên, quy trình không có vấn đề gì, nhưng Dư Vãn lo lắng tâm lý của cô dâu chú rể sẽ gặp vấn đề.
Có rất nhiều cô dâu sẽ nảy sinh lo âu trước khi kết hôn, nghiêm trọng hơn có thể là lùi bước trước khi ra trận. Dư Vãn từng gặp được một cô dâu nói với cô rằng không muốn kết hôn trước lúc nghi lễ bắt đầu.
Vì tránh loại tình huống này phát sinh, Dư Vãn nghĩ mình nên quan tâm đến sức khỏe tâm lý của cô dâu một chút.
Tối nay Hồ Kiều và Du Thế Mẫn đều ở lại Thập Lý Sơn Thủy, xe kết hôn ngày mai cũng chỉ chạy chạy trên đường để tượng trưng. Nhưng theo quy tắc, đêm nay chú rể và cô dâu phải tách ra ở riêng, Dư Vãn gọi điện cho Hồ Kiều trước để nói rằng muốn xác nhận một số công việc cho ngày mai, Hồ Kiều nhanh chóng đồng ý và bảo cô đi thẳng tới phòng cô ta.
Hồ Kiều ở tại phòng tốt nhất Thập Lý Sơn Thủy, Dư Vãn tới nơi, vừa gõ cửa phòng đã nghe tiếng Hồ Kiều phát ra từ bên trong: "Cửa không khóa, vào đi."
"Vâng, làm phiền Hồ tiểu thư." Dư Vãn đẩy cửa đi vào và bước tới phòng khách thì thấy Hồ Kiều đắp mặt nạ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Hồ Kiều không nhìn cô, chỉ chăm chú vào màn hình: "Tôi đang chơi game với Thế Mẫn, cô ngồi đợi chút đi."
Dư Vãn: "..."
Cô cảm thấy tâm lý của cô dâu chú rể không có vấn đề gì, nhưng tâm lý của cô cần có người quan tâm một chút.
"Đúng rồi, không phải cô cũng có account trong game à, cô muốn đăng nhập vào không, hôm nay tôi và Thế Mẫn dùng acc khác tổ chức hôn lễ lần nữa và chuẩn bị 9999 bao lì xì loại 99.99, cô cũng vào nhận đi."
Dư Vãn: "..."
Tạm biệt.
Cô đơn giản trò chuyện với Hồ Kiều hai câu, nhắc nhở cô ta ngủ sớm rồi dứt khoát rời đi.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, Dư Vãn dậy lúc năm giờ sáng để phụ cô dâu trang điểm. Bởi vì trang phục cần mặc lúc cử hành nghi lễ là hôn phục cổ phong trong game, Hồ Kiều đã đặc biệt nhuộm đầu tóc vàng của mình thành màu đen.
Cô dâu trang điểm rất tốn thời gian, Dư Vãn nhìn màu trời chuyển từ đen nhánh sang đầy ánh nắng mặt trời, cuối cùng Hồ Kiều cũng chuẩn bị xong trước giờ lành.
Dựa theo quy trình mà đi đón dâu xong, chú rể bắt đầu đứng ở ngoài nghênh đón khách khứa liên tục tới, còn cô dâu trở lại phòng trang điểm để đổi bộ hỉ phục thứ hai.
Nhiếp ảnh gia và người quay phim quay chụp lại toàn bộ hành trình của cô ta, Dư Vãn thấy bên này không còn việc gì thì ra ngoài dạo một vòng quanh hiện trường.
Cô mới vừa đi qua đã bị đội hình trước mắt làm cho hoảng sợ. Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị từ trước rằng hôn lễ lần này sẽ có rất nhiều minh tinh tới, nhưng sau khi thấy hiện trường thật sự vẫn cực kỳ chấn động.
Dư Vãn không biết nhiều minh tinh cho lắm, trong hiện trường có rất nhiều người trông giống minh tinh mà cô không biết tên, nhưng những người cô biết đều là tay già đời trong giới giải trí.
"Dư Vãn, cô tới đây nhanh!" Triệu Hân cầm ly rượu vang đỏ nhanh chóng bước tới gần cô: "Trời ạ, tôi cho rằng lần trước gặp được Lệ Thâm tựa như đang nằm mơ, hôm nay càng giống nằm mơ hơn nữa!"
Dư Vãn gật đầu: "Ừm, có hơi mơ hồ..."
"Đúng không!" Triệu Hân kích động ám chỉ cô nhìn xung quanh: "Cô thấy chứ, đó là Mạc thiên vương Mạc Trăn! Anh ấy đã không lộ diện tại các hoạt động trong nước lâu rồi! Mặt mũi của Hoàn Vũ thật lớn!"
Dư Vãn hỏi cô ta: "Ai đang nói chuyện với Mạc Trăn vậy? Cũng là minh tinh à?"
"Không phải, đó là cổ đông của Hoàn Vũ, Tống Nam Xuyên đấy! Cô không biết ư, vợ của anh ta là Bùi Anh á!"
"À, tôi biết rồi, là người đóng chung phim với Mạc Trăn."
"Đúng đó, Ôn Khả đóng cùng Du Thế Mẫn cũng tới, hôm nay Lệ Thâm cũng tới, đoàn làm phim có mặt đầy đủ!"
Dư Vãn giật khóe môi: "Không phải Lệ Thâm là người hát nhạc phim à? Cũng được tính là nhân viên trong đoàn phim?"
"Tính chứ, sao lại không tính!"
"..." Được rồi.
"Aaa, đáng tiếc không thể xin chữ ký! Không được, tôi phải lén chụp ảnh!" Triệu Hân nói xong thì vội vàng đi mất.
Dư Vãn cười một tiếng, không tiếp tục chú ý minh tinh mà đi dạo ngắm hiện trường. Sau khi xác nhận với người của bộ phận làm việc là mọi thứ bình thường, Dư Vãn đang định trở về tìm Hồ Kiều đã nghe thấy có người kêu cô từ phía sau: "Dư Vãn."
Dư Vãn quay đầu lại thì thấy Lệ Thâm mặc lễ phục đứng sau lưng cô.
Đây là lần thứ hai cô gặp được Lệ Thâm trong hôn lễ của người khác từ khi về nước. Quần áo của anh khác với lần trước, Dư Vãn không ngờ rằng anh ta sẽ mặc một bộ trang phục kiểu Trung Quốc để phối hợp với lễ phục của cô dâu chú rể.
"Đang bận sao?" Lệ Thâm hỏi cô.
Dư Vãn gật đầu đáp: "Ừm, đang định đi xem bên phía Hồ tiểu thư sao rồi."
Lệ Thâm khẽ gật đầu: "Vậy em đi trước đi, đợi lát có dịp rồi nói chuyện."
"Được." Dư Vãn nhìn anh, cười nói với anh: "Trang phục hôm nay của anh rất đẹp."