Chỉ Có Anh Được Quyền Bắn Chết Em.
Chạy mãi chạy mãi, nhưng đột nhiên, từng cơn đau buốt ập đến chiếm toàn bộ đầu óc tôi, giống như ngàn mũi kim đã bắn vào đầu tôi trong vòng một giây ngắn ngủi.
Tệ quá! Chẳng nhẽ chứng bệnh đáng ghét kia lại phát tác?
Mặc kệ, không nghĩ nhiều nữa, tôi bắt buộc phải rời khỏi nơi này thật nhanh! Tôi không thể để anh biết bệnh của mình, tuyệt đối không được để anh đau lòng!
Trái tim như bị một tảng đá đè nạng xuống, dù tôi cố gắng hít thở thật nhiều, vẫn không hề có chút tác dụng nào.
“Cố lên! Quách Tiễn Ni!! Mi phải cố gắng lên!!!”
Nhưng... tầm nhìn mỗi lúc một mơ hồ... từng chút một... nhạt nhòa... nhạt nhòa dần...
Cuối cùng... cảm giác mờ nhạt ấy đã xâm chiếm hoàn toàn... trở thành... một màu đen tối phủ mờ trời đất...
... Mết quá... thật sự rất mệt, muốn ngủ quá...
Tôi đã mong muốn mình giữ vững được biết bao, cho dù chạy xa hơn một tí cũng được, nhưng...
Giây sau đó, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, từ từ đổ ập xuống...
Trong mơ màng, tôi lại nhìn thấy gương mặt Thuần Hy, ảo giác chăng? Chắc là thế...
...
“Đây là đâu? Địa ngục ư???”. Một luồng hơi lạnh giá bao bọc lấy tôi, tôi run lên bần bật.
“Đúng thế!!! A ha ha ha ha ha ha ha...”
Sau lưng bỗng vang lên một tràng cười man rợ, tôi kinh hoàng quay lại, đối diện với một gương mặt quỷ sứ đang đắc ý lạ thường, xấu xí là thường, gian xảo lạ thường, trên trán có dòng chữ bằng máu đen đang chảy xuống – “TỬ THẦN”!!!
“Không...” Tôi kinh hoàng hét lên.
Nhưng tại sao thế giới bỗng sáng ra? Khắp nơi toàn là màu trắng rực rỡ, còn cả mùi thuốc tiêu độc...
Tiếp đó là một người kéo tôi vào lòng, miệng anh thốt ra hai chữ: “Đồ ngốc!!!”
Tôi cứng người.
Thuần Hy... là Kim Thuần Hy!!!
“Buông tôi ra! Tôi đã nói không muốn thấy anh nữa, sao anh vẫn chưa bỏ cuộc hả???” Trái tim tôi như nhảy lên, tôi hét lớn. Hu hu... đầu tôi đau nữa rồi.
“Ngốc quá! Đúng là một cô ngốc!!!”. Anh vẫn ôm tôi thật chặt, tôi không thở nổi.
“Anh có nghe tôi nói không? Tôi bảo không muốn thấy anh nữa!”, tôi cố hết sức đẩy anh ra.
Thuần Hy đau buồn nhìn tôi, đột ngột cánh tay anh từ từ đưa lên, tạo ra mooyj hình chữ “L”.
Trái tim tôi như bị va đập mạnh, cảm giác lồng ngực bắt đầu dao động, tôi bấu mạnh vào thành giường, thì ra anh vẫn nhớ, anh vẫn nhớ “ám hiệu hoàng kim tình yêu tuyệt mật” của chúng tôi...
“Treo ba con búp bê cầu nắng chứng tỏ em yêu anh, anh không thấy đây là một ám hiệu tình yêu rất lãng mạng à?”
“Không.”
“em cũng rất muốn có một ám hiệu tình yêu lãng mạn như thế”.
“Anh tuyệt đối sẽ không treo đâu”.
“em có bảo anh treo búp bê cầu nắng đâu, người khác dùng rồi, em không cần! Chúng ta phải phát minh ra một ám hiệu tình yêu hoàng kim tuyệt mất – chỉ thuộc về hai người chúng ta – và mới hoàn toàn!!!”
“Hmmm... Có rồi! Thuần Hy, chúng ta dùng ngón cái và ngón trỏ làm một chữ L có nghĩa là ‘yêu thích’, anh thấy sao?”
Tôi vừa nói vừ thuận tay làm một hình chữ L.
“Anh nhìn này, thế tay này vừa đơn giản lại rõ ràng, vừa dứt khoát vừa thâm tình, cần hình tượng có hình tượng, cần đẳng cấp có đẳng cấp, con gái mà làm như thế này chắc chắn sẽ toát ra nét hấp dẫn kiểu hoang dã, con trai mà làm thì cang cool và đàn ông hơn hẳn (vô tình tôi đã bắt đầu quảng cáo cho thế tay đó rồi)...”. Tôi càng nói càng hăng, đúng là muốn không khâm phục bản thân cũng khó quá, he he...
“Thế nào? Thuần Hy, anh thấy ám hiệu này được không? Bản thân em thấy rất cool! He he!”
“Cool, rất cool! Em muốn bắn chết anh à?”
“Hả? Bắn chết?”. Tôi lật lật tay mình để xem lại ám hiệu.
Chết tiệt thật! Nhìn ở một góc độ khác, quả thực có vẻ giống như súng nhắm vào ai đó! Không đúng! Cái gì mà hơi giống chứ, rõ ràng là nó mà.
Buồn bực vô hạn ing!
“Bắn chết anh cũng không sao...”. Thuần Hy đột ngột thốt ra một câu.
“... Hử?”
“Nếu em muốn anh chết, anh sẽ chết...”
“Thuần Hy...”
“Em có quyền bán chết anh, chỉ mình em thôi đấy!”
“... Thuần Hy...”
Tên ngốc này, nói những lời tình cảm đúng là đâu vào đó, sao trước kia giả vờ thiểu năng trí tuệ tình yêu thế? Ghét quá! Đúng là ghét!!!
“Đồng thời, anh cũng có quyền bắn chết em, cũng chỉ mình anh thôi đấy!”
... Nhớ rồi, Thuần Hy, đây là ám hiệu tình yêu tuyệt mật của chúng ta.
...
Tất cả, dường như chỉ mới như ngày hôm qua.
“Em quên rồi à? Quyền bắn chết em chỉ có anh!”. Thuần Hy nhìn sâu vào mắt tôi, rất đau buồn.
Tôi đờ đẫn. Anh nói thế... chẳng nhẽ...
“Nhưng, em lại muốn trốn anh, một mình lặng lẽ bỏ đi. Anh không cho phép em làm thế!!!”. Anh chưa bao giờ kiên quyết thế.
“Anh đang nói gì thế?? Anh đã biết những gì?? Ai nói cho anh biết??”
“Là anh đã nói cho cậu ấy biết!”. Một giọng trầm thấp vang đến từ một góc giường khác, tôi nhìn thấy Tuần Hạo đang dựa vào cạnh bàn.
“Anh nói hết ròi?”
“Phải!”
“Thân Tuấn Hạo, anh là đồ khốn!!!!!” Tôi vớ ngay chiếc gối trên giường ném mạnh vào anh.
“Tại sao anh lại nói? Tại sa....o????? Em không muốn anh ấy biết em bệnh sắp chết, em không muốn để anh ấy tương hại, cho dù em ở bên anh ấy, em cũng chỉ mong được sống như người bình thường, mang đến hạnh phúc và niềm vui cho anh ấy, chứ không phải là lo buồn và bi thương, anh có biết không???”
“Anh biết!!! Nh biết hết!!! Anh cũng không muốn nói, anh cũng muôn ích kỷ ở bên em, một mình! Ích kỷ để chia sẽ hỷ nộ ái ố với em, nhưng em lại muốn ở bên cạnh cậu ấy, em rất muốn thế, mỗi giây một phút xa cậu ấy là em lại đau khổ! Mỗi lận thết em khóc đến không biết trời đất là gì vì cậu ấy, mỗi lần thấy em nhớ lại hồi ức mà vùng vẫy tuyệt vọng như người sắp chết đuối, tim anh rất đau, đau muốn ngạt thở...”
“... Tuấn Hạo...”
“Tiễn Ni, em có biết không, lần này em đã ngất đi mười ngày, bác sĩ nói đó là biểu hiện khối u đã chuyển sang ác tính quá nhanh! Em có biết tại sao mấy hôm nay em phát bệnh mỗi lúc một nặng hơn không? Bác sĩ nói là do tâm trạng bị ảnh hưởng, vì em quá đau buồn, dù anh đau khổ cũng phải nhẫn nhịn đê tạm trả em lại cho Kim Thuần Hy, vì bây giờ, chỉ ở cạnh cậu ấy thì em mới hạnh phúc...”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là anh từ bỏ em! Bây giờ em đang bệnh, bệnh của em là quan trọng nhất, mà anh luôn tin rằng tình yêu chân thành sẽ tạo ra kỳ tích, anh làm thế vì muốn tác hợp tình yêu của hai người lại để tạo nên kỳ tích lớn hơn – kỳ tích khiến em khỏe lại. Trước khi kỳ tích xảy ra, anh không thể trở thành tình địch với cậu ấy, nhưng một khi kỳ tích xuất hiện, cuộc chiến tình yêu sẽ bắt đầu!”
Tuấn Hạo nói xong câu cuối, đưa mắt nhìn Thuần Hy vẻ khiêu khích.
“Đương nhiên!!!”. Thuần Hy đưa mắt đón nhận sự khiêu khích đó, nhướn mày nói, “Tôi sẽ không thua đâu!”
“Làm người thì đừng tự tin quá nhiều! Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, biết chứ?”, Tuấn Hạo mỉm cười.
“Ừ, đối với người có tư chất bình thường thì đúng là thé thật...”
“Được thôi!” Tôi tức giận ngắt lời họ, “Hai người các anh làm gì thế hả? Xem tôi là gì? THứ đồ chơi để đánh cược à? Nếu các anh đã biết tôi bệnh sắp chết rồi thì còn ở lại làm gì? Đi! Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy các anh!”. Nói xong, tôi lại vơ một chiếc gối khác trên giường ném về phía Thuần Hy.
“Anh sẽ không xa em nữa!”. Thuần Hy như một bức tượng, mặc gối ném lên người anh vẫn không nhúc nhích.
“Tôi sắp chết rồi!! Sắp chết rồi!!! Chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu?????”
“Ngốc! Ai bảo em sắp chết? Em sẽ khong chết!!!! Anh sẽ không để em chết!!!!” Anh nhìn sauu vào mắt tôi.
“Đúng!!!!!”. Tuấn Hạo tiến đến choàng vai Thuần Hy, “Bọn anh quyết không để em chết!!! Có hai anh chàng đẹp trai hoàn mỹ xuất sắc thế này cùng em chiến đấu với bệnh tật, sao lại thua cho được?! Đúng không, Thuần Hy?”
“Ừ!”, Thuần Hy nở một nụ cười hiếm hoi với tôi.
Xì, hai người này đúng là tự sướng.
“Tuy bệnh của em phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh và Tuấn Hạo đã quyết định liên hệ với các bác sĩ giỏi nhất thế giới, mong họ có thể tìm ra cách điều trị tốt nhất. Tiễn Ni, tin anh đi!”. Ánh mắt kiên định của Thuần Hy khiến tôi ấm áp quá!
“Nhưng mà, lỡ em vẫn chết thì sai?”, tôi lặng lẽ nói.
“Ngốc! Em sẽ không chết!”
“Kim! Thuần! Hy! Chẳng lẽ em là đồ ngốc, thì sẽ không chết được hả?”, tôi hét lên.
“Tiễn Ni! Anh nhớ em đã nhận lời rằng, dù sau này anh nói gì, làm gì, em cũng sẽ tin anh! Phải thế không?”
“Đúng! Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết! Chẳng lẽ em muốn nuốt lời?”
“Không! Chưa bao giờ em nghĩ sẽ nuốt lời!”
“Vậy thì tốt!”, anh rốt cuộc đã nở nụ cười, “Tiễn Ni! Xin hãy tin anh! Anh quyết không để em chết!”
Nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của anh, tôi bỗng thấy trái tim tràn ngập dũng khí kiên cường.
“Dạ!”, tôi gật mạnh đầu với anh, “Em biết rồi! Hai anh cứ yên tâm! Em là Quách Tiễn Ni – thiếu nữ xin đẹp kiên cường vô địch vũ trụ! Em không sợ! Em không thèm sợ đâu!”
Cứ thế đi, dựa vào Thuần Hy như thế, cho dù tôi sống được bao lâu, tôi đã quyết định sẽ ở bên anh mãi mãi rồi! Ở cạn người mình yêu thương thật là hạnh phúc, rât hạnh phúc...
Tôi ích kỷ quá phải không? Tôi không biết chịu trách nhiệm đúng không? Tôi đã đón nhận anh, vậy sau khi tôi chết rồi anh sẽ thế nào? Nhưng tôi không thế chịu đựng những tháng ngày vắng anh nữa, cho dù một giây một phút, dù sau đó tôi phải xuống địa ngục, tôi cũng theo anh, nhất định phải theo anh!
Thuần Hy, đời này kiếp này, ngoài anh ra, em không bao giờ yêu ai khác!!!