Tôi chạy như bay xuống, nước mắt chảy tràn trên mặt, theo gò má rơi xuống tí tách...
--
"Thuần Hy!" tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh rồi.
Thuần Hy nằm trên mặt đất, lặng lẽ như đang say ngủ, đầu Phác Trân Hiền gối lên một cánh tay anh trông rất ngứa mắt.
"p>ooo0