Lãng quên điều quan trọng nhất
“Em sao vậy?”
“Hả? Cái gì mà sao chứ? Không có gì đâu, vì anh đẹp trai quá nên em ngắm đến ngẩn ngơ, he he, em mê trai quá hả, he he, có điều Thuần Hy thực sự là rất đẹp trai, đẹp chết đi được, vừa đẹp vừa lạnh lùng nữa…” Tiếng cười của tôi bay trong gió.
“Quách Tiễn Ni, những người theo học ngành MC phát thanh đều nói nhiều như em à? Vậy chúng ta đổi ngành học là được, để em biết thế nào là ngắn gọn!” Thuần Hy nhìn tôi chằm chằm.
“Hả, công trình sinh vật à? Em không học nổi đâu…”
Anh nói ngắn gọn, “Không, bây giờ anh đang theo học ngành diễn xuất rồi”.
“Ủa, Đại Học Sâm Vĩnh cũng có khoa đó sao?”
“Ngốc, anh đã chuyển đến Đại Học Tân Dương của em rồi!”
Thật không? Vậy thì sau này… chúng tôi có thể ngày ngày đi học cùng nhau như trước kia rồi?!! Yeah, tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt quá, HOHO!
“Khoan đã, sao anh lại học khoa diễn xuất?”, tôi sờ sờ mũi mình. Tuy khoa diễn xuất của Đại học Tân Dương siêu hot, nhưng sao anh cũng tham gia nhỉ?
“Thế nào? Không được?”
“Không phải, không phải! Tất nhiên là không! Nhưng… trước kia chẳng phải anh đã nói là ghét diễn kịch hay sao? Càng chưa bao giờ nghĩ sẽ là ngôi sao gì gì cả!”
“Trước kia không có nghĩa là bây giờ!” Hừm? Gì thế này? Cách anh nói hình như hơi bị kỳ quặc…
“Nhưng… tính cách của anh... Sao lại thích diễn vai người khác chứ?”
“Lắm lời!” Thuần Hy bực bội quăng lại một câu rồi bỏ đi một mình.
“Thuần Hy…” Tôi vội vàng đuổi theo.
“Ừ?”
“Tình cảm của anh dành cho em vẫn không thay đổi chứ?”
“Ngốc! Nếu thay đổi thì anh đã chẳng đợi em ở đồng cỏ thiên đường!”
“Thế thì anh nợ em… ba lần ba là chính – chín chữ!”
“Cái gì?”
“Chính là câu mà mỗi năm chỉ nói một lần ấy, anh mới nói có một lần mà! Chắc không phải là quên đó chứ?”
“Ừ…”
“Hả? Anh quên thật à? Sao lại quên chứ? Sao anh lại có thể quên mất???” Tôi mất bình tĩnh hét toáng lên với anh.
Cái tên chết tiệt, sao anh lại có thể quên chuyện đó? Tại saooo??? Tại sao lại thế???
“Thuần Hy…”
“Sao cơ?”
“Em muốn nghe cái câu lần trước anh nói với em ở ga tàu ấy, anh chỉ cần nói ba chữ quan trọng nhất là được…”
“…”
“Thuần Hy, nói đi mà, em muốn nghe…”
“Không!”
“Thuần Hy!”
“Câu năm nay đã nói rồi.”
“Năm sau anh sẽ nói với em – ba chữ đó…”
“Không, em không muốn đợi đến năm sau, em muốn nghe bây giờ!”
“Ba chữ đó, mỗi năm anh chỉ nói một lần, chỉ nói với em!”
“Một năm mới nói một lần? Đồ keo kiệt!”
“Không phải keo kiệt… Nói nhiều thì sẽ không thành thật!”
“Được thôi, Thuần Hy, lý do này xem như thông qua, có điều, năm sau không được quên đấy.”
Hai năm rồi, đến bây giờ đã là hai năm rồi…
Chết tiệt! Thuần Hy trước mặt lại bắt đầu nhòa nhạt, ôi chao, đau đầu quá…
“Này! Em sao thế?” Bàn tay Thuần Hy lắc qua lắc lại trước mắt tôi.
“Em lại mê trai rồi, he he!” Tôi ra sức lắc đầu thật mạnh, rồi lại dụi dụi mắt, “Tại anh đó! Đẹp trai quá làm gì!”
“Ngốc!”
“Anh cũng ngốc! Bởi vì anh lại quên mất mấy chữ đó!” Tôi di di ngón tay lên huyệt thái dương, “Ồ, em biết rồi, em biết nguyên nhân rồi! Em tha thứ cho anh!”
“Tại sao?”
“Tại vì…”. Tôi cố ý kéo dài âm cuối, sau đó cười ranh mãnh với anh, “Không nói cho anh biết!”
“Không nói thì thôi!” Anh lại tiếp tục bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng thân thuộc mà lại xa lạ kia, nước mắt bắt đầu dâng lên…
“Quách Tiễn Ni, em đứng đờ ra đó làm gì?” Thuần Hy đã đi rất xa rồi, cuối cùng cũng đứng lại.
“Anh đi nhanh quá, làm sao em theo kịp!” Tôi vội vã chùi nước mắt rồi hét lên.
Ghét bản thân mình quá, gần đây hình như rất hay rơi nước mắt vô duyên như thế, cũng may bóng đêm đã che giấu cho tôi, anh không nhìn thấy được.
Anh bay lại ngay trước mặt tôi như siêu nhân, rồi quỳ xuống: “Lên đây!”
“Thuần Hy, em cõng anh được không?” Tôi không trèo lên lưng anh như anh bảo, mà bỗng dưng thốt ra câu đó.
“Đầu óc em bị gì vậy? Mau lên! Lề mề thêm giây nữa là anh thay đổi ý định đấy!”
“Em nói thật mà, Thuần Hy, trước kia anh luôn cõng em,lần này đến lượt em cõng anh, thế nào?” Tôi nhảy vọt ra trước mặt anh, khom lưng xuống.
Mau nhận lời đi! Cơ hội ngàn năm có một, không phải ai cũng được đâu! Sau này… sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu, he he.
“Ngốc.” Anh đứng thẳng dậy rồi kéo tay tôi đi.
Cái tên da mặt còn mỏng hơn quả bóng bay bị thổi căng này, cõng một lần có chết ai đâu? Anh tưởng em không cõng nổi à? Thật là… !!!
Xe vượt núi, xe điện đụng, tàu hải tặc, chúng tôi chơi hết tất cả các trò, chú bán vé vui tới nỗi muốn rụng cả răng giả!
“Bây giờ đi đâu?” Sau khi lên chiếc xe đỗ ngoài công viên, Thuần Hy hỏi tôi.
“Em muốn đi xem phim!” Ánh mắt tôi chiếu thẳng vào tờ poster phim to oạch dán gần đó, “Em muốn xem một bộ phim buồn vô cùng, thảm vô cùng…”
Kết quả là ở rạp chiếu phim, phim chưa chiếu được mười phút mà tôi đã khóc rống lên, đặc biệt là khi xem đến đoạn nhân vật nữ chính bị bệnh chết, phải chia tay vĩnh viễn với nhân vật nam chính, tôi càng khóc đến long trời lở đất, trời nghiêng đất ngả, tiếng khóc còn to hơn tiếng phim, khiến mọi người trong rạp tập trung toàn bộ ánh mắt vào tôi, lờ luôn cả bộ phim.
Thuần Hy từ đầu đến cuối đều không phản ứng gì, trong bóng tối tôi không nhìn rõ mặt anh, mà cũng chẳng hơi sức đâu nhìn nữa (vì đang bận khóc mà).
“Quách đại tiểu thư! Năm nay em bao tuổi rồi?” Vừa ra khỏi rạp, Thuần Hy vẻ mặt không chút biểu cảm ném cho tôi câu đó.
“Mười chín mà! Anh không biết hả? Anh lại quên rồi à? Hai năm không gặp, anh mắc chứng mất trí nhớ rồi sao?” Tôi vừa chùi nước mắt vừa nói, tâm trạng vẫn còn chìm đắm trong bộ phim ban nãy.
“Ờ, mười chín rồi à, lúc đang xem phim, anh cứ nghĩ chỉ mới năm tuổi chứ!”
“Kim! Thuần! Hy!” Đáng ghét!!! Đây chẳng phải là cách nói khác đi rằng lúc nãy tôi khóc rất ấu trĩ, rất giống trẻ con hay sao???
“Anh không thấy bộ phim ấy rất bi thương à?” Tôi hỏi với vẻ uất ức.
“Anh chỉ thấy hai chữ: tầm! thường!”
“Tất nhiên là anh chả thấy gì tốt đẹp rồi, vì anh là thiên tài mà, không một ai qua được thiên tài! Vậy anh chuyển sang học khoa đạo diễn đi, phim anh quay sau này chắc chắn sẽ đoạt được giải Oscar đấy!” Thật là, vẫn ngạo mạn thế!
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Em không phát hiện ra à? Cả rạp chỉ mỗi em khóc!”
“Hả? Thật không? Đó là vì… là vì mọi người bây giờ càng ngày càng vô cảm, những người có bản tính ngây thơ đầy tình cảm như em ngày một ít…”
Thực ra nghĩ lại thì bộ phim đó cũng chẳng phải bi thương xúc động gì lắm, nhưng tại sao tôi lại khóc dữ dội như thế? Có lẽ là vì nó đã chạm đến một thứ nào đó mơ hồ trong nội tâm sâu thẳm của tôi chăng…
“Thuần Hy!”
“Hả?”
“Nếu một ngày nào đó, em cũng bệnh và chết như nhân vật nữ chính trong phim, anh có khóc như nhân vật nam chính không?”
“Ngốc!”
“Này, Kim Thuần Hy, ngoài chữ ‘ngốc’ ra, anh không biết nói cái gì nữa hả? Rốt cuộc là có vậy không? Nói nhanh đi!”
“Không!”
“Cái gì? Thật là…!!!” Động vật máu lạnh! Núi băng!!! Đồ vô tình!!! Đáng ghét!!!!” Bực mình thật đấy, tuy biết tính cách anh trước giờ vẫn thế.
“Anh không thể khóc được!”
“Tại sao? Tuyến nước mắt của anh có hỏng đâu, mà chắc là còn phát triển hơn người bình thường nhiều, vì anh đã giữ nó lại, chưa bao giờ dùng đến mà!”
“Vì em chết thì anh cũng chết, em thấy người chết khóc bao giờ chưa?”
“Thuần Hy…” Ghét quá! Tại sao cứ chọc em khóc mãi vậy, em mà khóc thành mắt gấu trúc thì anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy!
Anh lại tỏ ra thản nhiên như bức tượng điêu khắc: “Là do câu hỏi của em ngốc quá!”
Cái tên này, đúng là quá đáng! Tôi muốn nghe lời nói ngọt ngào của bạn trai một tí, thế là sai sao? Đúng thật là!!! Đừng tưởng anh là Kim Thuần Hy rồi bắt nạt được em nhé, hứ!
“Được rồi, đến cửa nhà em rồi, xuống xe đi!”, Thuần Hy dừng xe lại, mở cửa xe cho tôi.
“Thuần Hy, vào nhà một chút nhé? Em sẽ nấu chút gì cho anh ăn?”
“Thôi, anh sợ bị viêm ruột thuawf1”
“Kim Thuần Hy! Đừng có nhìn em bằng ánh mắt trước kia được không? Tài nghệ nấu ăn của em tiến bộ từng ngày mà, đặc biệt là trong hai năm không có anh, em thực sự đã tiến bộ thần tốc đấy!”
“Ngốc, mau về ngủ đi, sáng mai anh đến đón em đi học”. Anh ném lại câu đó xong lái xe đi mất.
Thật là… Hai năm rồi mà vẫn lạnh như băng! Mặc kệ anh, cứ chui vào cái giường ấm áp của mình còn hơn, ha ha…