Nụ Hôn Của Nữ Thần

Phản ứng đầu tiên của Lệ Thâm là, anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, vậy mà lại sinh ra ảo giác thế này. Nhưng rất nhanh, cô gái dưới ánh đèn đường cũng phát hiện ra anh, cô ngẩng đầu nhìn qua, sau đó giống như anh sững sờ tại chỗ.

Dư Vãn nghĩ cũng chưa nghĩ đến, chỉ xuống lầu chạy bộ một chút thế mà lại có thể gặp được Lệ Thâm. Không, đợi đã, người đó chắc là Lệ Thâm nhỉ. Không phải lại là tiểu ca ca nào đó nhìn giống Lệ Thâm đúng không?

Hai người trầm mặc nhìn nhau 10 giây trong bóng đêm tĩnh mịch, cuối cùng xác định đối phương không phải ảo giác, chính mình cũng không nhận lần người.

Dư Vãn trong chốc lát cảm thấy lúng túng, theo sau đó còn có hoang mang, cô đã từng giải quyết rất nhiều khách hàng khó nhằn, nhưng không biết phải làm sao để ứng phó tình huống hiện tại.

Một trận gió đêm thổi đến, Dư Vãn cảm thấy hơi lạnh, cô ngồi ở đây đã một lúc, cơ thể vừa nãy bởi vì chạy bộ ấm lên, lại bắt đầu lạnh dần. Cô mím môi, quyết định thấy khó không lùi, kết thúc trận giằng co trong gió lạnh này.

“Lệ…” Vừa gọi một tiếng, cô liền cảm thấy không ổn, không dấu vết nuốt xuống từ “Thâm” sắp kêu ra đến nơi, “Tiên sinh.”

Lại là Lệ tiên sinh.

Khóe miệng Lệ Thâm gợi lên một độ cong mỉa mai, lúc trước bình thường cô đều gọi anh là A Thâm, thời điểm đặc biệt, còn thân mật gọi anh một tiếng chồng. Bây giờ, anh với cô mà nói, cũng chỉ là Lệ tiên sinh.

Anh không chút thành ý mà cười một cái, hỏi cô: “Dư tiểu thư, cô cũng ở đây sao?”

Bảo an trong tiểu khu nhất định sẽ không cho người không liên quan vào chạy bộ, lúc này cô mặc quần áo thể thao ngồi ở đây, nguyên nhân có khả năng nhất, chính là cô cũng là một chủ nhà ở đây.

Một từ “cũng” của anh, khiến trong lòng Dư Vãn lại dâng trào lên sóng to gió lớn: “Anh cũng ở đây sao?”

Lệ Thâm hơi gật đầu: “Ừ, ở căn biệt thự ngay phía trước.”

Dư Vãn “Ồ” một tiếng, ngón tay lạnh như băng dần dần xiết chặt, Lệ Thâm cũng mím môi, hai người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc lần nữa.

Sự yên lặng lần này không giống lần trước, Lệ Thâm và Dư Vãn đều đang nghĩ về cùng một chuyện.

Đài truyền hình ABA lâu đời của thành phố A, mỗi năm đều tổ chức một cuộc bình chọn theo công chúng, tất cả những người sống ở thành phố A, đều có thể tham gia.

Nội dung cuộc bình chọn là — ở thành phố A, bạn muốn ở đâu nhất?

Khu công viên Tây Giao Lệ Trạch, bởi vì phong cảnh tuyệt đẹp do thiên nhiên ưu ái, cùng với những con phố thương nghiệp cao cấp lâu đời, liên tiếp vài năm liền đều giành vị trí thứ nhất. Ở đây không giống với quảng trường Tinh Quang sầm uất phồn hoa, nhưng nhịp sống lại thoái mái hơn, mà thương nghiệp chung quanh công viên Tinh Quang vẫn chưa phát triển, phong cảnh mặc dù có thể cùng công viên Lệ Trạch đấu một trận, nhưng thua ở mặt tiện lợi.

Cuộc bình chọn này Lệ Thâm và Dư Vãn cũng tham gia, hai người giống với đại đa số người ở thành phố A, đều rất thích công viên Lệ Trạch. Lúc đó hai người họ chen chúc ở một phòng nhà nhỏ chưa đến 20 mét vuông, ước mơ về sau chuyển đến khu nhà cao cấp bên cạnh công viên Lệ Trạch, trở thành tương lai của những kẻ chiến thắng cuộc sống.

Hiện tại, cả hai người họ đều đã dọn đến đây, nguyện vọng ngày xưa của họ đã được thực hiện rồi.

Sai sót duy nhất, chính là hai người bọn họ lần lượt sống ở hai khu nhà cao cấp khác nhau.

Ách, nhà của cô vẫn không tính là nhà cao cấp. Dư Vãn nghĩ như vậy.

Con ngươi đen láy của Lệ Thâm được fan khen rằng “chứa ngôi sao”, lúc này phủ lên một tầng sương mù, sau khi chia tay với Dư Vãn, anh vẫn còn chấp niệm đối với công viên Lệ Trạch, chỉ là anh không ngờ, Dư Vãn vậy mà cũng như vậy.

Cô cũng hoài niệm quá khứ của bọn họ chăng? Chính Lệ Thâm cũng cảm thấy buồn cười, khi xưa chia tay cô dứt khoát như vậy, làm sao còn có thể hoài niệm, chắc có lẽ cô chỉ đơn thuần yêu thích công viên Lệ Trạch mà thôi.

Lệ Thâm rốt cuộc cũng thả lỏng nét mặt, nhìn cô cười cười: “Chúc mừng cô, thỏa mãn mong nguyện.”

Dư Vãn cảm thấy Lệ Thâm nói như thế hình như là đang mỉa mai mình, nhưng cô làm gì có lập trường nào để nổi giận. Cô cũng nhìn anh cười cười: “Cũng chúc mừng anh.”

Lệ Thâm cẫn chưa trả lời, trong điện thoại Dư Vãn luôn cầm trên tay đột nhiên truyền ra một câu nói: ” Ngân Quang của Du Tiên lầu, thích hợp nhất để ngắm trăng đối ẩm. Có lòng rồi.”

Dư Vãn: “…”

Giết cô đi!!!!!

Cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, định bụng giả vờ như tất cả đều chưa xảy ra, nhưng mà ở đây yên tĩnh như vậy, đoạn thoại vừa rồi Lệ Thâm nghe không sót chữ nào.

Là một đoạn giọng nói anh ghi âm cho NPC Tạ Lương trong game.

Anh hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Dư Vãn, anh chỉ là vô tình nhìn thoáng qua như vậy, Dư Vãn thế nhưng lại cảm thấy trong ánh mắt lúc anh nhìn qua tràn đầy suy nghĩ.

Lòng bàn tay của cô lúc nãy còn lạnh đến đông cứng đã bắt đầu chảy mồ hôi, cô giả vờ thoải mái mà cười một tiếng, nói với Lệ Thâm: “Chuyện là, lúc trước không phải tôi đang bàn chuyện hôn lễ của con gái Hồ Đổng sao, Hồ tiểu thư cũng chơi trò này, cho nên tôi tìm hiểu một chút.”

Lệ Thâm nghe lời giải thích của cô xong, trầm mặt giây lát, nói: “Ồ, tìm hiểu giọng nói của tôi sao?”

“…” Chảng lẽ cô phải nói, bởi vì cô vẫn luôn không lên được cấp 30, mở khóa tửu lâu không được, chỉ có thể lên mạng xem video người khác đăng lên à? Mà tại sao anh cứ cắn chặt không buông vấn đề này vậy, cố ý à??

Thái độ lúng túng của Dư Vãn viết rõ trên mặt, đây khác xa với hình tượng tinh anh của những người thành đạt trong xã hội của cô ở hôn lễ Quách Cái tiên sinh.

Lệ Thâm lúc này ngược lại đang suy nghĩ thật: “Tìm hiểu game mà nghe giọng nói của tôi thì vô dụng thôi, xem thêm nhiều chiến lược một chút đi.”

“…” Bây giờ Dư Vãn đã chắc chắn là anh đang cố ý, “Ừm, tối sẽ xem, tôi đã tìm tòi từng chút để chơi rồi.”

Dư Vãn chính là một người đần độn trong trò chơi, Lệ Thâm rõ hơn ai hết, lúc học đại học định tìm cô cùng khai hắc*, cô thậm chí đến khai hắc là gì cũng không biết. “Cô thật sự biết chơi sao?”

* 开黑: chỉ hành động giao lưu khi chơi game qua mic.

“… Biết.” Mặc dù chẳng biết tại sao cô bị người ta giết đến hai lần, còn bị NPC ăn vạ, nhưng cô biết chơi.

Lệ Thâm gật đầu, căn bản không tin, dựa vào trình đọ chơi game của Dư Vãn, ở trong game có thể tìm được đường đã là phát huy vượt bậc rồi. Nhưng anh lại không nói gì, đơn giản mà kết thúc chủ đề này: “Tôi đã luyện tập xong rồi, về trước đây.”

“Ồ, được.” Dư Vãn trả lời theo bản năng, lại đột nhiên nhớ đến hotsearch vào ngày đầu tiên của năm nay, “Đúng rồi, lần trước tôi nhìn thấy trên tin tức nói rằng anh xảy ra tai nạn xe, anh không sao chứ?”

Cô vừa nhắc đến tai nạn xe, Lệ Thâm liền nhíu mi lại, lòng Dư Vãn trầm xuống, tự cảm thấy mình vẫn là nhiều lời rồi. Có lẽ nam nữ sau khi chia tay, nên đối xử thờ ơ với đối phương.

“Không sao, tôi đi trước đây.” Lòng Lệ Thâm hơi bực dọc, anh xoay người, đi về hướng ngược lại của Dư Vãn.

“Chuyện là…” Dư Vãn gọi anh lại, “Nhà anh không phải ở phía này sao?”

Cô chỉ vào một con đường xi măng khác.

“…” Lệ Thâm điềm tĩnh mà xoay người lại, bình tĩnh mà đi lướt qua bên cạnh cô.

Hướng anh đi, cũng là hướng về nhà Dư Vãn, vì không để anh nghĩ rằng mình đi theo anh, Dư Vãn cố ý chờ sau khi anh đi xa, mới một mình đi về.

Về đến nhà, Dư Vãn liền gọi điện thoại cho Chu Hiểu Ninh. Chu Hiểu Ninh lúc này vừa mới tan ca, vừa dọn đồ đạc vừa hỏi: “Sao thế? Muốn tớ chơi game chung với cậu sao?”

“Không phải, Ninh Ninh, mình hỏi cậu, cậu có biết Lệ Thâm cũng ở tiểu khu mà mình ở không?”

Chu Hiểu Ninh sửng sốt, nghĩ là mình nghe nhầm: “Cái gì? Lệ Thâm và cậu ở cùng một tiểu khu?”

“… Cậu nhỏ tiếng chút đi.”

“Ồ…” Chu Hiểu Ninh nhìn quanh một vòng, cũng may đồng nghiệp đều đã về kha khá rồi, “Cậu nhìn thấy ở đâu thế? Có chó săn tiết lộ thông tin hả?

Dư Vãn mỉm cười nói: “Lúc nãy chạy bộ dưới tầng mình nhìn thấy.”

Chu Hiểu Ninh: “…”

Cô im lặng một lúc lâu, phun ra một câu: “Mẹ nó, hai người cậu là nghiệt duyên gì vậy?”

Dư Vãn rất đồng cảm: “Cậu ở đây giúp mình trang trí lâu như vậy, cũng không nhìn thấy anh ấy một lần?”

“Không có, toàn bộ sự chú ý của mình đã va vào tiểu ca ca quản lí dự án rồi!”

Dư Vãn: “…”

Nếu Chu Hiểu Ninh đã không biết rõ chuyện, cô cũng không cần phải hỏi tiếp nữa, cô đi đến phòng ngủ mở máy tính, ngồi xuống giường: “Vậy được rồi, mình tiếp tục đi nghiên cứu game đây.”

“Khoan khoan khoan khoan, sau khi hai người gặp nhau thì sao? Nói những gì vậy?”

“Thì tùy tiện nói vài câu, cũng không nói nhiều.”

Chu Hiểu Ninh tận tình khuyên bảo: “Cậu nói đi hai người có duyên như vậy, thật sự không nghĩ đến việc quay lại sao? Ông trời cũng muốn giúp hai người đấy!”

Dư Vãn hơi mím môi: “Nếu cậu không có việc gì làm, mau tới đây dạy mình chơi game đi.”

“Cậu tìm Lệ Thâm dạy cậu đi, mình nhớ anh ta chơi game cũng giỏi lắm đấy.”

“… Tạm biệt nhé.” Dư Vãn cúp điện thoại, gối đầu lên đầu giường.

Khu công viên Lệ Trạch này, có không ít chung cư, tại sao trùng hợp như vậy, cô và Lệ Thâm đều chọn cùng một tòa. Chẳng lẽ thật sự là duyên phận chưa hết?

Dư Vãn lắc lắc đầu, hất hết tất cả những suy nghĩ trong đầu, lại đăng nhập vào game lần nữa.

Tối hôm nay cô vì để lên được cấp 30, một giờ hơn mới đi ngủ, buổi sáng ngày thứ hai lại tự tìm tòi hết nửa ngày, đến buổi chiều thực sự không chơi nổi nữa. Cô kiểm tra email, Đồ Giai Giai sửa lại bản kế hoạch lần nữa, còn đề ra một đống vấn đề, Dư Vãn suy nghĩ một lúc, thay quần áo chạy đến công ty.

Ngụy Thiệu và Triệu Hân lúc này đều đang họp, Đồ Giai Giai ngược lại đang ngồi ở chỗ của mình, đối diện với máy tính mà trầm tư suy nghĩ. Dư Vãn đi vào phong làm việc, gọi cô một tiếng, Đồ Giai Giai nhìn thấy cô, giống như gặp quỷ réo lên: “Cô Dư, không  phải Ngụy tổng cho chị nghỉ phép hay sao, sao chị còn chạy đến công ty ạ?”

Dư Vãn nói: “Chơi game mệt rồi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Đồ Giai Giai: “…”

Cô cảm thấy cô Dư quả nhiên có thiên phú dị bẩm, người khác đều là làm việc mệt mỏi chơi chút game, cô ấy thì là chơi game mệt mỏi thì đi làm việc.

Người không biết còn tưởng rằng nghề nghiệp của cô là game thủ nữa ấy chứ.

“Cô Dư, cô chơi game thế nào rồi ạ?” Đồ Giai Giai có chút hiếu kì.

Dư Vãn suy nghĩ một chút: “Phong cảnh trong game khá đẹp.”

“… Hở?”

“Tôi vì để ngắm cảnh, đã dùng khinh công bay khắp nơi, sau đó tự làm chính mình té chết không ít lần.”

Đồ Giai Giai: “…”

Có lẽ trong lúc thi đấu với Hồ tiểu thư, cô Dư có thể biểu diễn cho cô ấy một màn tự làm chính mình té chết, biết đâu có thể thắng vì đánh bất ngờ.

“Đúng rồi, cô có biết chơi game không?” Dư Vãn nhìn dáng vẻ của Đồ Giai Giai, cảm thấy cô ấy rất thạo chơi game.

Đồ Giai Giai nói: “Em biết chơi ạ, nhưng mà hiện tại em không có thời gian chơi, trong tay em còn có bảng kế hoạch vẫn chưa sửa xong.” Đồ Giai Giai nói đến đây, mặt liền nhăn lại: “Cô Dư, email em gửi cho chị chị đã xem chưa ạ?”

“Xem rồi, tôi bảo cô đọc sách cô đã đọc chưa?”

“… Số sách đó mua hết thì mắc lắm ạ, em vào học nghề một tháng tiền lương chỉ có một ngàn rưỡi.”

“Không phải công ty có bao ăn bữa trưa sao, bánh và đồ uống cửa phòng trà nước cũng có thể ăn tự nhiên.”

“… Như thế cũng không đủ sống ạ.” Đồ Giai Giai che mặt, ” Phí mạng của em cũng sắp đóng không nổi nữa rồi.”

Học trò nhỏ Đồ Giai Giai này, vẫn luôn khiến Dư Vãn nhớ đến mình của trước kia, cô nghe những lời kể khổ này của cô ấy, cười một tiếng nói: “Cô biết không, lúc tôi còn học nghề, còn khổ hơn so với cô nữa đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau lại là cảnh hồi ức, hihi

Công viên Lệ Trạch đối với Dư Vãn và Lệ Thâm mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, sau này vẫn sẽ xuất hiện một cách cường thế(?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui