Lời nguyền tình yêu của Hoàn chuyển thủy lộ
“Nghe rõ chưa?”, bà lão rất kiên nhẫn, hỏi lại.
“Cháu nghe rõ rồi, cám ơn bà". Tuấn Hạo đáp lại rất lễ phép.
"Vậy bà và ông nhà bà đi trước nhé, hai cháu chơi vui đi!”. Bà lão nói xong bèn khoác lấy cánh tay ông lão và bỏ đi.
“Vâng, tạm biệt”. Tuấn Hạo một tay đút túi quần, tay kia vẫy vẫy chào tạm biệt họ. Ra vẻ đẹp trai cơ đấy!
“Tạm biệt! Nhớ đấy, nhất định phải chạm cùng lúc đó!”. Cách một khoảng xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng hét của bà lão.
Thật lợi hại, không biết bà ăn gì mà già thế rồi vẫn còn duy trì được chất giọng sang sảng như thế. Hâm mộ thật!
"Tiễn Ni, có muốn thử không?”. Tuấn Hạo nhìn hòn đá tròn ở giữa "Hoàn chuyến thủy lộ”, rồi quay lại hỏi tôi vẻ mong chờ.
“Anh tin lời bà lão đó nói à? Đến cả chuyện chúng ta là tình nhân hay không mà bà ấy còn đoán sai mà!"
“Đó là vì anh diễn xuất quá tuyệt!”
“Xì, tự sướng!”
“Ừ, anh tự tướng! Em có muốn thử không?”
"Chúng ta không có tình yêu, thử thế nào cũng không linh dâu!". Tôi buột miệng, nhưng nói xong mới cảm thấy hình như mình đã khiến anh sốc, chắc chắn anh sẽ giận, nhưng không ngờ anh chỉ mỉm cười gật đầu:
“Ừ, nói đúng! Tình cảm của một người thì không thể gọi là tình yêu, đúng không?! Vậy đợi đến khi em cũng thích anh, đến khi chúng ta có được tình cảm thật sự thì thử sau nhé!"
"...” Chúng ta sẽ không bao giờ có tình yêu thật sự đâu!!! Từ lâu đã như thế rồi, Tuấn Hạo, chằng lẽ anh vẫn chưa rõ lòng em hay sao?!
Anh thấy tôi không trả lời thì có vẻ hụt hẫng, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác:
"Tiễn Ni em có khát không? Anh đi mua nước nhé?"
“Vâng, cám ơn anh...". Tôi nở nụ cười tươi rói với anh.
“Anh sẽ về nhanh thôi, không đi xa đâu".
“Vâng!“. Tôi cười, gật mạnh đầu, anh cũng mỉm cười lại với tôi rồi quay người chạy đi.
Những đám mây đen buồn phiền lại xuất hiện trên gương mặt tôi...
Tôi đờ đẫn nhìn "Hoàn chuyến thủy lộ” nuớc chảy liên tục, ngắm hòn dá tròn trơn nhẵn ở chính giữa, bất giác tiến lại gần như bị mộng du.
Làn nước mềm mượt dịu dàng trôi qua giày tôi, ngón chân tôi, gấu váy tôi, mát quá, dễ chịu quá...
Trong chớp mắt, tôi đã đến trước hòn đá ấy... Hòn đá này, nếu những người yêu nhau cùng lúc chạm vào, thì sẽ khiến tình yêu lâu bền mãi mãi, thiên trường địa cửu??? Thật thế sao? Có thật là như vậy không???
He he, cho dù là thật, thì chuyện lãng mạn tuyệt đẹp như thế đối với tôi, cũng tuyệt đối không xảy ra được nhir?! Tôi sắp chết rồi mà...
Nhưng mà, hòn đá này quá là rất đẹp, sáng rực và thuần khiết đến nỗi không thể hình dung, chạm vào nhất định sẽ rất tuyệt nhỉ?
Tôi bất giác đưa tay phải ra... Chầm chậm...
“Bách!!!” Âm thanh gì thế? Sao lại vang lên cùng lúc tay phải tôi chạm vào hòn đá vậy???
A, là một bàn tay, và một cánh tay thon dài rất đẹp, một bàn tay mà tôi quá quen thuộc. ..
Tôi bàng hoàng ngẩng đầu lên, chạm ngay vào đôi đồng từ đen láy sâu không thấy đáy ấy, trong tích tắc, cả thế giới bắt đầu xoay chuyển...
“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất... "
“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất...”
“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất...”
Trong thế giới xoay chuyển, bốn phương tám hướng vang lên một âm thanh như thế.
“Ngốc!”, Thuần Hy rút tay lại đút vào túi quần, đanh mặt lại nói với tôi, “Ði theo anh! Anh có việc tìm em!"
Vậy lúc nãy anh... chỉ vì muốn tôi chú ý nên mới làm động tác vô tình như thể thôi sao...
"Xin lỗi, tôi không rảnh!”, tôi cũng sầm mặt xuống.
"Rốt cuộc em có đi hay không?" Thật là! Mời người khác kiểu thế à? Giống áp giải phạm nhân thì có.
"Không đi!!!!!". Tôi trừng mắt, hét lớn.
Thuần Hy, quên em đi, quên đi...
Vừa nói dứt lời, tay phải tôi đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt. Anh xiết chặt tay tôi, làm tôi muốn ngạt thở. Anh nắm tay tôi và kéo đi.
“Không! Anh buông tôi ra, buông tôi ra!!! Tôi đã nói là tôi không muốn đi, không đi, anh có nghe không hả???”
Hình như anh không nghe thấy thật, chẳng chút phản ứng cũng chẳng tỏ vẻ gì, vẫn như lúc nãy, chỉ kéo tôi đi. Tôi vốn không chống lại anh, chỉ la hét như một con gà bị người ta chụp lấy. Đáng ghét!
Đúng lúc cuộc vật lộn “trứng trọi đá” thì trước mắt tôi xuất hiện thêm một bóng dáng cao to khác, a, là Tuấn Hạo đang cầm nước uống đến. Ho ho, cứu tinh đến rồi!
“Xin câu hãy thả bạn gái tôi ra được không?” Tuấn Hạo nhìn chằm chằm Thuần Hy, vẫn nở nụ cười mê hồn, nhưng giọng nói toát ra vẻ kiên định không cho phép ai từ chối.
Nhưng Thuần Hy là người băng giá máu lạnh. Anh không chú ý đến Tuân Hạo, cũng chẳng thèm nhìn một cái, mà vòng sang hướng khác đi.
“Xin cậu hãy buông bạn gái tôi ra!”, Tuấn Hạo lại tiến đến chắn đường chúng tôi.
Lần này người có “nụ cười thiên sứ” như anh cũng nổi nóng rồi, anh cũng đanh mặt lại nhìn Thuần Hy trừng trừng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng sắc nhọn lạnh lẽo. He he, thì ra lúc anh đanh mặt lại nhìn cũng đẹp trai quá!
Thuần Hy vẫn không đếm xỉa gì đến Tuấn Hạo, kéo tôi vòng qua người anh ấy, tiếp tục bỏ đi. Tuấn Hạo ngột đưa một tay ra, túm lấy Thuần Hy, cau đó kéo lại gần mặt mình, lạnh lùng hỏi:
"Kim Thuần Hy tiên Sinh, anh thật sự không hiểu tôi đang nói gì à?”
Nhưng, nhưng trời ạ, Thuần Hy vẫn vô cùng băng giá, giữ trạng thái im lặng như bị câm của mình, chỉ đưa bàn tay nãy giờ luôn đút vào túi quần ra, nắm lấy cánh tay Tuấn Hạo rồi hất sang một bên.
Tuấn Hạo nổi giận thật rồi, anh nắm lấy ống tay áo của Thuần Hy, thốt ra từng từ:
“Xem ra, đối với người kênh kiệu như anh, chỉ động khẩu thì không có tác dụng!”
"Cậu - buông - tay - ra!!!“, Thuần Hy lạnh lùng nhìn Tuấn Hạo, nói tùng chữ một. Sự băng giá trong mắt anh như hạ xuống 20 độ, lạnh đến nỗi tôi đứng bên cạnh cũng run lên cầm cập...
Tệ quá, Thuần Hy nổi giận rồi, không thể tưởng tượng được, nếu anh bùng nổ thì... Không dám nghĩ Tuấn Hạo sẽ ra nông nỗi nào nữa! Cả cái quảng trường này cũng sẽ thành bình địa mất!
Lượng hàn lưu trong không khí mỗi lúc một tăng, gió Nam ấm áp trong tích tắc đã biến thành gió Bắc lạnh lẽo... Ôi trời... không thể nào? Chẳng lẽ hai anh chàng đẹp trai này định biến nơi này thành tình trường tranh giành người yêu hay Sao?
Hu hu hu... cứ thế này thì, chỉ mất mặt Quách Tiễn Ni đại mỹ nữ là tôi thôi!!!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ kích động của Thuần Hy... cũng đã đến lúc phải nói rõ ràng với anh rồi! Quách Tiễn Ni! Bây giờ không phải lúc kéo dài thời gian nữa! Mi đã chẳng hy vọng Thuần Hy không còn đau lòng vì sự ra đi của mi nữa hay sao? Thế thì bây giờ... ừ, chính lúc này, mọi việc bắt buộc phải cắt đứt rõ ràng mới được!
Thế là, tôi vội vàng nói với Tuấn Hạo, "Anh đừng ngăn cán anh ấy nữa! Em tự nguyện đỉ với anh ấy, có việc mà! Anh yên tâm, em sẽ quay lại nhanh thôi!"
"Tiễn Ni. . .”
"Tuấn Hạo, em vốn cũng có chuyện muốn nỏi rõ với anh ấy! Lần này em sẽ nói rõ ra với anh ấy, để sau này anh ấy không đến làm phiền chúng ta nữa! Anh yên tâm rồi chứ?“
Tuấn Hạo cuối cùng cũng buông tay Thuần Hy ra, ánh mắt nhìn tôi dần dần trở nên ảm đạm, “Tiễn Ni... Hy vọng quyết định lân này của em đúng đắn để không phải hối hận...”