|||||
Home
Thể Loại
Lọc Truyện
Tools
Nụ Hôn Của Nghịch Phong
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh : /67 GO
Like ủng hộ :
Chương 28
Mạc Nghịch hờ hững “vâng” một tiếng.
Ánh mắt anh không hề rời khỏi Thi Phong và Mạc Nam Kiêu chút nào.
Thi Phong đối xử với Mạc Nam Kiêu rất dịu dàng, rất kiên nhẫn.
Dù Mạc Nam Kiêu vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, cô vẫn có thể giữ nguyên sự nhiệt tình ban đầu.
Trẻ tự kỉ không có khả năng biểu đạt tình cảm, nhưng không có nghĩa chúng không có mong muốn được thể hiện tình cảm với người khác.
Giống như Mạc Nam Kiêu, cậu không thể ôm Thi Phong rồi nói “Mẹ, con yêu mẹ” như những đứa trẻ khác, nhưng cậu có thể trao cho Thi Phong một ánh mắt rất đặc biệt.
Sau một hồi nói chuyện với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong gọi điện thoại cho Thi Vũ.
“Chị, có chuyện gì sao, ban ngày ban mặt, gọi điện thoại làm gì nha~” Giọng điệu của Thi Vũ vẫn hài hước như vậy.
Thi Phong nói: “Chị về Bắc Kinh rồi, lát nữa sẽ về nhà.”
Cô vốn còn đang trông chờ Thi Phong nhân cơ hội này phát triển với Mạc Nghịch, nói không chừng có thể biến nam thần thành anh rể.
Một nam một nữ đi du lịch riêng, không thể tránh việc củi lửa bén nhau được.
Thi Phong không giải thích nhiều với Thi Vũ. Cô nói: “Về rồi nói.”
Thi Vũ: “Vâng.”
Thi Phong vừa đưa di động ra khỏi tai, quay lại thì đụng phải Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch nhìn lướt qua di động của Thi Phong, sau đó hỏi cô: “Về nhà à.”
Thi Phong nói: “Vâng, mấy ngày không gặp em của em rồi, em hơi nhớ nó.”
Mạc Nghịch im lặng một hồi, nói: “Đưa em đi.”
Thi Phong gật đầu, “Vâng, cảm ơn.”
Những lúc thế này, nếu cô nói tự mình về thì có vẻ rất kì quái.
Hơn nữa, kinh nghiệm trước đó cho cô biết, yêu cầu mà Mạc Nghịch nói ra, sớm muộn gì cô vẫn phải đồng ý.
Thay vì đấu tranh để thảm bại, thà rằng thỏa hiệp với anh ngay từ đầu cho rồi.
***
Trước khi đi, Thi Phong cố ý kéo Mạc Nam Kiêu sang một bên, lặng lẽ nói với cậu rất nhiều.
“Nam Kiêu, cô phải về nhà, lúc nào có thời gian sẽ đến chơi với em nhé.”
Thi Phong vuốt ve mặt Mạc Nam Kiêu, đáy mắt tràn ngập tình yêu thương.
Mạc Nam Kiêu nắm chặt tay Thi Phong, đôi môi nho nhỏ hơi hơi mở ra.
“Mẹ…” Đây là lần thứ hai Mạc Nam Kiêu gọi Thi Phong là mẹ.
Nghe thấy tiếng gọi này, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt của Thi Phong.
Cô không muốn mình khóc trước mặt Mạc Nam Kiêu nên chỉ có thể dùng hết sức bình sinh kìm lại.
Thi Phong hít một hơi thật sâu, cố giữ nụ cười, tiếp tục dỗ dành cậu.
“Ừ, mẹ sẽ đến.” Mạc Nam Kiêu vẫn túm chặt lấy cô.
Thi Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn má cậu.
Cô ghé sát bên tai cậu, “Nam Kiêu ngoan nhất.”
Lần này, Mạc Nam Kiêu mới chịu buông lỏng tay của Thi Phong ra. Thi Phong vô cùng xúc động, lại hôn một cái lên má cậu.
Cô làm động tác tạm biệt, “Nam Kiêu, nhìn này, như thế này là nói tạm biệt, hẹn gặp lại. Về sau ai chuẩn bị đi đâu, con hãy vẫy tay với người đó như thế này nhé.”
Động tác này là một động tác khó với trẻ tự kỷ.
Thi Phong từng mất hơn ba tháng, ngày nào cũng lặp lại một động tác.
Ba tháng đó là khoảng thời gian khó khăn nhất kể từ khi cô đi làm. May mà đứa trẻ ấy cũng học được.
Lúc đứa bé ấy làm được động tác ấy, cô mừng phát khóc.
Phàm là người có chút hiểu biết về bệnh tự kỉ đều biết, asperger là một bệnh hiếm thấy, trong một vạn người chưa chắc đã có một người mắc bệnh này.
Mạc Nam Kiêu như vậy, coi như là trong cái rủi có cái may
Mạc Nam Kiêu trầm ngâm một lát, cuối cùng giơ tay lên, học theo động tác của Thi Phong, quơ quơ tay một cái.
Thi Phong lập tức khen ngợi cậu: “Nam Kiêu, giỏi quá.”
Mạc Nghịch dựa vào cửa nhìn hai người, mãi đến khi Thi Phong đứng lên, anh mới túm tay của cô, kéo cô ra ngoài.
Mạc Uyển giữ Mạc Nam Kiêu lại, vẫy tay với bóng lưng của hai người họ.
“Lái xe cẩn thận nhé.”
Mạc Nghịch để vali của Thi Phong vào cốp xe, anh đi đến chỗ cửa ghế phụ, mở ra, đẩy Thi Phong lên.
Ngay sau đó, anh cũng lên xe.
***
Trên đường, Thi Phong nói với Mạc Nghịch: “Thật ra Nam Kiêu rất thông minh, anh cũng vừa nhìn thấy phải không?”
Mạc Nghịch mím chặt môi gật gật đầu, cằm dưới bạnh ra.
Theo nghiên cứu về biểu cảm của con người: khi một ái đó có động tác này chứng tỏ người này đang rất căng thẳng.
Tuy Mạc Nghịch chỉ gật nhẹ đầu một cái, nhưng Thi Phong biết, trong lòng anh cũng không bình tĩnh như anh thể hiện.
Thi Phong cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó, nghiêng đầu nhìn Mạc Nghịch: “Quan hệ hiện tại của chúng ta là như thế nào, anh biết không?”
Mạc Nghịch: “Anh là bố của Nam Kiêu. Em là mẹ của Nam Kiêu.”
Thi Phong: “Anh là bệnh nhân của em, em là bạn của anh.”
Mạc Nghịch: “Em là của anh, anh là của em.”
Thi Phong không bận tâm đến mấy lời này của Mạc Nghịch, cô nói: “Em nhất định sẽ chữa khỏi cho hai người. Chuyện đêm trước, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra.”
…
Tay nắm vô lăng của Mạc Nghịch cứng đờ, gân xanh nổi hằn lên.
Cùng với động tác này, xe lệch khỏi quỹ đạo khiến Thi Phong giật nảy mình vì sợ hãi.
“Cẩn thận, có xe đằng sau đó. Hơn nữa, không được rẽ ở chỗ này ——”
Mạc Nghịch không nói gì, tiếp tục lái xe.
Không khí trong xe lập tức trở nên căng thẳng, Thi Phong cảm thấy cảm xúc của Mạc Nghịch không ổn lắm nên sáng suốt im lặng.
Cô sợ mình nói sai làm anh kích động, theo tình trạng của Mạc Nghịch, nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó rất điên rồ.
Suốt quãng đường còn lại, không ai nói gì thêm. Rất nhanh, xe dừng dưới lầu nhà Thi Phong.
Mạc Nghịch xuống xe, lấy vali của Thi Phong từ cốp xe ra.
Thi Phong kéo vali, nói với Mạc Nghịch: “Cảm ơn anh đưa em về. Đi đường cẩn thận nhé.”
“Lên.”
Mạc Nghịch giật lại vali từ tay Thi Phong, dùng một tay nhấc nó đi lên tầng.
Thi Phong đi theo Mạc Nghịch lên tầng.
Mạc Nghịch dừng lại trước cửa chống trộm, Thi Phong vỗ nhẹ lưng anh, “Anh tránh ra chút để em mở cửa.”
Mạc Nghịch dịch sang bên cạnh. Thi Phong cầm chìa khóa ra, tra chìa vào ổ mở cửa.
Mạc Nghịch chỉ dịch sang một tẹo, lúc Thi Phong mở khóa, khuỷu tay chạm vào phía dưới ngực anh.
Vỏn vẹn một giây thì kết thúc.
Thi Phong mở cửa ra, nhường đường cho Mạc Nghịch.
“Vào đi.” Mạc Nghịch đặt vali ở phòng khách, đang định mở miệng nói chuyện thì bị Thi Vũ cắt ngang.
Thi Vũ vừa vẽ xong một bức tranh, vừa nghe thấy có tiếng động bèn chạy ra ngoài.
“Chị! Chị mang cái gì ngon về cho em không?” Thi Vũ chạy tới, kéo tay Thi Phong làm nũng.
Nhìn thấy Mạc Nghịch, Thi Vũ lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Mạc cũng tới ạ.”
Mạc Nghịch hơi gật đầu với Thi Vũ, xem như đáp lại.
Sau đó, anh nhìn Thi Phong nói: “Anh đi đây.”
Thi Phong: “Vâng. Anh lái xe cẩn thận nhé!”
Thi Vũ: “Thầy Mạc đi cẩn thận! Có thời gian anh dẫn Nam Kiêu sang đây chơi nha, cửa nhà chúng em luôn rộng mở đón chào hai bố con anh~”
***
Mạc Nghịch bỏ đi, Thi Vũ nhanh chóng kéo Thi Phong ngồi xuống sofa, quấn lấy cô hỏi chuyện mấy ngày cô đi.
“Nam thần nhà em có thổ lộ với chị không? Hay… có phát triển gì không? Lúc nãy nói chuyện với nam thần mà không dám nhìn em, chắc chắn là chị chột dạ, phải hay không?”