Cách nói chuyện của Mạc Nghịch xưa nay là vậy, Thi Phong sớm đã quen.
Nhưng cô quen không có nghĩa là Thi Trù và Lâm Yến Phương cũng có thể quen.
Cách nói chuyện của anh, rất dễ dàng đắc tội với người khác, nhất là với bậc cha chú.
Thi Phong hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, nghiêm túc dạy anh: “Lần sau anh gặp cha mẹ em thì đừng nói như vậy nữa nhé. Họ sẽ không vui đâu.”
Mạc Nghịch không hiểu: “Anh đều nói thật. Không nói dối.”
Thi Phong: “Em biết anh nói thật… Nhưng… Lấy lòng, anh biết không? Ai cũng thích lời dễ nghe.”
Mạc Nghịch cái hiểu cái không gật đầu, “Lần sau anh nói ông ấy trẻ tuổi hơn anh. Như vậy sao?”
Thi Phong: “…Vâng, đại khái là như vậy.”
Có thể dạy đến trình độ này, đã không dễ dàng.
Mạc Nghịch: “Ừm, biết.”
**
Cả buổi tối Thi Trù đều phàn nàn về chuyện của Thi Phong và Mạc Nghịch, Lâm Yến Phương đều bị càm ràm phiền.
Bà ngược lại cảm thấy Mạc Nghịch thật đàng hoàng. Không biết cách nói chuyện là không biết cách nói chuyện, người như vậy không có tâm tư gian giảo gì, chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy bên ngoài.
Trung Quốc có câu nói rất hay, cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Lời này có đạo lí của chính nó.
“Ngày mai nhất định phải đi tìm nhà, mau mau để hai chị em tụi nó vào ở. Còn cháu ngoại trai của tôi, nhất định phải đi theo Thi Phong.”
Ngay khi Lâm Yến Phương sắp ngủ, Thi Trù lại bắt đầu nói chuyện với bà.
Ông đẩy đẩy vai Lâm Yến Phương, “Haiz, tôi bảo này, bà có thể quản lí con gái của bà được không. Cứ để tùy nó làm bừa như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
Lần này Lâm Yến Phương hết sạch kiên nhẫn, bà ngồi dậy, giảng đạo lí với Thi Trù.
“Gái lớn không giữ được, đạo lí này mà ông còn không hiểu sao, Thi Phong thật thích anh chàng đó, người làm cha mẹ như chúng ta có thể chia rẽ được sao?”
Thi Trù phản bác: “Tôi cũng không định chia rẽ bọn nó.”
Lâm Yến Phương: “Vậy ông cứ ở đây tức giận làm cái gì?”
Thi Trù: “Tôi tức giận? Làm gì có?”
Lâm Yến Phương: “Được rồi, ông không tức giận. Vậy đừng
Cách nói chuyện của Mạc Nghịch xưa nay là vậy, Thi Phong đã quen.
Nhưng cô quen không có nghĩa là Thi Trù và Lâm Yến Phương cũng có thể quen.
Cách nói chuyện của anh, rất dễ đắc tội với người khác, nhất là với bậc cha chú.
Thi Phong hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, nghiêm túc dạy anh: “Lần sau anh gặp bố mẹ em thì đừng nói như vậy nữa nhé. Họ không vui đâu.”
Mạc Nghịch không hiểu: “Anh toàn nói thật. Không nói dối.”
Thi Phong: “Em biết anh nói thật… Nhưng… Lấy lòng, anh biết không? Ai cũng thích lời dễ nghe.”
Mạc Nghịch cái hiểu cái không gật đầu, “Để lần sau anh nói ông ấy trẻ hơn anh. Như thế à?”
Thi Phong: “… Vâng, đại loại là như vậy.”
Có thể dạy đến trình độ này, đã không dễ dàng.
Mạc Nghịch: “Ừm, hiểu rồi.”
***
Cả buổi tối Thi Trù cứ phàn nàn về chuyện của Thi Phong và Mạc Nghịch, đến Lâm Yến Phương cũng thấy phiền.
Ngược lại bà cảm thấy Mạc Nghịch rất đàng hoàng. Không biết cách nói chuyện là không biết cách nói chuyện, người như vậy không có tâm tư gian giảo gì, chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy bên ngoài.
Trung Quốc có câu nói rất hay, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Lời này có đạo lí của chính nó.
“Ngày mai nhất định phải đi tìm nhà, mau mau để hai chị em nó vào ở. Còn cháu ngoại của tôi, nhất định phải đi theo Thi Phong.”
Ngay khi Lâm Yến Phương sắp ngủ, Thi Trù lại bắt đầu nói chuyện với bà.
Ông huých huých vai Lâm Yến Phương, “Haiz, tôi bảo này, bà có thể quản lí con gái của bà được không. Cứ để mặc nó làm bậy như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
Lần này Lâm Yến Phương hết sạch kiên nhẫn, bà ngồi dậy, nói lí với Thi Trù.
“Gái lớn không giữ được, đạo lí này mà ông còn không hiểu à, Thi Phong rất thích anh chàng đó, người làm cha mẹ như chúng ta có thể chia rẽ được chắc?”
Thi Trù phản bác: “Tôi cũng không định chia rẽ bọn nó.”
Lâm Yến Phương: “Vậy ông cứ ngồi đây tức giận làm gì?”
Thi Trù: “Tôi tức giận? Làm gì có?”
Lâm Yến Phương: “Được rồi, ông không tức giận. Thế đừng quấy rầy tôi ngủ nữa.”
Nói xong, bà nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Thi Trù: “Không được, bà phải quản lí con gái của bà.”
Lâm Yến Phương: “… Vậy ông nói đi, tôi phải quản thế nào đây. Đứa nhỏ đã lớn thế rồi, tôi có thể trói con bé ở nhà à.”
Thi Trù: “Tôi thấy bà hoàn toàn phản chiến rồi!”
Lâm Yến Phương: “Tôi có phản chiến đâu. Đây là tôn trọng suy nghĩ của con cái. Ông cũng biết tinh Thi Phong rồi đó… Nó mà quyết định, chín đầu trâu cũng không kéo lại được.”
“Tôi đây không phải đang sợ nó chịu thiệt à!” Thi Trù vỗ đùi một cái, “Thằng đó có thể bỏ rơi Thi Phong lần thứ nhất, thì có thể bỏ rơi lần thứ hai!”
Lâm Yến Phương im lặng một lát, thở dài.
Sao đây lại không phải chuyện bà lo lắng chứ.
Nhưng Thi Phong thích nó, bà còn có cách gì đây.
***
Năm giờ Mạc Nghịch đã dậy.
Anh chạy 3 vòng quanh khu nhà, mồ hôi đầm đìa về nhà.
Tố chất cơ thể của Mạc Nghịch khá tốt, thường xuyên luyện tập giúp anh có đường cong cơ bắp ở cánh tay và cẳng chân rất đẹp.
Thi Phong vừa xuống tần gthì gặp Mạc Nghịch mới chạy bộ về.
Cô nhìn chằm chằm cánh tay anh, ánh mắt không dời đi được.
Có một loại đàn ông, có thể khơi dậy dục vọng của phụ nữ rất dễ dàng.
Thi Phong cũng không cảm thấy dục vọng của phụ nữ là việc đáng xấu hổ để mở miệng, đây là bản năng của con người mà.
Thi Phong đưa tay lên, sờ cánh tay của anh.
Rất chắc, dinh dính, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay cô nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Như bị điện giật.
Tê, ngứa, cẳng chân không còn sức, nhũn ra gần như đứng không vững.
Ánh mắt của cô cực nóng, hai tay túm lấy một cánh tay của anh.
Mạc Nghịch bị nhìn đến ngượng ngùng.
Anh giữ bàn tay đang đi xuống của Thi Phong, “Em sao thế?”
“Đứng nhúc nhích.” Thi Phong nhích lại gần hơn, cô hơi hơi cúi đầu, dán môi mình vào cơ bắp của anh.
Mạc Nghịch cứng người. Sáng sớm là lúc đàn ông không chịu nổi sự trêu chọc nhất.
Nếu Thi Phong tiếp tục làm như vậy, có khi anh sẽ điên mất.
Đêm qua họ không làm, chỉ ôm nhau ngủ đơn thuần đến lúc dậy. Loại chuyện hao tổn cơ năng cơ thể ấy, làm nhiều không tốt.
Thi Phong không nói, Mạc Nghịch rất tự giác không muốn.
…
Thi Phong không ngừng hôn lên cánh tay Mạc Nghịch. Dục vọng từng chút một bị gợi lên, Mạc Nghịch cảm thấy rõ sự thay đổi của mình.
Giọng nói trở nên khàn hơn nhiều.
“Nam Kiêu sắp dậy rồi.” Mạc Nghịch nhắc nhở Thi Phong, “Em mau đứng lên.”
Thi Phong ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt là sương mù mênh mông.
Cô hé môi, nói với anh: “Làm sao bây giờ, em muốn làm chuyện đó với anh.”
Trong nháy mắt, cơ thể Mạc Nghịch như bùng cháy.
Tính ám chỉ trong câu này, ai cũng nghe ra.
Anh siết chặt eo Thi Phong, chỉ vài bước đã mang cô vào phòng vẽ tranh trước đây từng là phòng thay quần áo.
Đèn bật, trong mắt toàn bộ đều là tranh phụ nữ khỏa thân.
Thi Phong ghì vai Mạc Nghịch, hơi thở loạn nhịp hỏi anh: “Lần sau vẽ em, được không?”
Mạc Nghịch mím môi không nói lời nào. Thi Phong bị Mạc Nghịch đẩy đến trước gương, mặt dán lên mặt kính.