"Tiễn Ni, hôm nay là sinh nhật mình..."
"Hử ~? Thật à?" Không tin cho lắm...
"Mình cho cậu xem chứng minh nhân dân nhé! Này-!" Cô ta rút phắt chứng minh thư ra, quả nhiên là thật, "Mình muốn cuộc đời mình có sự khởi đầu mới!"
"Cậu đi là vì nguyên nhân này thật à?"
"ừ".
"Cần thiết thế thật à? Có phải khoa trương quá không?"
"Mình biết bây giờ đối với bạn, mình là người cực kỳ xấu xa. Trước kia mình xấu, mình đã làm rất nhiều việc có lỗi với bạn, mình cũng không mong bạn có thể tha thứ ình..." -_-A Chính xác, cũng tự biết cơ à...
"Nhưng, nhưng trong lòng mình Tiễn Ni là người rất tốt, mình đã có lỗi với bạn nhiều thế mà bạn vẫn chịu giúp mình, các bạn tập bóng đều bài trừ mình, chỉ bạn là không, mình rất cảm động, thật sự đấy! Nên mình nhất định phải xin lỗi bạn trước mặt thần thánh..."
"A_0..." Tôi tốt thế à? He he, thật không quen được người khác tán dương ra mặt như thế, mà lại còn dùng lời lẽ kính cẩn nữa chứ...
"Thế nên mình rất muốn xin lỗi thật đàng hoàng. Mình thật sự cảm thấy rất có lỗi với bạn, mình rất thành tâm thành ý chỉ cần xin bạn ít thời gian thôi... Không biết... không biết bạn có nể mặt mình không..."
He he! Người ta đã nói thế rồi, làm sao tôi không nể mặt cho được?!!! Đương nhiên là tôi đi đến nhà thờ với cô ta rồi ~! He he he!
Trân Hiền đưa tôi đến một nhà thờ gần đó, trước kia tôi chưa từng đến, cảm thấy nơi này thật thần thánh. Các vị linh mục hình như đều giảng đạo ở bên ngoài nên nơi này tỏ ra vô cùng thanh tịnh.
Xem ra Trân Hiền đã thay đồi thật rồi, hai tay cô ta chắp lại, sám hối vô cùng thành tâm trước thần thánh, nhìn có vẻ giống một con cừu non lắm ~, he he.
"Tiễn Ni, bạn cũng đến cầu nguyện đi, chắp hai tay nhắm mắt lại và bỏ hết tạp niệm, cầu nguyện thành tâm là được..."
Thuần Hy và Thuần Hiến sức khỏa vừa hồi phục, có lẽ tôi nên cầu nguyện nhỉ. Và cả bố đang ở nơi xa kia, bác trai, bác gái...
Tôi nghiêm túc nhắm mắt lại chăm chú cầu nguyện. Nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy đằng sau có một thứ gì đó chầm chậm tiến lại gần. Tôi vừa định quay lại thì ý thức được có một vật nặng đập vào đầu, dần dần mất hết suy nghĩ...
"Tiễn Ni, Tiễn Ni cậu sao thế? Tiễn Ni, Tiễn Ni, Tiễn Ni..."
Trong cơn mê, tôi nghe thấy tiếng Trân Hiền gọi, nhưng tôi không phản ứng nồi nữa. Tệ quá, cô ta không sao chứ? Tôi thật vồ dụng, lại bị đánh ngất đi dễ dàng như thế...
"Ôi ~? Kỳ quá! Đây là nơi nào?" Lúc tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng lộng lẫy.
"WoaH YaH ôi mẹ ơi..."
Trời ơi ~, sao lại thế này? Sao lại thế này? Sao lại thế này? Sao lại thế nàyyyyy?
Lách...tách... lách... tách...
Ôi! Tiếng nước chảy đâu ra thế?
"*A_0* Anh... anh là ai?"
Từ phòng tắm bước ra một anh chàng đẹp trai xa lạ, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác, đang lau mái tóc ướt của mìnhTôi vội vã lấy chăn quấn mình lại như quấn nem. **
"Em đừng quấn nữa, cơ thể em lúc nãy anh đã thưởng thức rồi. Hê hê".
"Anh... anh... anh đúng là đồ sói háo sắc!" Tôi gào lên gần như muôn khóc. "Sói háo sắc? Hê hê, anh là ân nhân cứu mạng của em đấy. Em bị ngất xỉu ngoài nhà thờ, anh đã bế em về đây".
Rõ ràng tôi ở trong nhà thờ mà, từ lúc nào lại chạy ra ngoài rồi? Không rõ! Khoan đã, bây giờ không phải lúc tìm hiểu chuyện vớ vẩn này, mà quan trọng nhất cấp bách nhất là phải tìm hiểu...
"—p(*>oo