Nằm trên giường ngắm sao
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoài cửa sổ trời đã đen như mực, mi mắt bắt đầu díp lại…
Thuần Hy mỗi lúc một ân cần chu đáo hơn! Anh đưa tôi đến phòng ngủ, còn khẽ khàng kéo chăng đắp cho tôi nữa.
“Chúc ngủ ngon!” Anh hôn thật dịu dàng lên trán tôi, rồi quay người định đi.
“Đừng đi!” Tôi vươn một tay ra khỏi chăn, níu lấy tay anh.
“Thuần Hy, ngủ cùng em được không? Em muốn ngủ trong lòng anh, như thế em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa…”
“Không!”
“Tại sao?”
“Anh sợ em cưỡng bức anh!”
“Cái gì??? Kim Thuần Hy! Vấn đề này là em phải lo mới đúng chứ!” Thật là, bây giờ còn đùa với tôi nữa chứ, anh nghĩ cơ thể anh làm bằng vàng thật à? Tên dáng ghét! Ghét! Ghét quá ghét quá!!!
“Ngốc!” Anh cười ranh mãnh, nhưng vẫn giở chăn ra, chui vào nằm cạnh tôi.
“Thuần Hy, ôm em đi được không? Ôm em đi mà, em muốn ngủ trong lòng anh, nũng nịu, anh không thắng nổi tôi nên dang tay ra ôm lấy tôi, he he.
Và tôi nằm trong vòng tay Thuần Hy, rất ấm áp, rất ấm, rất ấm, dường như trái tim tôi đã bình yên trở lại…
“Tiễn Ni, Quách Tiễn Ni, em ngủ rồi à?” Không biết bao lâu sau, tiếng Thuần Hy khẽ khàng vang lên bên tai.
He he, dịu dàng làm sao, rất dịu dàng, không giống anh thường ngày nữa, tôi cảm thấy quãng thời gian này, Thuần Hy dịu dàng hơn nhiều… Vì điều đó, mà có lúc tôi lại cảm thấy cảm kích vì mình đã mắc bệnh này, he he…
“… Chưa… sắp…” Tôi nhắm mắt, trả lời như mộng du.
“Vậy em mở mắt ra một chút được không?”
“Dạ…” Hu, đang buồn ngủ mà mở mắt, đau khổ quá.
“A??? Sao… sao lại sáng rực như ban ngày thế này? Lúc nãy… lúc nãy tắt đèn, rõ ràng là tối đen như mực mà…”
“Em nhìn trần nhà!”
“Á???” Tôi không kìm được, hét lớn, “chuyện gì thế này??? Tại sao trần nhà như bầu trời đêm vậy, có quá nhiều sao thế này??? Đẹp quá, đẹp quá đi mất, chân thực đến độ em như nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao ấy…”
“Không phải ‘như’, mà là ‘thật’! Nó chính là bầu trời sao đấy!”
“Gì cơ??? Thật không? Vậy trần nhà đâu rồi? Trần nhà biến đâu rồi? Lúc nãy còn mà.”
“Anh mở nó ra rồi, giống như mở cửa sổ, nhưng vẫn còn một lớp kính trong suốt che chắn.”
“Ồ ồ, thì ra là thế, ha ha, thú vị quá!!! Nằm trên giường thế này, em có cảm giác những ngôi sao lung linh kia hình như lúc nào cũng có thể rơi xuống ấy, thần kỳ quá…”
“thuần Hy, sau này chúng ta tối nào cũng nằm thế này và ngắm sao nhé?”
“ Ừ”
“Vậy sau này đêm nào anh cũng cho em ngủ trong lòng anh nhé?”
“Ừ”
Và cứ thế, nằm bình yên và hạnh phúc. Thuần Hy à, chúc ngủ ngon…
…
Sao??? Có người đang đàn piano? Tiếng đàn văng vẳng bhuw có cánh, bay lượn không ngừng trong đầu tôi, đẹp quá, đẹp thật…
“Tiễn Ni… Tiễn Ni…”
Tôi mở bừng mắt – bóng dáng đẹp đẽ của Thuần Hy lập tức hiện ra…
Nhưng trong nhà vốn không có đàn piano mà. Choáng, hình như lúc nãy đang nằm mơ…
“Ngốc. Cuối cùng em đã tỉnh rồi”.
Tôi duị mắt. Lạ thật, hòn đảo phủ sương hay sao mà tôi thấy nhòa nhạt quá, bóng dáng Thuần Hy như được phủ một lớp sa trắng vậy, mơ hồ và nhòa nhạt…
Lẽ nào bệnh tôi lại nặng hơn? Không được, không được để Thuần Hy lo lắng!
“He he, đêm qua ngủ ngon quá, Thuần Hy à, hôm nay chúng ta có làm gì không? Còn nữa, bụng em đang đói quá nè, đói ghê ghớm!”
“Theo anh. Chúng ta đến thăm một người bạn!”
“Gì cơ? Bạn nào? Chẳng lẽ trên đảo này còn có ai khác?” Tôi vừa đi theo vừa thất vọng hỏi.
Cái anh Thuần Hy này làm gì thế? Chẳng lẽ anh không biết tôi đến đây là để sống một thế giới chỉ có hai người thôi sao? Thật là!!!
Hai Quach Tiễn Ni à, số mi thật khổ… hu hu hu…
“Nhìn thấy là em biết ngay!!”
“Chẳng lẽ người bạn đó ở gần đây?”
“Ừ”
“Nhưng sao em không thấy gì cả, có điều hình như phía trước có một tảng đá to…A… Đá??? Khoan đã, trời ơi… đó… đó là tảng đá tình yêu của chúng ta sao???”
Choáng, tôi bỗng thấy mọi thứ mờ nhạt! Tôi không thể xác định được có phải nó hay không!
Tôi lao về phía tảng đá mờ nhạt ấy, e dè bước đến gần, đưa tay ra…
Không sai, đó chính là tảng đá tình yêu của chúng tôi, đá tình yêu của tôi và Thuần Hy! Trên đó còn khắc “Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni!”
Tôi đưa tay sờ những chữ đó, trong lòng như có một luồng khí nóng trào ra…
Đá tình yêu xinh đẹp, ta nhớ mi lắm, nhớ lắm đó…
“Thuần Hy, chẳng lẽ… nó là người bạn mà anh nói?”
“Ừ”.
“nhưng… nhưng nó chẳng phải đang ở đồng cỏ thiên đường sao? Sao anh alij đưa nó đến đây được?” Lẽ nào sau khi tôi gặp Tuấn Hạo ở đó, Thuần Hy đã nhờ người chuyển đến?
“Anh nhờ người chuyển đến!” He he, quả nhiên, tôi thông minh hơn rồi.
“Nó đang ở đó yên lành, sao anh lại dời đến đây?”
“Nó là đá tình yêu của chúng ta, anh mong nó mãi mãi ở trong nhà chúng ta!”
Ừ!! Đúng rồi, đá tình yêu của chúng tôi phải để trong nhà chúng tôi mới đúng, he he, ha ha. Đá tình yêu, chào đón mi về nhà!
Tôi đưa tay lần sờ dòng chữ “Kim Thuần Hy Quách Tiễn Ni” trên đó, cảm thấy rất vui, không, là hạnh phúc, hạnh phúc lắm… … …