Trưa hôm đó Lệ Thâm mua rất nhiều đồ ăn về nhà, cũng thể hiện tài năng cho Dư Vãn xem – súyt nữa làm cháy phòng bếp của cô.
Cuối cùng hai người gọi cơm hộp.
Dư Vãn nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Cô chú ý thời gian tạp chí phát hành, sau đó vào cửa hàng chính thức bỏ bảo bối vào giỏ hàng.
Tạp chí được bán vào lúc mười giờ sáng hôm sau.
Nó được chia thành phiên bản đặc biệt và phiên bản thường, phiên bản đặc biệt được tặng kèm một tấm poster có chữ ký của Lệ Thâm, số lượng hạn chế là ba nghìn bản.
Dư Vãn vào giỏ hàng của mình đúng mười giờ thì thấy tạp chí phiên bản đặc biệt cô thêm vào hôm qua đã hết hàng.
Dư Vãn: ".
" :)
Lúc này mới qua mấy giây thôi mà! Thực lực truy tinh của fans nữ bây giờ đều mạnh mẽ như vậy ư!
Cô chưa từ bỏ ý định và liên tục làm mới giao diện, hi vọng có người không có tiền mà hủy bỏ giao dịch là cô có thể nhặt được chỗ tốt.
Nhưng mà không có, một người cũng không có:)
Cô nhìn hàng chữ "Poster phiên bản đặc biệt" chuyển sang màu xám và im lặng một phút đồng hồ, chọn mua phiên bản thường còn hàng bên cạnh.
Tắt trang web, Dư Vãn vẫn không cam lòng, poster tặng kèm là bức hình Lệ Thâm cởi quần áo, cô lên Weibo để tìm bức ảnh tương tự, sau đó cài đặt nó thành ảnh màn hình điện thoại.
Sau khi cài đặt xong, Dư Vãn ngồi thưởng thức một lát, màn hình chưa kịp chuyển sang màu đen đã nghe Triệu Hân ngạc nhiên nói ở phía sau: "Hóa ra cô cũng thích Lệ Thâm à!"
Dư Vãn hoảng sợ, dáng vẻ muốn giấu giếm thứ gì đó mà vội vàng tắt màn hình, nhấn mở máy tính: "Tôi không có."
"Vậy cô còn dùng ảnh của anh ấy để làm ảnh màn hình điện thoại!"
"Tôi chỉ càm thấy dùng ảnh của anh ấy làm ảnh màn hình điện thoại khá xinh đẹp."
"..." Triệu Hân không nói nên lời: "Đương nhiên là vì người đẹp rồi." "..." Nói đúng đó.Triệu Hân theo thói quen trượt ghế tới cạnh cô, đầy thích thú nói với cô: "Tấm hình này được chụp cho tạp chí lần này, phiên bản đặc biệt được tặng kèm poster in hình đó nha!"
"À." Dư Vãn biểu hiện không quá thích thú, một lát sau, cô hỏi nhỏ: "Vậy cô có giành được phiên bản đặc biệt không?"
Triệu Hân đáp: "Giành được chứ! Tôi tham gia vào một nhóm nhỏ, trong đó có một cô nàng chuyên về việc này, cô ấy giành mấy thứ này rất lợi hại!"
Dư Vãn giật giật lông mày: "Còn có công việc này à?"
"Đúng vậy, một mình cô ấy giành được năm mươi bản! Sau khi nhận được sẽ chuyển phát nhanh cho bọn tôi."
Dư Vãn: "..."
Đúng là một bên hạn hán, một bên lũ lụt.
Điều cô không ngờ tới là sau khi tạp chí bản đặc biệt được bán ra đã gây ra một cơn bão nhỏ.
Có rất nhiều fans không giành được bản đặc biệt giống cô, bọn họ không dễ tính như Dư Vãn, chỉ cần mua một cuốn phiên bản thường là xong chuyện.
Bọn họ kéo tập đoàn lên trang Weibo chính thức của tạp chí, bắt đầu oán giận về phiên bản đặc biệt lần này sẽ gây ra nhiều chuyện không khoa học.
Lúc Dư Vãn tan làm về nhà thấy được tin tức này, lại lần nữa cảm thán thực lực truy tinh của fans nữ bây giờ rất mạnh mẽ.
Nhưng bọn họ oán giận cũng không phải không có đạo lý, bản đặc biệt không hạn chế số lượng mua của mỗi ID, đúng thật là sẽ có bọn đầu cơ trục lợi mua về sau đó bán ra với giá cao.
Những thứ khác thì không nói, cô nàng mua tạp chí giúp Triệu Hân còn không phải dựa vào điều này để kiếm tiền à!
Bên phía lãnh đạo bị oán giận tới mức phải đứng ra xin lỗi, nói rằng lần này bọn họ không suy xét chu toàn, nhưng cũng không thể mở bán lại phiên bản đặc biệt, chỉ có thể cải thiện lại vào lần sau.
Các fans nữ truy tinh cười ha ha.
Cuối cùng Lệ Thâm phải đích thân xuất hiện và đăng một bức "Bản đặc biệt tự chụp" lên Weibo mới làm dịu tình hình.
Sóng gió tạp chí mới qua không lâu, phim tài liệu của đài truyền hình ABA năm nay cũng được phát sóng, Kiều Dĩ Thần soạn nhạc và Lệ Thâm lồng tiếng là mánh lới quảng cáo khổng lồ đã thu hút nhiều sự chú ý từ năm trước.
Với độ hot có sẵn, ABA đã mang lại cho khán giả một tác phẩm xuất sắc.
Chủ đề của phim tài liệu lần này là về bia, xem như là quan hệ chị em cùng với chủ đề rượu vang đỏ lần trước.
Trong mắt công chúng, bia càng gần gũi với người dân hơn rượu vang đỏ.
Nhưng sau khi xem phim tài liệu của ABA, bạn sẽ phát hiện bia cũng có lịch sử lâu đời như rượu vang đỏ, hơn nữa còn được chào đón hơn cả rượu vang đỏ.
Sau khi phim tài liệu được phát sóng, nó đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, không chỉ có ratings đạt mức cao nhất sau mấy năm qua, mà số lượng truy cập trên mạng cũng tăng vọt.
Cuối phim tài liệu, Lệ Thâm chậm rãi nói với chất giọng nhẹ nhàng trầm thấp đặc biệt của anh: "Tất cả những cơn mệt mỏi của hôm nay cũng kết thúc trong một cốc bia, chúc ngủ ngon, bảo bối."
Một câu bảo bối lại đưa anh lên hot search lần nữa.
"A a a tui không chịu được nữa, Thâm Thâm gọi tui là bảo bối!" "Tối nay, chúng ta đều là bảo bối của anh Thâm [doge].""Có bản ghi âm của nữ hay không, tui muốn đặt nó làm nhạc chuông [che mặt]."
"Được rồi, cái câu bảo bối cho mấy người, còn anh Thâm để cho tui ôm [doge]."
"Thâm Thâm, anh mới là bảo bối của em [khóc thút thít]."
Dư Vãn cũng xem phim tài liệu lần này, nó thực sự rất hay, vốn dĩ tổ chương trình đã rất cẩn thận, kết hợp với Kiều Dĩ Thần soạn nhạc và Lệ Thâm lồng tiếng càng là dệt hoa trên gấm*.
* Dệt hoa trên gấm/ Thêu hoa trên gấm (锦上添花): ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Đến nỗi một câu bảo bối, cô chỉ có thể nói là fans chưa từng nghe qua Lệ Thâm gọi "bảo bối" một cách gợi cảm chân chính là gọi như thế nào.
Mặc kệ nói thế nào, năm nay fans của Lệ Thâm được trải qua một cái tết âm lịch rất náo nhiệt và đa dạng.
Tháng giêng trôi qua, mọi người lại trở về với chuỗi ngày làm việc và học tập bận rộn, bầu không khí năm mới dần dần lắng xuống.
Editor có lời muốn nói: Sẽ cố gắng hoàn thành truyện trước ngày nhập học lại TwT.Vào cuối tháng hai, Dư Vãn và người cắm hoa nghệ thuật đi tới biệt thự của Hồ Kiều để trao đổi về chuyện trang trí hoa.
Lần này Du Thế Mẫn không có ở đây, Dư Vãn thấy một mình Hồ Kiều ngồi trên ghế sô pha thì lập tức yên tâm.
"Hồ tiểu thư, đây là Hứa tổng của công ty trang trí hoa Duy Đình, hoa tươi trong hôn lễ của cô và Du tiên sinh đều do anh ấy phụ trách thiết kế."
Hồ Kiều nghe Dư Vãn giới thiệu xong, khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nói về Duy Đình, là công ty trang trí hoa hàng đầu ở Trung Quốc."
Hứa tổng vội vàng mỉm cười khách khí: "Hồ tiểu thư quá khen, tôi rất vinh dự khi được thiết kế hoa tươi cho hôn lễ của ngài."
Hắn nịnh nọt Hồ Kiều xong, mở máy tính ra giải thích cho Hồ Kiều: "Chắc hẳn Dư tiểu thư đã gửi bản kế hoạch cho ngài xem trước đó, vì màu sắc chủ đạo của hôn lễ lần này là màu đỏ cam lục nên lúc chúng tôi lựa chọn hoa tươi, chủ yếu chọn các loại hoa màu đỏ và màu cam.
"
Khi họ đang thảo luận bên này, Lệ Thâm đang diễn tập tại Học viện Âm nhạc Thành phố A.
Học viện Âm nhạc Thành phố A sẽ tổ chức lễ kỷ niệm chào mừng ngày thành lập trường vào tháng ba, vì lần này là tròn năm mươi năm thành lập trường nên làm đặc biệt long trọng, không chỉ mời rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng làm việc đằng sau hậu trường, mà còn mời ca sĩ nổi tiếng như Lệ Thâm.
Học viện Âm nhạc Thành phố A đã được sáng lập nhiều năm như vậy, đào tạo ra rất nhiều ca sĩ trong nền âm nhạc Trung Quốc.
Tuy rằng lần này không mời hết tất cả mọi người, nhưng với những người đã đồng ý tham dự cũng đủ rực rỡ nhưng đang làm một buổi biểu diễn nhỏ.
Các sinh viên trong trường dĩ nhiên là điên cuồng, mặc dù hôm nay chỉ là diễn tập nhưng cũng có rất nhiều người không kìm nén được mà chạy tới nhìn trộm.
Trường đã cử hơn một nửa lực lượng cảnh vệ để bảo vệ sự an toàn của các cựu sinh viên nổi tiếng.
Lúc Lệ Thâm lên sân khấu mặc một bộ đồ màu đen khiêm tốn, ngay cả mũ cũng là màu đen.
Anh đeo kính râm, vành nón đè thấp gần như không thể thấy mặt, nhưng khi khúc dạo đầu của vang lên, những sinh viên vây quanh bên ngoài bắt đầu hét lên.
Các anh cảnh vệ trường học cố gắng duy trì trật tự tại hiện trường, bọn sinh viên cùng đồng thanh hát hết bài với anh ngay cả khi không thấy được mặt Lệ Thâm.
Lệ Thâm vừa diễn tập xong đã được hộ tống rời khỏi trường.
Sau khi ngồi lên xe bảo mẫu, anh mới cởi mũ và tháo kính râm xuống.
Tiểu Đổng, người vẫn luôn đi theo anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Các sinh viên đại học quá mãnh liệt, vừa rồi cô cứ sợ bọn họ sẽ đột phá vòng bảo vệ và xông vào hội trường.
"Anh Thâm, đi thẳng về nhà hay sao?" Hôm nay Tiểu Đổng không lái xe, yên tâm nép mình trên ghế điều khiển phụ nhìn Lệ Thâm.
Kế tiếp Lệ Thâm không có lịch trình, anh gật đầu nói: "Ừ."
Tài xế chạy xe ra ngoài, Lệ Thâm quan sát trường học cũ của mình qua cửa
kính xe.
Anh có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này, chỉ tiếc hôm nay không thể ngắm nhìn cẩn thận.
Bọn họ rời đi bằng cửa phụ của trường, con đường này có không ít hàng ăn vặt, mười giờ tối mới đóng cửa.
Lúc đi ngang qua một hàng bán bánh nướng xốp giòn, ánh mắt Lệ Thâm hơi di chuyển, anh nói với tài xế ngồi phía trước: "Dừng ở đây một chút."
Tiểu Đổng lo lắng quay lại nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Lệ Thâm nói: "Bánh nướng của tiệm này rất ngon, tôi đã lâu không ăn nó, em xuống mua giúp tôi một cái."
Tiểu Đổng: "..."
Được thôi, anh Thâm muốn ăn, sao cô có thể không đi mua.
Cô nhìn cửa hàng nhỏ không đáng chú ý trước mặt, ngoài cửa còn có khoảng năm sáu sinh viên đang xếp hàng: "Việc này còn phải xếp hàng à?"
"Ừ, cửa hàng bánh nướng này rất nổi tiếng trong trường chúng tôi, lúc nào tới mua cũng phải xếp hàng chờ." Lệ Thâm cũng nhìn sang hàng ngũ: "Mới có mấy người, đứng đợi khoảng hai mươi phút là có thể mua được."
Tiểu Đổng: "..."
Cô lau mặt và nói với Lệ Thâm: "Anh Thâm, không phải em không muốn xuống xe xếp hàng mua giúp anh, nhưng mà có fans biết xe bảo mẫu của anh, lỡ như có người nhận ra được rồi tới bao quanh xe thì phải làm sao?"
Lệ Thâm đáp: "Tôi bảo tài xế chạy xe tới phía trước tìm chỗ ẩn nấp một tí để đỗ xe.
Em mua xong thì bắt taxi tới đó tìm bọn tôi."
Tiểu Đổng: "..."
Anh muốn ăn như thế à!
"Vâng." Cô mỉm cười nhìn Lệ Thâm, mở cửa xe định đi xuống để mua bánh bột ngô.
"Khoan đã."
Tiểu Đổng dừng lại nhìn anh.
Lệ Thâm dặn dò: "Mua hai cái nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm một chút." "...!Vâng."Tiểu Đổng vừa xuống xe xếp hàng, tài xế liền lái xe chạy đi, tầm mắt dừng tại cửa hàng bánh nướng của Lệ Thâm cũng dời đi.
Trước kia Dư Vãn thích nhất là bánh nướng xốp giòn của cửa hàng này trong trường của bọn họ, anh thường xuyên tới đây xếp hàng mua cho cô ăn.
Mấy năm trôi qua, hoạt động kinh doanh của cửa hàng bánh nướng vẫn tốt như mọi khi, mà anh và Dư Vãn đã không còn giống như trước nữa.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấp mở WeChat của Dư Vãn.
Lệ Thâm: Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, đúng lúc đi ngang cửa hàng bánh nướng xốp giòn, em có muốn ăn không?
Dư Vãn vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ Lệ Thâm, trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Muốn!!!"
Dư Vãn: Đã lâu rồi tôi không ăn nó!
Lệ Thâm: Vậy tôi mua giúp em một cái? Dư Vãn: Được thôi, cảm ơn!!Lệ Thâm khẽ cười, hỏi cô: "Em về nhà chưa?"
Dư Vãn: Ừm ừm, vừa mới về.
Lệ Thâm: Tôi sẽ gọi cho em khi về tới nhà.
Dư Vãn: Ok, tôi muốn nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm.
Lệ Thâm: Ừ.Anh cất điện thoại, tự cười giễu mình.
Mấy năm nay, anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình đã hoàn toàn quên Dư Vãn, nhưng anh không chỉ không quên đi, mà ngay cả khẩu vị của cô cũng nhớ rõ ràng.
Anh hơi mím môi, đội mũ lên rồi dựa lưng vào ghế, chờ Tiểu Đổng trở về.
Hơn hai mươi phút sau, Tiểu Đổng mới cầm hai cái bánh nướng tìm thấy xe bọn họ.
Lệ Thâm nghe thấy tiếng mở cửa liền nâng mũ lên, mở to mắt nhìn cô: "Bánh nướng còn nóng không?"
"Không quá nóng, anh ăn ngay luôn đi." Cô leo lên xe và đưa bánh nướng trong tay cho Lệ Thâm.
Lệ Thâm cầm lấy nhưng không ăn, Tiểu Đổng có vẻ gấp gáp: "Ông chủ nói nên ăn ngay lúc còn nóng, nếu không thì lớp vỏ bánh sẽ không giòn."
Lệ Thâm nói: "Tôi thích ăn không giòn." Tiểu Đổng: "..."Vậy ngài còn ăn bánh nướng xốp giòn làm gì, ăn bánh bao không ngon hơn à!
Editor có lời muốn nói: Ảnh minh họa bánh bột ngô chiên giòn..