Lễ Giáng Sinh.
Đây là lễ hội quan trọng nhất ở các nước phương Tây, nhưng đối với học sinh mà nói, nó chẳng khác gì ngày thường, bọn họ vẫn phải đến trường như thường, ngoại trừ những đợt khuyến mại rực rỡ đủ loại vào ngày lễ trên đường phố, về cơ bản là không có sự khác biệt.
… Trên đây là những gì Trương Tiểu Miên nghĩ khi bắt xe buýt trở lại trường vào sáng sớm.
Bây giờ mới sáu giờ rưỡi sáng.
Mùa đông đêm dài ngày ngắn, lúc này ngoài trời còn tối, Trương Tiểu Miên vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng liếc nhìn những hành khách đang lên xe.
Thật ra, Trương Tiểu Miên thường không cần đến trường sớm như vậy.
Tiết học đầu tiên của trường THPT Số 1 bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi sáng, cho nên hầu như cô đều đi xe buýt lúc bảy giờ.
Nhưng hôm nay đến phiên cô là trực nhật.
Các học sinh thay nhau phụ trách vệ sinh sân thể dục của trường, ngày thứ Hai của tuần thứ ba hằng tháng là đến phiên cô.
Mặc dù lần nào cũng có một nhóm người trực nhật cùng nhau, nhưng diện tích của sân thể dục không nhỏ, muốn vệ sinh sạch cũng phải mất nửa tiếng, vì vậy mỗi lần trực nhật, Trương Tiểu Miên đều phải dậy sớm để đến trường làm nhiệm vụ.
—— Vậy nên tháng nào cũng có một buổi sáng khó khăn như vậy.
Cũng may là trạm xe buýt mà cô đợi rất gần, liếc mắt một cái là có chỗ ngồi, nếu không đứng suốt chặng đường sẽ rất mệt mỏi.
Xe buýt không ngừng dừng lại đón khách.
Trương Tiểu Miên vì quá buồn ngủ nên nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ôm cặp sách trên ngực làm cái gối nhỏ.
Xình —— xịch ——
Cánh cửa xe buýt mở ra, một vài hành khách lát đát bước lên.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, một chàng trai đột ngột lao lên từ cửa trước, thở hổn hển, như thể anh đã chạy hết một đoạn đường để đến được đây.
Anh vừa thở gấp vừa bỏ đồng xu vào hộp đựng tiền, vẻ mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hên là kịp lúc, Chung Gia Niệm nghĩ.
Bởi vì hình ảnh tuyệt vời trong mơ không thể diễn tả bằng lời, nên sáng nay sau khi Chung Gia Niệm thức dậy, anh đã nán lại trên giường một lúc lâu mới tỉnh lại.
Chờ sau khi xử lý xong chuyện khó nói, nhìn thời gian, xém chút nữa là lỡ chuyến xe buýt mà anh thường đi.
Anh thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi chạy vội ra trạm xe buýt, chạy như bay gần một trăm mét vì sợ nhỡ xe.
Hôm nay là thứ Hai của tuần thứ ba hằng tháng.
Nếu anh bỏ lỡ, anh sẽ phải đợi thêm một tháng nữa mới được gặp cô.
Nhìn trong xe một vòng, anh khẽ cười khi nhìn thấy Trương Tiểu Miên đang rút người ở phía sau ngủ say, sau đó bắt đầu chậm rãi đi về phía cuối xe.
Trương Tiểu Miên không mở mắt, ôm chặt cặp sách trước ngực, có chút giống như ngủ quên.
Cô đội một chiếc mũ len màu trắng xanh trên đầu, quả bông ở trên chóp mũ rất lớn, mỗi khi cô gật gù, quả bông trên đỉnh đầu sẽ lắc lư, trông cực kỳ đáng yêu.
Chung Gia Niệm đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào quả bông lớn đang ẩn hiện dưới mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đưa tay ra sờ, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Trương Tiểu Miên, khiến cô giật mình nên không dám nhúc nhích.
Chung Gia Niệm biết chiếc mũ này do chính tay Trương Tiểu Miên đan, trước đó anh đã tận mắt thấy cô hoàn thành nó trên xe buýt.
Chung Gia Niệm biết cô thích đan thủ công.
Dù sao thì hơn một năm nay, hầu hết thời gian cô đều vùi đầu đan thứ này thứ kia trên xe buýt, hơn nữa kỹ thuật ngày càng thành thạo: rõ ràng lúc mới bắt đầu cô vẫn đan sai, đan xong lại gỡ, gỡ rồi lại đan, đến cuối cùng động tác càng ngày càng trôi chảy… Chung Gia Niệm chứng kiến từng bước tiến bộ của cô.
… Tuy rằng, nhận xét của anh chẳng thể chia sẻ với ai.
Chung Gia Niệm thò tay vào balo, chạm vào chiếc túi nhỏ bên trong.
Nội tâm anh không ngừng giãy dụa, không biết có nên lấy nó ra không.
Là một bộ dụng cụ đan móc có thể mang theo bên người.
Cách đây vài ngày, khi đến cửa hàng bán dụng cụ thủ công để mua khuôn làm bánh quy, anh tình cờ thấy cửa hàng cũng có bán dụng cụ đan thủ công, anh thấy một bộ kim móc gồm 22 cái lớn nhỏ khác nhau, được đóng gói trong một chiếc túi nhỏ có khóa kéo, rất thuận tiện để mang theo.
Lúc ấy, anh chợt nhớ lại vào tháng trước, lúc ở trên xe buýt anh đã nhìn thấy Trương Tiểu Miên xem cuốn sách “Crochet Patterns”, Anh mang chiếc túi đến quầy thanh toán mà không hề suy nghĩ, chỉ nhớ sau khi mua nó về nhà, anh dường như không có cơ hội để đưa nó ra ngoài.
Anh mang theo chiếc túi trong nhiều ngày, cuối cùng lại đợi đến ngày thứ Hai của tháng khác, vừa hay đó là ngày lễ Giáng Sinh.
Anh nghĩ, chỉ cần đưa nó như một món quà Giáng sinh cho cô là được.
Anh cẩn thận quan sát Trương Tiểu Miên, chắc chắn rằng cô vẫn đang nhắm mắt ngủ, sau đó anh lén nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai chú ý đến mình, anh liền lấy ra một chiếc túi kim móc trong balo, sau đó cẩn thận nhét vào cặp sách của Trương Tiểu Miên.
Trương Tiểu Miên đang ôm cặp sách của mình, cho nên phần lớn cặp sách đều nằm dưới tay cô, nếu không cẩn thận sẽ đánh thức cô, động tác của Chung Gia Niệm chỉ có thể nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, lén lút như một tên trộm.
Nếu như người khác nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng anh là kẻ móc túi.
Vất vả lắm mới nhét được chiếc túi vào trong, Chung Gia Niệm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai đang nhìn mình một cách kỳ lạ, sau đó mới dần yên tâm.
… Anh thật sự sợ có người nhìn thấy rồi nói anh là kẻ móc túi trên xe buýt (T▽T).
Chiếc xe buýt rung lắc chạy qua vài trạm dừng nữa, chẳng mấy chốc đã đến trường THPT Số 1.
Trương Tiểu Miên hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra xung quanh mình, cô đứng dậy, nhanh chóng bước xuống xe, cầm theo chiếc cặp sách bên trong có chiếc túi kim móc.
Chung Gia Niệm đi phía sau cô, rồi nhìn cô đi về hướng trường THPT Số 1.
Hy vọng cậu ấy sẽ thích món quà Giáng Sinh này, anh nghĩ.
Anh cũng thầm ảo tưởng, hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận được quà từ Trương Tiểu Miên.
Anh không đòi hỏi nhiều, một chiếc khăn choàng cổ hay một chiếc mũ, cho dù là tác phẩm luyện tập của Trương Tiểu Miên bị hỏng, chỉ cần cô tự tay làm ra, anh nhất định sẽ coi nó như bảo bối.
Anh nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu một ngày nào đó anh có thể nhận được những món đồ do chính tay cô đan.
Chỉ là, sẽ thật sự có một ngày như vậy sao?
*
Chung Gia Niệm đang đợi bạn gái tại địa điểm hẹn hò, nhìn những đồ trang trí Giáng Sinh đầy màu sắc trên đường phố, chợt rơi vào ký ức của quá khứ.
“Nào, đoán xem tôi là ai ——?”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang hồi tưởng của Chung Gia Niệm, một đôi tay mềm mại che mắt anh từ phía sau.
Sau khi nghe câu hỏi bí ẩn từ người phía sau, anh nở nụ cười như hiểu rõ.
Vì bạn gái có tính trẻ con nên anh đương nhiên phải tích cực phối hợp, vậy nên anh giả vờ rất bối rối trả lời: “Là ai đây? Hửm… Khó đoán quá, không đoán ra được mất rồi.”
Có lẽ diễn xuất của anh quá cường điệu, khiến người phía sau không nhịn được cười khúc khích.
Bởi khoảng cách giữa hai người quá gần, nên Chung Gia Niệm hiển nhiên cảm nhận được thân thể mềm mại bên cạnh khẽ run lên vì cười.
… Thật muốn xoay người ôm lấy cô.
Chung Gia Niệm kìm lại xúc động muốn xoay người, tiếp tục phối hợp theo trò đùa của bạn gái, sau đó nghe thấy giọng nói phía sau vang lên: “Nếu đoán đúng sẽ có phần thưởng đó nha!”
Người phía sau có lẽ muốn nói chuyện vào tai anh, nhưng vì chiều cao chênh lệch, động tác này có chút lực bất tòng tâm, cho nên cô chỉ có thể kiễng chân lên, áp cả người vào lưng Chung Gia Niệm, hai thân thể gắn bó mật thiết với nhau.
… Không được rồi, thật sự muốn ôm cô vào lòng.
“Giọng nói đáng yêu như vậy, nhất định là Tiểu Miên nhà anh.” Chung Gia Niệm nói xong liền kéo bàn tay nhỏ đang che mắt mình xuống, xoay người ôm người đó vào lòng.
Trương Tiểu Miên lấy tay chọc chọc vào ngực Chung Gia Niệm, nói nhỏ: “Này! Nơi đông người! Chú ý ảnh hưởng.”
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn không đẩy người anh ra, vẫn phối hợp nép vào vòng tay Chung Gia Niệm.
Nơi họ hẹn gặp nhau là dưới cây thông Noel khổng lồ ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh là những cặp đôi trẻ đang hẹn hò.
Trong một ngày lễ như Giáng sinh, đâu đâu cũng thấy hơi thở màu hường phấn, việc một đôi tình nhân ngu ngốc thể hiện tình cảm quả thật không có gì đáng nói.
“Bởi vì là nơi đông người, nên chúng ta mới có dịp thể hiện tình cảm.” Chung Gia Niệm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, anh cúi đầu mổ một cái lên môi Trương Tiểu Miên, hỏi: “Tiểu Miên, anh đoán đúng rồi, phần thưởng của anh đâu?”
“Anh phải buông em ra thì em mới lấy được chớ…” Trương Tiểu Miên khẽ đẩy anh, thấy hai tay anh buông lỏng, cô mới lấy chiếc mũ trong chiếc túi đeo chéo của mình.
Mũ len, loại mũ rất phổ biến trong mùa đông, có lớp len dày màu đen làm nền, các họa tiết xen kẽ màu trắng, và một quả bông nhỏ màu đen trên chóp nón.
“Đây là nón đôi mới nhất trong cửa hàng trực tuyến! Loạt màu đen và trắng.
Đây là lần đầu em thử gắn quả bông lên mũ nam, không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.
Thành phẩm đầu tiên chính là món quà Giáng sinh của anh!”
Trương Tiểu Miên nói xong, giơ mũ lên muốn đội lên đầu Chung Gia Niệm.
Đồng thời anh cũng phối hợp cúi xuống, để bạn gái tùy ý làm loạn trên đầu mình.
… Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ rằng, giấy mộng ngày đó sẽ thật sự trở thành sự thật.
Kể từ khi Trưởng Tiểu Miên làm ra chiếc áo len cặp đầu tiên cho cô và Chung Gia Niệm, cô đã bị ám ảnh bởi những mẫu đồ đôi, bắt đầu tung tất cả kiểu dáng sản phẩm theo phong cách cặp đôi.
Ban đầu, cô còn tưởng những thứ này chỉ có thể dùng cho bản thân, nhưng khi đưa lên cửa hàng trực tuyến với tâm lý muốn do thám thử, không ngờ lại thu hoạch được một nhóm khách hàng mới.
Cô thật sự không ngờ, hóa ra cũng có nhiều đôi tình nhân ngu ngốc như cô và Chung Gia Niệm.
Hiện tại, mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cô đều lấy bản thân và bạn trai ra làm mẫu, sau đó tung ra vài mẫu đồ đôi mới lên cửa hàng trực tuyến.
Chung Gia Niệm vui vẻ nhìn Trương Tiểu Miên.
Cô cũng đội một chiếc mũ trên đầu, có lớp len dày màu trắng làm nền, các họa tiết xen kẽ màu đen, và một quả bông lớn màu trắng trên chóp nón.
Không giống như quả bông màu đen có độ dày thấp của mẫu nam, quả bông của mẫu nữ được cố tình làm thành một quả lớn, sẽ lắc lư trên đầu theo từng động tác của người đội, trông rất dễ thương.
Chung Gia Niệm không nhịn được, vươn tay bóp quả bông lớn trên đỉnh đầu cô.
Bóp.
Lại bóp.
Ừm, cảm giác thật tuyệt.
“Không cho bóp quả bông của em.” Trương Tiểu Miên đập bàn tay đang lộn xộn trên đầu mình, cô rụt cổ, hai tay bảo vệ quả bông.
“Ừ.” Chung Gia Niệm ngoài miệng đồng ý, nhưng vẫn ỷ vào chiều cao vượt trội của mình, lại vươn tay bóp bóp quả bông.
… Dù sao, anh đã muốn làm điều này từ nhiều năm trước.
“Đáng ghét, không được bóp nữa.” Trương Tiểu Miên rụt người lại, sau đó đưa tay đến trước mặt anh, cô hỏi, “Thế quà Giáng Sinh của em đâu?”
“Anh tặng anh cho em rồi, em còn muốn quà?” Chung Gia Niệm nói đùa.
Nhưng nếu có thể, anh thật sự muốn tự gói mình đem đến trước mặt cô.
“Không biết xấu hổ.” Trương Tiểu Miên mắng yêu, bước tới muốn cào vào người anh.
Kết quả là Chung Gia Niệm đã nắm tay cô, sau đó trong lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác cưng cứng.
Cô thu tay lại rồi mở ra, một chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nhìn Chung Gia Niệm đang mỉm cười hỏi: “Đây là…?”
Chung Gia Niệm nắm lấy bàn tay phải của cô bằng cả hai tay, chậm rãi khép năm ngón tay của cô lại, giữ chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay đang chồng lên nhau của hai người, anh bày ra vẻ mặt đáng thương rồi nói: “Chị gái anh đã bị tên họ Uông kia bắt cóc.
Anh sống một mình cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, trống trải lắm.”
Sau đó anh thu lại biểu cảm của mình, ánh mắt tập trung và nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Miên: “”Hơn nữa, anh muốn nhìn thấy bạn gái thân yêu của mình mỗi ngày.”
Giọng điệu của anh khẽ khàng, như sợ bị từ chối: “Tiểu Miên, món quà này, em có nguyện ý nhận lấy không?”
Trương Tiểu Miên chớp mắt nhìn Chung Gia Niệm, dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của anh, cuối cùng chậm rãi thốt ra vài chữ: “… Anh phụ trách giúp em chuyển nhà.”
Cô cất chìa khóa vào túi, không thèm nhìn tới Chung Gia Niệm đang cười như một tên ngốc.
“À…” Cô do dự, sau đó có xoắn xuýt hỏi, “Anh ở đâu, có mấy phòng?”
Chung Gia Niệm hiểu ý cô, cố tình ghé sát tai cô một cách mờ ám, anh hỏi: “Thế em muốn mấy?”
Nhìn thấy bộ dạng đột nhiên căng thẳng của cô, Chung Gia Niệm cảm thấy hơi buồn cười, khiến anh giống như một con sói lớn xấu tính, vì vậy anh không trêu cô nữa, nghiêm túc nói: “Đừng sợ.
Anh chỉ đơn thuần là muốn ở gần em hơn, không có ý gì khác.
Nếu em không muốn… Anh cũng không thể làm gì.”
Đây là lời nói thật lòng của anh.
Anh nghĩ, dù sao anh và Trương Tiểu Miên vẫn còn thời gian một đời, có một số việc anh thật sự cũng không gấp, vậy nên khi quyết định đưa chìa khóa cho cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến bước phát triển đột phá gì đó với Trương Tiểu Miên.
Anh chỉ muốn dành nhiều thời gian cho cô mà thôi.
… Tất nhiên, sẽ thật vô nghĩa nếu nói rằng anh bỏ qua chuyện nào đó.
Vừa trao đổi quà Giáng Sinh xong, Chung Gia Niệm còn tưởng chủ đề sẽ bị bỏ qua.
Nhưng sau một hồi lâu, anh đột nhiên nghe thấy Trương Tiểu Miên thì thào: “Em cũng… Chưa nói mình không muốn…”
Chung Gia Niệm quay đầu nhìn cô cô, phát hiện Trương Tiểu Miên không nhìn mình, cô đang nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo trong một cửa hàng cách đó không xa với vẻ mặt nghiêm túc, như thể người vừa nói không phải là cô, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng cô.
Chung Gia Niệm nghiêng đầu sang chỗ khác, bàn tay nắm lấy tay cô ngày càng siết chặt, tay còn lại che mặt mình, cố gắng không để lộ ra vẻ phấn khích ngu ngốc.
… Như mọi người đều biết, ở trong mắt người khác, họ chính là một đôi tình nhân ngu ngốc.
Giữa hai người họ có sự ngầm hiểu không cần lên tiếng.
Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm rất dài.
[Phiên ngoại của phiên ngoại]
“A? Đây là cái gì?”
Trương Tiểu Miên vừa đi học về, định lấy chìa khóa từ bên hông cặp sách ra để mở cửa, nhưng lại lôi ra một chiếc túi nhỏ có khóa kéo màu đen.
Cô không nhớ mình từng có thứ này.
Cô nghi hoặc mở khóa chiếc túi nhỏ, một tấm thiệp rơi ra, cô nhanh chóng cầm lên, thấy trên đó chỉ có một câu: Tiểu Miên, Giáng Sinh vui vẻ.
Cô lật đi lật lại tấm thiệp nhiều lần, nhưng không có dòng chữ nào khác ngoài câu này, tấm thiệp cũng là một mảnh trắng trơn, không có dấu hay ký hiệu đặc biệt, không thể nhìn ra ai đã viết nó.
Trong chiếc túi nhỏ là một bộ kim móc với các kích cỡ khác nhau, nó chính xác là thứ cô muốn.
Gần đây cô bắt đầu nghiên cứu các mẫu kim móc, cho nên cô đang chuẩn bị tậu cho mình một bộ đồ nghề móc len có thể mang theo bên người, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một cái trong cặp xách cô.
Trên thiệp ghi họ và tên của cô, hình như là quà Giáng Sinh mà ai đó tặng cho cô, nhưng sau đó cô đi hỏi bạn bè cùng lớp thì vẫn không tìm ra người tặng quà.
Cô cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, không biết phải xử lý như thế nào với chiếc túi kim móc xuất hiện từ đâu này.
Sau khi Triệu Thành biết chuyện đã chế nhạo cô: “Dù sao cũng không phải là vật quý giá, có người tặng quà thì cậu cứ giữ đi.
Theo mình nghĩ, tám phần là các bạn trong lớp đã giở trò đấy, sẽ không thừa nhận đâu.”
Trương Tiểu Miên ngẫm lại thấy cũng có lý, vì vậy đã cất đi bộ kim móc đầu tiên trong đời.
Mãi đến khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Tiểu Miên vẫn không tìm ra người bạn cùng lớp nào đã mang đến cho mình món quà bất ngờ, cô luôn cảm thấy tiếc nuối, cô muốn cảm ơn người đã tặng quà cho mình, bởi vì bộ kim móc này thực sự rất tốt.
Từ người mới bắt đầu đan len đến việc bán đồ tự đan trên cửa hàng trực tuyến, bộ kim móc này đã chứng kiến sự tiến bộ trong kỹ thuật đan len của cô.
Cho đến bây giờ, đã chín năm trôi qua, cô vẫn dùng bộ kim móc này để đan mọi thứ.
Vì vậy mỗi dịp Giáng Sinh, Trương Tiểu Miên lại nghĩ về ông già Noel bí ẩn đó.
Nếu có thể, cô rất muốn tặng người đó món quà được đan bằng bộ kim móc này, và nói cho người đó biết món quà nhỏ năm đó đã giúp đỡ cũng như cổ vũ cô rất nhiều.
Thật tiếc vì năm đó không có chữ ký trên thiệp… Có lẽ, đó thực sự là ông già Noel?
Trương Tiểu Miên nghĩ có chút tiếc nuối, đồng thời trong tay cũng hoàn thành mũi đan cuối cùng của chiếc mũ lông màu đen, sau đó cẩn thận cất bộ kim móc đã dùng nhiều năm.
Tiếp theo là thêm quả bông… Cô cầm chiếc mũ có quả bông nhỏ màu đen đã được làm trước đó, nghịch quả bông một lúc, lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra hiệu quả không tồi nhỉ? Hm… Cũng không biết Gia Niệm có thích món quà Giáng Sinh này không?”
Ngày mai là ngày 24 tháng 12, là ngày cô có hẹn với Tuần Lộc tiên sinh thân yêu nhất của mình.
Đêm Giáng Sinh, nhất định là một đêm tốt lành..