Tịnh Mỹ và Long Nhật Nhất
Không biết bao lâu, tự dưng cảm giác kỳ quái cứ lởn vởn đeo bám, tôi mở choàng mắt…
“Tiễn Ni, Tiễn Ni! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết giọng nam đáng yêu đó là Lý Tú Triết. Thật tốt quá, anh đến để thăm tôi, ha ha.
Tôi đang định chuẩn bị lên tinh thần để trò chuyện với Tú Triết thì bỗng nhiên một gương mặt đáng yêu và vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
“Hả??? Tịnh Mỹ????”
Chính xác, đúng là Tịnh Mỹ!!! Đồng bọn Trương Tịnh Mỹ vừa đáng yêu cũng vừa đáng ghét của tôi! Nó đang mở to đôi mắt đẹp ngồi trước mặt tôi và đờ đẫn nhìn tôi.
Quá lâu rồi không được gặp Tịnh Mỹ, bao lời muốn nói cứ như bị chặn ở cổ họng!
“Tịnh Mỹ chết tiệt! Tịnh Mỹ xấu xa! Sao bây giờ cậu mói chịu đến thăm tớ… hu hu hu…”
Quách Tiễn Ni, mi là đồ ngốc, nhìn thấy Tịnh Mỹ phải nên cảm động và vui sướng chứ? Sao nước mắt lại chảy ra thế này??
“Tiễn Ni ngốc nghếch! Phải là tớ tức giận mới đúng chứ?! Lúc đó cậu lẳng lặng bỏ đi không nói lời nào, bỏ lại mình tớ… Tớ hận cậu chết đi được!”
Woa, mẹ ơi, nắm tay của Tịnh Mỹ đã vung lên.
Nhưng khi nắm đấm của Tịnh Mỹ giáng xuống vai tôi, tôi lại chẳng thấy đau tí nào – vì nó không vận chút sức mạnh nào cả.
Hu hu hu, trong đôi mắt to của Tịnh Mỹ đang lấp lánh nước, nhất định là rất lo, rất lo cho tôi.
“Tịnh Mỹ, Tịnh Mỹ yêu quý, tớ cũng rất nhớ, rất nhớ cậu…” Tôi đưa tay ra định ôm nó.
“Này, cô làm gì vậy?”. Bên cạnh bỗng thò ra một cánh tay, giật Tịnh Mỹ lại nhanh như chớp, khiến tôi ôm phải không khí, chút nữa ngã nhào xuống giường.
Đáng ghét!!! Cái tên chết tiệt nào vậy??? Hai chị em tôi đang trao đổi tình cảm mà không hiểu à? Tôi có phải con trai đâu mà ghen với chả tuông? Thật là, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!!! Hứ!
Tôi bực bội hằm hằm ngước nhìn lên…
Úi da, thì ra nhìn cũng đâu ra đó lắm, nhưng cái đầu nhím vàng hoe này hơi bị chói mắt, có lẽ anh ta vừa từ hiện trường vụ nổ bom nguyên tử chui ra hay sao?
Khoan đã, khoan đã, tên này sao quen quá vậy?
“Hả? Anh ta là … Long… Nhật… Nhất????”. Tôi giật bắn mình lùi lại.
Trời ơi, đúng là cái tên Long Nhất Nhật đại ma đầu của bang SK rồi, Long Nhất Nhật từng bắt cóc tôi và đánh trọng thương Thuần Hy, cái tên mà tôi từng ao ước đưa lên miệng rồi cắn xé tơi bời, nhưng… haizzz, bỏ qua đi, nếu anh ta đã là bạn trai của Tịnh Mỹ thì… “Chồng của bạn, không bắt nạt” mà, he he.
“Phải! Tôi chính là Long Nhật Nhất, cô muốn gì?”
“He he, không muốn gì cả, không muốn gì cả, he he…”
Tại sao lại làm ra vẻ phòng bị như vậy, chẳng lẽ trong đầu anh ta chỉ có mỗi hai chứ “đánh nhau” hay sao? Xì xì, cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế, không hiểu nổi Tịnh Mỹ tại sao lại thích được?
“HOHO, anh Long à, khá lắm, cũng biết thương hoa tiếc ngọc ghê nhỉ? Vậy giao Tịnh Mỹ cho anh là yên tâm rồi, he he”.
“Tiễn Ni, sao lại nói những lời như người sắp chết thế hả?” Đôi mắt Tịnh Mỹ không biết đã đỏ hoe như mắt thỏ trắng từ lúc nào.
“Đúng , đúng, đúng, Tiễn Ni, anh không cho phép em nói như thế, hu hu hu… anh, anh, anh… hu hu hu…”. Nước mắt Tú Triết cũng bắt đầu rơi tí tách.
Haizzz, cái tên Tú Triết này… tôi xúc động quá.
“Này ngốc, khóc cái gì? Không được khóc!”. Tịnh Mỹ vỗ lên đầu Tú Triết, nhưng sao tôi thấy trong đôi mắt đỏ hoe của nó cũng bắt đầu lấp loáng những giọt lệ nhỉ?
Hu hu hu… Tịnh Mỹ cũng sắp khóc rồi ư? Chúng tôi đã hai năm chưa gặp, mọi người phải vui vẻ mói đúng chứ!!! Haizzz, tất cả đều do tôi không tốt, đều do tôi không tốt…
Không được, tôi không muốn thấy vẻ thương tâm của Tịnh Mỹ, bạn bè của tôi nhất định phải sống vui vẻ hạnh phúc!
“He he, thì tớ vốn là người sắp chết mà! Ngoan nào, đừng khóc nữa, ha ha…”. Tôi vờ cười hi hi vỗ lên vai nó dỗ dành như dỗ trẻ con, ai ngờ nó đập tay tôi xuống, “Ai khóc? Cậu nghĩ ai cũng là cái thùng nước mắt như cậu à?”
“Tiễn Ni, bọn mình nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra bác sĩ giỏi nhất, nhất định không để cậu chết đâu! Sau này cậu đừng nhắc tới chữ ‘chết’ với tớ! Không ai được nhắc hết!”. Tịnh Mỹ nói với tôi, rất nghiêm túc.
Nhìn khóe mắt Tịnh Mỹ vẫn lấp lánh nước, tôi bỗng thấy lòng thật chua xót… hu hu hu… xúc động quá!!!
“Tôi cũng sẽ đi tìm bác sĩ!”. Long Nhất Nhật đột ngột chen vào.
“Anh cũng thế! Tiễn Ni em đừng lo! Hãy tin bọn anh!!!”. Tú Triết cũng chen ngang.
“Các anh ư?”. Tịnh Mỹ bĩu môi, “Đừng có tìm một ông thầy thuốc dở dở ương ương đấy! Tiễn Ni là bạn yêu quý bảo bối của em! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”
“Trương Tịnh Mỹ! Em dám xem thường chồng em à! Em chết chắc rồi!” Long Nhật Nhất bất mãn gầm lên.
“Long Nhật Nhất!! Lúc nãy em vừa nói không được nhắc đến chữ đó!!! Còn nữa, anh dám gầm gừ với vợ anh hả, anh chán sống rồi đúng không???”
Oh my God, tôi đau đầu quá, đau đầu, đau đầu…
Không biết bao lâu sau, khi tôi ngáp đến chảy nước mắt, hai người đó mới “bàn bạc” xong, Tịnh Mỹ ra hiệu cho Long Nhật Nhất, Long Nhật Nhất bèn di dời thùng đồ đạc to khủng bố ở ngoài cửa vào trong.
Anh ta đạp một phát vào chiếc thùng giấy đáng thương, chiếc hộp “soạt” một tiếng rách ra làm đôi, đồ đạc trong đó tuôn ra ào ào như suối trước mắt tôi.
Ôi chà, một đống đồ to tướng, giống như một nấm mồ, ặc ặc ặc, đúng là đồ mồm quạ thối, phải là một đống đồ đạc đáng yêu chứ, hi hi.
Để tôi xem là cái gì nhé? Ha ha, đó là những món đồ chơi mới xuất bản gần đây, và rất nhiều, rất nhiều búp bê vải, những thức ăn vặt, đĩa trò chơi, phim ảnh, CD v.v…
Oh my God!!! Trời ơi, cái thùng này giống như túi của mèo máy Doremon vậy! Sao toàn những thứ tôi thích thế này? HOHO, tuyệt vời, đúng là tuyệt vời!!!!
“Tịnh Mỹ, những món này cậu tặng tớ hết hả?”
“Phải, để cậu ở đây khỏi buồn chán ấy mà!”
“Thank you very much!!! Tớ thích quá!!! Tớ thật sự rất thích đó, he he! Tớ yêu cậu, Tịnh Mỹ!!!”. Tôi ôm choàng lấy Tịnh Mỹ thật chặt.
Yeah!!! Tuyệt quá đi thôi!!! Đúng là bạn tri ấm tri kỷ của tôi luôn là Tịnh Mỹ!!! Ha ha! Lần này ổn rồi, tôi ở trong bệnh viện cũng sẽ không buồn chán nữa, he he…
Nhưng Tịnh Mỹ có vẻ chẳng có chút xúc động trước sự nhiệt tình của tôi, nó chỉ cứng đờ để tôi ôm như một con rối, sau đó bình thản thở dài, nói, “Haizz, Quách Tiễn Ni, phát âm tiếng Anh của cậu đến bao giờ mới chuẩn được một tí đây???”
Tôi choáng…
Có điều, tốt quá rồi, Tịnh Mỹ nói sẽ đến thăm tôi thường xuyên, he he!!!