Thiên sứ tặng hoa
“Khoan đã!” Đang đi trong chợ hoa, tôi bỗng nhìn thấy một chậu ngân liên.
“Em muốn mua hoa ngân liên! Thuần Hy, chúng ta đi mua nhé?” Tôi lại dùng nụ cười mê hoặc chết người không đề mạng của mình rất kịp thời.
He he, xem ra, Thuần Hy lần này lại bị tôi đánh bại rồi! Thấy anh ngoan ngoãn đi theo, tôi lại cười trộm.
“Thuần Hy, nhìn kìa, đóa hoa đang lắc lư đón gió, giống như đang mong ngóng một điều gì đó, đó chính là hoa ngân liên! Thế nên ý nghĩa của nó là ‘mong đợi’! Bởi vì trên thế giới này còn rất nhiều rất nhiều thứ em mong chờ, nên em nhất định phải mua nó, em muốn vui vẻ chờ đợi những điều ước mong của mình thành sự thật!”
Thuần Hy hôm nay hình như hơi kỳ lạ, sao tôi vừa nói xong thì anh ấy lại nhìn tôi thẫn thờ thế kia? Hôm nay tôi xinh đẹp lắm sao? Cũng ăn mặc cnhuw bình thường thôi mà! Đúng là quái lạ!
“Này, Thuần Hy, Kim Thuần Hy, anh đang thẫn thờ cái gì vậy?” Tôi đưa tay vẫy vẫy thật mạnh trước mắt anh.
“Những mong đợi của em, anh sẽ chờ đợi cùng!” Một lúc sau, anh nhìn tôi thật sâu và thốt ra câu nói đó.
“Thuần Hy…” Hu hu hu… tôi cảm động quá!
He he, trong chớp mắt, một bó ngân liên to tướng đã nằm gọn trong vòng tay Thuần Hy, Thuần Hy như đang bị chìm lấp trong những bó hoa, đáng yêu quá!
HOHO, trong vô thức đã dạo được hơn nửa ngày, Thuần Hy ôm một bó đủ loại hoa, cùng tôi bước ra khỏi chợ. Hôm nay vui quá, he he.
“Hu hu hu… hu hu hu..” Đột nhiên, bên tai tôi vẳng đến tiếng trẻ con khóc, tôi nhìn về phía ấy, thì ra là một cô bé con rất đáng yêu đang ngồi bệt ở cổng ra của chợ khóc lóc ầm ĩ.
Tôi bước nhanh đến, quỳ xuống trước mặt cô bé, mỉm một nụ cười mà tôi cho rằng thân thiện hòa nhã nhất:
“Hehe, ngoan nào, đừng khóc nhé. Sao thế? Nói cho chị nghe, có phải ai bắt nạt em không? Chị nhất định sẽ giúp em!”
“… Hu hu hu… Mẹ em đâu mất rồi… mẹ em đâu rồi… hu hu hu hu…” Cô bé dùng tay chùi thật mạnh nước mắt trên mặt.
Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng, vội vàng dỗ dành. “Nào, đừng sợ nhé, chị sẽ ở lại đây đợi mẹ với em… được không?”
“Hu hu hu hu… em muốn mẹ cơ… em muốn mẹ em… hu hu hu hu hu…” Có nhầm không vậy trời? Lại còn khóc to hơn nữa kìa???
Tệ quá, tiếng khóc của cô bé này to ghê, xung quanh càng lúc càng nhiều người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Trời ơi, chắc họ không cho rằng tôi đang bắt nạt cô bé đó chứ?! Tôi choáng…
Haizzz! Lần này tôi có nhảy xuống đâu cũng rửa không sạch rồi, làm sao đây? Phải nghĩ cách dỗ cho cô bé vui mới được, nhưng mà nghĩ gì đây? Cách nào? Tôi cứ nhìn thấy trẻ con khóc là đau đầu, tế bào não bị hành hạ cả rồi, làm sao mà nghĩ cách dỗ dành nó nữa???
Đang lúc buồn bực thì Thuần Hy không biết muốn làm gì mà đột ngột hích hích tôi, sau đó dùng tay chỉ chỉ vào bó hoa to trong vòng tay anh.
“Gì thế? Là sao? Anh đang bắt em đoán mò à???” Tôi thắc mắc nhìn anh. Haizzz! Bó tay rồi, trí tuệ tôi làm sao bằng anh.
“Ngốc! Tặng một cành hoa cho cô bé xem thử!” Đối diện với cặp mắt mở tròn đầy thắc mắc của tôi, anh đành lên tiếng.
A? Tặng hoa cho cô bé? Được không đây? Tôi có phải cậu bé đẹp trai đâu, mà cô bé cũng đâu phải là đám mê trai kia…
Thôi mặt kệ, không thử làm sao biết? Thế là tôi vội vàng chọn ra một cành hướng dương đẹp nhất để đưa đến trước mặt cô bé. He he, không ngờ chiêu này quả nhiên có hiệu quả, đang khóc lóc inh ỏi, vừa nhìn thấy hoa hướng dương cô bé lập tức cười ngay.
Hu, phù phù, ôi mẹ tôi ơi, xem như chuyển nguy thành an rồi.
Không biết vì sao mà tôi luôn cảm thấy trước mặt như có đến hai đóa hướng dương, cô bé thật sự rất giống một cành hướng dương đang sinh trưởng vậy, vừa tràn đầy sinh lực và hy vọng, vừa rực rỡ nổi bật.
“Thuần Hy, chúng ta tặng hoa cho những đứa trẻ qua đường đi! Anh nhìn xem, chúng rất giống những đóa hướng dương đang nở rộ, tràn đầy sức sống mãnh liệt và hy vọng! Tự dưng em rất muốn tặng hoa cho chúng, được không anh? Được không nào???” Ríu ra ríu rít nói xong những lời đó, hehe, tôi lại nở nụ cuwofi thiếu nữ xinh đẹp tươi trẻ vô địch với Thuần Hy rồi.
Thuần Hy bỗng nhìn tôi với vẻ thương xót, còn đưa tay giúp tôi vén mái tóc rối trước trán nữa!
Một cơn gió thổi qua, tất cả những chuyện này giống như bị dừng lại, giấy phút ấy, tôi nhìn vào mắt Thuần Hy, ánh mắt ấy… rất lạ, tràn ngập vẻ dịu dàng và ấm áp, không giống Thuần Hy tí nào, nhưng lại có vẻ bi thương và xót xa rất kỳ lạ, tóm lại là rất phức tạp, một sự phức tạp xa lạ những cũng rất quen thuộc, cảm giác rất khác, hình như tôi đã nhìn thấy một người khác từ ánh mắt ấy…
Do ảo giác của tôi chăng? Mặc kệ, bây giờ tôi phải tặng hoa rồi, he he.
Sau đó, tôi đã ôm tất cả những đóa hoa vừa mua, cười vui vẻ đứng ở cổng như bảo vệ, nhìn thấy những người dắt trẻ em đi ngang, tôi liền tiến đến tặng một cành hướng dương và ngân liên, sau đó nói với đứa trẻ ấy: “Chị hy vọng em có thể lớn lên mạnh mẽ như đóa hoa này!”
Ha ha, tôi cảm thấy vui quá, thật sự rất vui! Trẻ em và người lớn cũng rất thích, ai cũng cười rạng rỡ như hoa hướng dương với tôi. Yeah, tuyệt vời quá, he he!
Thuần Hy đứng một bên, lặng lẽ nhìn tôi bận rộn làm thiên sứ tặng hoa, gương mặt lộ ra nụ cười tự nhiên và dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, tôi như cảm thấy được vẻ lạnh lùng của anh đã biến mất, chỉ còn lại sự ấm áp, sự ấm áp vô hạn như của một thiên sứ, kỳ lạ quá, không giống Thuần Hy thường ngày chút nào!
Hừm… chắc đã bị sự lương thiện và nhiệt tình của tôi cảm hóa rồi chăng? Nhất định là thế, he he…
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con ở đây!” Bỗng nhiên, cô bé nãy giờ luôn ở cạnh tôi bỗng reo lên lanh lảnh.
“Ôi cục cưng của mẹ! Con chạy đi đâu thế hả, làm mẹ tìm con khắp nơi!” Một người phụ nữ trang điểm ăn mặc vô cùng tinh tế và xinh đẹp chạy ra từ cổng khu chợ.
“Con không có chạy lung tung đâu, con rất ngoan, luôn đứng đợi mẹ ở đây! Không tin mẹ hỏi chị xem! Chị cũng ở đây đợi mẹ với con suốt, he he!” Cô bé sụt sịt mũi, lắc lắc cành hoa hướng dương với mẹ mình, “Đẹp quá phải không? Chị ấy tặng con đó!” Nói xong cô bé lại cười khanh khách.
“Ôi chao, cô bé, cảm ơn em nhiều lắm! Nếu cục cưng của tôi sau này lớn lên cũng được như em thì tốt quá! Người đã đẹp, tính lại tốt nữa, mà còn dịu dàng! Đúng là ngưỡng mộ bố mẹ em quá!” Mẹ cô bé nói đến nỗi tôi thấy bắt đầu ngượng ngùng.
“Cục cưng ơi, chúng ta về nhà đi, mau tạm biệt chị đi nào!”
“Chị ơi! Tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt!”
Nhìn theo bóng hai mẹ con họ, trái tim tôi bỗng thấy rung động, giống lúc tôi và mẹ cùng nhau đi dạo phố lúc bé. Mẹ ơi, mẹ có biết không, Tiễn Ni thật sự rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ, rất nhớ…
Hoa đã được tặng hết nhanh chóng, chỉ còn lại một cành cuối cùng, tôi lại trì hoãn không muốn tặng…
“Đi thôi! Ngốc! Cành cuối cùng sao em còn chưa tặng?” Thuần Hy hồi phục lại vẻ lạnh lùng, cuối cùng lên tiếng giục tôi.
“Không! Cành cuối cùng giữ lại ình, vì em cũng là trẻ con mà! Em cũng mong mình lớn lên thật mạnh mẽ, he he! Quách Tiễn Ni! Cố lên nhé!” Tiếng hét của tôi thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, tôi bèn ngượng ngập thè lưỡi với Thuần Hy, rồi kéo anh ra khỏi đó.