Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử


CHƯƠNG 18TÊN CON TRAI ĐÁNG GHÉT KHIẾN TÔI ĐAU LÒNGCái tên Tú Triết đáng chết, chưa đợi tôi từ chối đã dám cúp máy à? Tôi chưa nói cho cậu ta biết địa chỉ của nhà mình mà, sao cậu ta biết được nhà tôi ở chỗ nào?
Chẳng lẽ cậu ta theo dõi tôi về nhà à? Người như tôi thì có ai theo về đến nhà cũng chẳng hay biết gì.
>_< Không được, tôi phải bình tĩnh thì mới tiến hành kế hoạch săn ác quỷ được, tuyệt đối không để bị khuấy đảo, không thể bị cậu ta ảnh hưởng.
Ha ha, cũng may bổn tiểu thư hôm nay không có ở nhà! Tôi bắt đầu yên tâm ngồi ở đây, chậm rãi thưởng thức một lượt mỗi loại bánh ngọt rồi mới về nhà! Cái tên đại ngốc ấy không tìm thấy tôi ở nhà, tự nhiên sẽ hụt hẫng mà bỏ đi thôi!
Đúng rồi, phải khóa máy điện thoại đã! Như thế cậu ta sẽ chẳng tìm được tôi nữa, Quách Tiễn Ni yên tâm vui chơi được rồi-!
Nửa tiếng sau, tôi xách một túi đồ ngọt mua về từ tiệm bánh, ung dung bước về nhà. Đã lâu thế rồi chắc tên ngố Tú Triết đã về lâu rồi nhỉ? Hi hi! -A0A-Là lá la, tâm trạng vui vẻ tôi tiến đến chung cư nhà mình.
"Tiễn Ni..." 
Gì vậy? Có nhầm không...
Từ lúc nãy nghe thấy tiếng gọi đó, miệng của tôi cứ duy trì trạng thái thế này AOA. Lý Tú Triết ngốc nghếch kia, toàn thân ướt sũng chạy đến trước mặt tôi?! Tuy sự so sánh này đúng là hơi thái quá, song tôi vẫn cảm thấy - cậu ta giống như một "Con khỉ ướt." Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Còn nữa, cậu ta vẫn cười với tôi?
A_A! Trời đất! Tóm lại là thế nào đây? Tóc cậu ta ướt sũng dính sát vào hai gò má, như đã bắt đầu đóng thành băng, đôi môi lạnh tái xám đang run run, thở ra từng làn khói trắng...
Tên ngố này! Ngốc ngốc ngốc! T_T Tình trạng này mà cậu ta còn cười được, cậu ta không biết thời tiết lạnh thế này rất dễ ốm hay sao?
"Tú Triết!" Không rõ vì sao, trái tim tôi chợt thắt lại. 
"Tiễn Ni, cậu về rồi à!" Cậu ta lập cập nói.
"Tú Triết, sao cậu lại ra nông nỗi này?”
"Lúc nãy tớ cố gắng nhấn chuông, nhưng chẳng ai mở cửa, gọi cho cậu cũng tắt máy... Tớ rất lo lắng, nên gọi to tên cậu, kết quả... không biết nhà nào ác nhân thất đức vừa mắng tớ thậm tệ, vừa tạt chậu nước ra..."
"Cậu đúng là tên ngốc nhất gầm trời này! Bị ướt thế thì mau về nhà mà thay đồ chứ, cậu muốn bị ốm phải không?" Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó, bỗng dưng tôi có cảm giác rất đau lòng. T_T
"Tớ sợ tớ mà đi thì cậu sẽ quay về! Không nhìn thấy cậu, tớ sẽ đau lòng lắm!"
"Tớ thì không thế đâu!" Thì ra cậu ta vì muốn giữ lời hứa, đúng là tên đại ngốc!
"Nhưng tớ muốn gặp cậu! Tớ rất muốn gặp cậu! Tớ rất muốn gặp cậu thật mà!"
Tên này, muốn gặp tôi thì là muốn gặp, nói một lần tôi hiểu rồi, sao phải lãng phí nước bọt nhấn mạnh nhiều như thế, đúng là... Có điều không hiểu do đâu nữa mà tôi thấy rất cảm động, thật sự rất cảm động...
"Tớ có gì mà phải gặp?! Cậu xem bây giờ ra nông nỗi này, toàn thân ướt sũng hết thế kia, giống con khỉ mắc nước không?"
"Cái gì? Cái gì mà khỉ mắc nước? Tớ có giống khỉ đâu? ~A.A~ Cậu không thấy là tớ còn đẹp trai hơn diễn viên nam chính trong "Titanic" à?" Lý Tú Triết cười híp mắt hỏi tôi.

"Hả? Cái gì?" Ngượng quá, hễ nói đến tiếng Anh là tôi lại thấy choáng-.
"Hắt xì..." Cậu ta hắt xì một cái thật mạnh, "Ý tớ là, dáng vẻ lạnh đến phát run của tớ cũng phong độ lắm!"
Hu hu hu- xin cậu đừng đáng yêu thế có được không? Tôi... lỡ như không vững vàng, động lòng thì biết làm sao...
"Lạnh đến run lẩy bẩy còn làm ra vẻ đẹp trai! Mau về nhà thay quần áo đi!"
"Nhưng mà, nếu trên đường về tớ lạnh cóng chết mất thì sao? Tớ không nỡ rời cậu mà”.
"Hừ-, vậy thì phải làm sao đây? Quần áo ướt hết rồi, cứ mặc thế sẽ cảm mất. Mau vào nhà đi! Tớ tìm quần áo của bố tớ để cậu thay." Lúc này tôi cũng không nghĩ được gì hơn.
"Được thôi- tốt quá, chúng ta về nhà đi. ^0^~" Tú Triết nghe tôi nói thế, hí hửng chí như là gì gì ấy.
"Là nhà của tớ!!!" 
Cậu ta vốn chẳng đếm xỉa gì đến lời cảnh cáo của tôi.
Chúng tôi lên bằng thang máy, vừa mở cửa nhà, thì nghe thấy tiếng kêu của Tú Triết. 
"Oa, căn nhà nhỏ quá-! Tiễn Ni, tại sao cậu không nói tớ biết nhà cậu khó khăn, tớ có thể giúp mà."
"Cái gì? Nhà tớ có gì mà khó khăn chứ? Cũng bình thường mà! Chỉ vì nhà cậu quá giàu mà thôi! Vậy là cậu chưa thấy nhà của người nghèo thực sự rồi!"
Cái tên này, lần đầu đến nhà tôi đã bảo nhà tôi gặp khó khăn? Tức chết đi thôi! Xưa nay chưa có ai nói như vậy bao giờ.
"Nhưng mà sạch sẽ, ngăn nắp quá, hơn nữa cũng rất đáng yêu, tớ rất thích!" Cậu ta thấy tôi bĩu môi vẻ tức giận thì vội vàng bổ sung câu nữa.
Tôi cười, câu này còn tạm chấp nhận được.
Vừa thấy tôi cười là cậu ta bắt đầu đắc ý, mở tivi ra, ôm lấy điều khiển, đặt mông xuống nền nhà xem chăm chú.
"Sao lại ngồi dưới đất xem thế hả? Lạnh lắm” Tôi vừa tìm quần áo của bố tôi cho cậu ta vừa hỏi.
"Hà hà, tớ thích ngồi dưới đất, tớ ở nhà cũng toàn thế thôi. He he." 
"Không được, mau lên salon ngồi nhanh đi! Như thế sẽ ốm đấy."
“Không!" Cái tên này sao cứng đầu cứng cổ thế.
"Ngoan nào, nghe lời tớ, lên salon ngồi đi." Tôi bước lại kéo cậu ta lên. Sao tôi thấy mình cứ như đang dỗ ngọt trẻ con thế nhỉ. =.=
"Tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng cậu phải cho tớ hôn một cái. ^0^" Cậu ta đột ngột nắm lấy tay tôi, ngước chiếc cằm đẹp lên nhìn tôi, rèm mi bị ướt vẫn chưa khô hẳn sao mà dài thế, đôi mắt to đen nhánh sao mà sáng thế...
Trái tim tôi bỗng hoảng loạn. Tôi vội vã vùng khỏi tay cậu ta, đứng thẳng người lên, quay đi. Tôi...tôi... tôi rốt cuộc bị sao vậy, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta.

Không khí đang thoải mái tự nhiên thoáng chốc trở nên kì quặc... 
CHƯƠNG 19
MÌ "NI TRIẾT"

"Tớ...tớ đi tìm quần áo cho cậu đây. Đúng rồi, cậu đi tắm luôn đi, tớ đi mở nước cho cậu." Saukhi trấn tĩnh lại tôi quay lưng về phía cậu ta nói thế.
"Tiễn Ni!" Tú Triết bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau, khiến tôi giật bắn mình.
"Cậu làm gì thế hả? Buông ra!" Tôi vừa vùng vẫy vừa hét. Sao cậu ta lại như thế, sao lại như thế...
"Xin hãy sinh con cho tớ đi!" Giọng nói cậu ta chưa bao giờ kiên định như thế. A_A "Khụ...khụ..."
Ông trời ơi-! Vừa nãy sao con lại thấy tên này đáng thương?
Tên điên này lại bị gì rồi ư? Lần trước đá cậu ta đi, vẫn chưa rút ra bài học đau thương à?
"Mẹ nói, nếu thật lòng yêu một cô gái, thì hãy để cô ấy sinh ra những đứa trẻ của riêng hai người, đó là cách yêu tốt nhất!"
A_A 
"Cậu buông tớ ra đi đã! Nếu không... nếu không tớ sẽ giận đấy!"
Cậu ta ngoan ngoãn buông tay ra. 
Trong tích tắc cơ thể được tự do, tại sao... tại sao tôi lại thấy như có chút hụt hẫng? Quách Tiễn Ni, mi bị sao thế hả... tại sao? Đúng là... căm ghét chính mình! Ghét quá...
"Cậu giận rồi ư? Đừng giận mà! Tớ chỉ muốn ôm cậu một lúc thôi! Thật sự chỉ muốn ôm một lúc thôi mà."
Tú Triết cảm thấy như tôi tức giận nên bám theo sau tôi thốt ra từng chữ một. Đồ ngốc, chẳng lẽ tôi lại nói là tôi đang giận chính mình?
"Woa, cuối cùng tớ đã tìm ra rồi, bộ này thế nào?” Tôi tìm ra bộ quần áo dài nhất của bố, bèn vội vàng chuyển đề tài.
Với chiều cao lm85 của cậu ấy thì vẫn ngắn, song đã là bộ dài nhất rồi, thôi cứ mặc đại vậy.
"Vậy cậu vẫn còn giận tớ à?"
"Không giận, không giận! Được rồi, đi tắm đi đã, ngắn một chút cũng đành vậy, không còn bộ nào khác, dùng tạm đi." Tôi nhét quần áo vào tay Tú Triết, đẩy cậu ta về phía nhà tắm.
"Đúng rồi, Tú Triết, cậu có đói không? Có cần tớ làm chút gì cho cậu ăn không? A0A". Tôi hét lên vào nhà tắm. Không đối mặt với cậu ta khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

"Đói, tớ muốn một phần mì vị tỏi không thịt." Trong phòng tắm vọng ra giọng nói rõ ràng của cậu ta.
Mì vị tỏi á? Đó là cái quái gì? Lại còn không thèm thịt? Cậu có muốn ăn thịt thì tớ cũng không cho đâu!
Đúng là... cậu ta tưởng đây là tiệm mì nên gọi lung tung ah, cũng phải hỏi trước xem tôi có làm được không chứ! Tôi cũng thật là... sao lại hỏi cậu ta đói hay không để làm gì? Lại còn thêm một câu "Có cần tớ làm chút gì cho cậu ăn không?" nữa chứ! =.=
"Tú Triết, cậu nói món mì gì vậy? Tớ không biết làm đâu."
"Tớ cũng không nhớ nữa, cậu cứ làm đi, chỉ cần mì là được."
Cứ làm đi à? Vậy tôi làm đại đấy nhé! Không ngon thì đừng có trách đấy, tại cậu đòi ăn mà!
Đợi đã, tôi bỗng nhớ ra một vấn đề, lúc Tú Triết tắm thì tôi nấy mì cho cậu ta, kiểu gì vậy? Đúng là hơi giống một cặp vợ chồng trẻ!
Xùy xùy xùy, Quách Tiễn Ni, mi đang nghĩ lung tung bậy bạ gì thế hả? Đúng là... >_<
Xem ra tốc độ của tôi cũng nhanh thật, cậu ta tắm xong không lâu, món "mì vị tỏi" tôi tự tạo đã ra lò bốc hơi nghi ngút. Cậu ta mặc quần áo của bố tôi đúng là ngắn cũn cỡn, tứ chi đều lộ một khoảng ra ngoài, có điều vẫn rất đẹp trai.
"A_A Woa, đẹp quá!" Phản ứng đầu tiên của Tú Triết khi nhìn thấy món mì tôi làm.
"Đương nhiên rồi." Tôi rất đắc ý. Dù thế nào thì nấu mì cũng là sở trường của tôi mà.
"A_A Woa~. Ngon quá đi mất!" Phản ứng đầu tiên của cậu ta sau khi nếm thử.
"Thật hả?" 
"Thật!!! Tớ chưa bao giờ ăn món mì nào ngon như thế. Tiễn Ni, cậu giỏi quá!"
"Hà hà, chuyện nhỏ thôi! He he!" Tôi được cậu ta khen đến mức bay lơ lửng.
Ha ha! Sao tôi lại giỏi thế kia chứ? Ha ha ha! Đến tôi cũng không cầm lòng mà thán phục mình quá! Thấy dáng vẻ cậu ta ăn ngon lành, nuốt ào ào mà lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn hết sức.
"Tiễn Ni, chúng ta đặt tên ón mì này được không?"
"Không phải nó là 'Mì tỏi' à?"
"Đó là tên tớ từng gọi, chúng ta cần có tên riêng của chúng ta~0.0~"
Hừm —? Chúng ta????
"Vậy gọi là gì?"
"Gọi là 'mì Ni Triết’ được chứ?" 
"Mì Ni Triết? Tại sao gọi là mì Ni Triết?" 
"Là mì Tiễn Ni nấu cho Tú Triết ăn đó!"
"Gì chứ? Người ăn mà cũng được đặt tên, cậu khiêm tốn quá nhỉ!" -,-
"Nhưng đó là chủ ý tớ đề ra mà! Nếu tớ không nói là muốn ăn, cậu có làm không? Nếu cậu không làm thì có món mì này không? Nếu không có món mì này..."

"Được rồi, được rồi, thật không biết cái kiểu logic của cậu là gì nữa, sợ cậu quá rồi!"
"Tiễn Ni" 
"Hả?" 
"Sau này ngày nào tớ cũng đến nhà cậu ăn "Mì Ni Triết" có được không?"
"Cái gì? Không được." 
"Tại sao?"
"Tớ... tớ rất lười, không muốn làm, vả lại cũng rất bận!” =.= Tôi không nói dối, tôi thật sự rất bận, bận ra sức tiến hành cuộc săn ác quỷ thứ 100 của tôi, bận ra sức theo đuổi Kim Thuần Hy. tôi sẽ không thua cuộc dễ dàng đâu.
Điện thoại của Tú Triết reo vang rất đúng lúc, đúng là di động đáng yêu. Nếu không reo vào lúc này, chắc chắn cậu ta sẽ hỏi tiếp, "cậu bận thật ư? Tại sao cậu lại bận? Cậu bận những gì thế???" đại loại thế, đến lúc đó tôi phải căng đầu ra trả lời cậu ta.
"Con biết rồi, con cúp máy đây!" Tôi cứ nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ cậu ta chỉ nói mấy câu rồi cúp máy một cách thần tốc.
"Mẹ tớ giục về nhà!” Tú Triết ủ rũ cúi đầu. =.=
"Biết ngay mà, cậu về nhà nhanh đi!" Mẹ Tú Triết đúng là người cứu thế!
Nói thêm một lúc nữa, Tú Triết miễn cưỡng đi theo tôi ra cửa. 
 


CHƯƠNG 20
ĐÊM KINH HỒN


Nhưng chưa ra khỏi cửa cậu ta lại lên tiếng. 
"Tiễn Ni, ban đêm cậu ngủ ở nhà một mình có sợ không?" 
"Không SỢ."=_=" 
"Không sợ thật à?" 
"Không sợ thật mà." 
"Vậy tớ kể cậu nghe chuyện ma được không?" 
"Không! >-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận