Nụ Hôn Cứu Rỗi


"Sao vào nhà vệ sinh lâu thế?"
Ôn Túc An viện cớ bị đau bụng.
Chủ đề trên bàn đã chuyển từ Ôn Túc An sang Lương Hạnh, khi nói về chuyện tình cảm của mình, Lương Hạnh hoàn toàn tự ti, khác hẳn sự mạnh miệng ngày thường.
"Nhưng kinh nghiệm tình cảm của tôi vẫn quá mỏng, không phong phú như A Tứ."
Cừ Tiểu Chiêu hứng thú dâng lên, "Thật sao, kể nghe một chút đi!"
Lâm Tứ đang tìm gì đó trong phòng, vừa rồi có khách nhắn tin nhờ xem bản vẽ.

Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn vào trong, sau khi xác định chắc chắn Lâm Tứ không để ý chuyện bên đây, cậu ta mới nói: "Nhìn bộ dáng là biết anh ấy rất từng trải rồi."
Ôn Túc An gắp một miếng thịt bò béo ngậy vào trong bát, nghe vậy không khỏi gật đầu.
Lâm Tứ đối xử với phụ nữ đều có thâm ý, có thể dỗ dành người khác phái một cách dễ dàng.

Trên giường, kỹ thuật của anh cũng rất thuần thục, là loại đã từng "thực chiến" chứ không chỉ đơn giản học qua phim ảnh.
Người như vậy mà chưa từng có vài chục cô bạn gái thì ai tin.
Lương Hạnh nói tiếp: "Tuy nhiên, khi tôi gặp A Tứ, anh ấy đã tốt nghiệp đại học, trước đó anh ấy cũng không hẹn hò với ai, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ thấy anh ấy từng có một người bạn gái duy nhất."
"Hả? Chỉ một người thôi sao?"
"Ừm, hình như bạn gái năm đó cũng quen rất lâu, thậm chí từng bàn chuyện kết hôn."
"Sau đó thì sao?"
Nói đến đây, Lương Hạnh ngập ngừng một lúc: "Khi đó xảy ra vài chuyện, bạn gái anh ấy thấy khó khăn thì tìm cách chia tay rồi nhanh chóng kết hôn với người khác."
"Mẹ kiếp! Đây là loại phụ nữ cặn bã mà!" Cừ Tiểu Chiêu bất mãn, cô vốn rất ghét loại người không chung thủy, bất kể đàn ông hay đàn bà.
Ôn Túc An nghe xong cũng hơi kinh ngạc, cô không ngờ người như Lâm Tứ lại có ngày bị phụ nữ phản bội, hơn nữa theo lời Lương Hạnh thì sau đó Lâm Tứ không hề có bạn gái, xem ra Lâm Tứ còn rất nặng tình.
Ôn Túc An âm thầm mặc định nguyên nhân khiến Lâm Tứ không có bạn gái là do còn nhớ tới người yêu cũ.
Không lâu sau, Lâm Tứ từ trong phòng đi ra, Lương Hạnh vội chuyển đề tài.
Lâm Tứ lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ôn Túc An, Ôn Túc An vì chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh nên vẫn giận dỗi.

Lâm Tứ vô cớ cắn cô, còn trù ẻo cô gãy chân, rất quá đáng!
Lâm Tứ nghiêng người, Ôn Túc An né sang một bên, anh lại dựa vào gần hơn, cô lại tiếp nục tránh né, dời đến cái ghế thứ ba thì Lâm Tứ chụp lấy lưng ghế, khống chế Ôn Túc An ngồi yên một chỗ.
"Làm gì vậy?"
Ôn Túc An quay đầu khó chịu liếc anh một cái, "Tôi cũng muốn hỏi anh đang làm gì đấy."
Lâm Tứ khó hiểu nhìn cô, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: "Có đau không?"
"Hả?" Ôn Túc An kỳ quái kêu một tiếng.

Lâm Tứ vô cớ bị cô giận dỗi, nhất thời trong lòng không vui, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chuyện này thật ra không liên quan gì đến Ôn Túc An, hai người cũng không phải người yêu, chuyện quá khứ của Ôn Túc An vốn không liên quan đến anh.

Nhưng mà, càng nghĩ càng phiền muộn, vì vậy anh phát tiết bằng cách cắn cô một cái.
"Được rồi, cùng lắm thì để em cắn trả sau." Lâm Tứ không biết xấu hổ đề nghị.
Ôn Túc An cười khinh bỉ, "Anh quả thật giỏi tính toán."
Cắn lại thì anh sẽ thừa dịp hôn cô, loại mua bán lỗ vốn như vậy có ngu mới làm.
Lâm Tứ thở dài, gắp thịt bò trong nồi lẩu bỏ vào chén Ôn Túc An.

Ôn Túc An không nhúc nhích, lại gắp toàn bộ thịt bò bỏ ra ngoài.
"Đừng gắp cho tôi, tôi mập lắm rồi, không thể ăn nhiều như vậy."
Lâm Tứ quay đầu lại nhìn cô từ trên xuống dưới, "Mập chỗ nào, eo lưng cũng chả có tí thịt nào."
"Anh không biết phụ nữ sợ nhất là vòng eo có thịt thừa sao?"
"Được rồi, được rồi."
"Tôi không ăn thịt cừu."
"Vậy gắp qua cho tôi."
"Ta cũng không muốn cá viên."
"Cuối cùng là không muốn ăn gì hết?"
"Ăn cá viên nóng rất dễ bị bỏng miệng, cắn một miếng nước trong viên sẽ bắn ra."
Nói được nửa chừng, Ôn Túc An cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này mới ý thức được mình đã lỡ lời, liếc sang bên cạnh, liền thấy ánh mắt rục rịch mập mờ của Lâm Tứ.
Lâm Tứ ẩn ý nói: "Vậy càng thích hợp để em ăn."
"Anh tự ăn đi, ba cái thứ này kinh nghiệm của anh là phong phú nhất mà."
Lâm Tứ cười đến rung bả vai khiến Ôn Túc An vừa tức vừa buồn cười.
"Ừm, cái đó..."
Đám người xung quanh bị ngó lơ đến giờ mới lên tiếng.
Cừ Tiểu Chiêu: "Hai người tán tỉnh xong chưa?"
Lâm Tứ: "?"
Lương Hạnh: "Xin lỗi đã làm phiền hai người."
Ôn Túc An: "?"
La Tử Huy: "Lát nữa chúng ta muốn đi quán bar, hai người có muốn đi không?"
Ôn Túc An nuốt nước miếng, "Đi chỗ của tôi à?"
Cừ Tiểu Chiêu khinh thường nói: "Quán bar chết tiệt của cậu thì có gì vui, chúng tôi định đi hộp đêm, chỗ có sàn nhảy hẳn hoi."

Nghe vậy, Ôn Túc An hai mắt đột nhiên sáng lên, Cừ Tiểu Chiêu liền hiểu ý bạn mình.
Những hộp đêm là nơi lui tới của nam nữ thanh niên thành thị, nhưng nói ra thì, đã vài năm rồi Ôn Túc An không tới nơi đó, giờ được tự do, cô không khỏi nóng lòng quay lại chỗ vui chơi quen thuộc khi xưa.
Ôn Túc An nhìn trang phục của mình, áo len cùng quần jeans, hình như không thích hợp để đi hộp đêm.
Nhưng chị em tốt chỉ cần một cái liếc mắt là hiểu ra bạn thân mình đang nghĩ gì.
Cừ Tiểu Chiêu lắc lắc chìa khóa xe trong tay, "Hôm nay tôi lái xe đến đây, đến nhà cậu cũng chỉ mất mấy phút.."
Ôn Túc An nhướng mày, giây tiếp theo hai người cùng nhau đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói to:
"Chúng tôi về nhà thay đồ, nửa tiếng nữa gặp lại ở Vinmit!"
Không ngờ tốc độ của phụ nữ lại nhanh như vậy, ba người đàn ông nhìn nhau, cũng lập tức đứng dậy đi vào nhà chuẩn bị.
——
Ôn Túc An từng là hot girl, mặc gì cũng gợi cảm, chỉ là sau này không được mặc đồ mát mẻ nữa.

Khi vào nhà, Ôn Túc An lục tung tủ quần áo, tìm mấy bộ váy gợi cảm trước kia, vội vàng ướm thử.
Ôn Túc An có dáng người chuẩn, ngực tròn, mông nở, eo thon, chân dài, theo lời của Cừ Tiểu Chiêu thì dáng người của cô chuẩn đến từng centimet.
Nhà Cừ Tiểu Chiêu xa nên cô mượn một bộ từ Ôn Túc An, quần short jeans, bốt cổ ngắn cao gót màu đen; Ôn Túc An thì mặc chiếc váy hai dây màu xám khói, vừa hở lưng lại ôm sát cơ thể, giày cao gót màu bạc, mái tóc xoăn dài cùng đôi môi đỏ mọng vô cùng quyết rũ.

Cừ Tiểu Chiêu hận mình không phải đàn ông, nếu không nhất định sẽ đè Ôn Túc An xuống giường.
Tiết trời tháng hai bên ngoài khá lạnh, Ôn Túc An khoác áo lông bên ngoài, xách chiếc túi nhỏ đi theo Cừ Tiểu Chiêu đến Vinmit.
Vinmit là hộp đêm lớn nhất ở Vụ Thành, hôm nay lại là lễ tình nhân, bên trong chật ních người, khi Ôn Túc An và Cừ Tiểu Chiêu đến, Lâm Tứ đã ở đây được một lúc.
Ôn Túc An từ xa đi tới, nhìn thấy Lâm Tứ, ánh mắt sáng lên, người đàn ông luôn chỉ mặc áo len đen hoặc đồ thể thao, đây là lần đầu tiên mặc áo sơ mi sáng màu.

Nếu đám đàn ông khác khoác lên chiếc áo này thì lập tức trở thành một tên hề loè loẹt, ngược lại đặt trên người Lâm Tứ lại phát ra sức hấp dẫn khó mà giải thích.
Những người đàn ông lạnh lùng khác nhìn vào giống như người cấm dục, với Lâm Tứ, anh chính là biểu tượng của dục vọng nguyên thủy.
Trong quán bar bật máy sưởi, người vào nhiều đến mức chỉ chốc lát đã toát mồ hôi, Ôn Túc An cũng không ngần ngại, trực tiếp cởi áo ngoài, Lương Hạnh và La Tử Huy vừa nhìn liền cảm thấy chảy nước miếng tại chỗ.
Ánh mắt Lâm Tứ lúc này cũng đã đổ dồn vào Ôn Túc An.
Cừ Tiểu Chiêu nhìn đám nam nhân này vui vẻ cười nói, đúng là điệu bộ của bọn người chưa từng gặp qua tiên nữ.
Ôn Túc An ngồi xuống sô pha, Lâm Tứ nghiêng người, chống tay lên thành ghế sô pha sau lưng cô, tư thế mập mờ, "Sao hôm nay em lại ăn mặc thế này?"
Ôn Túc An liếc anh một cái, "Dáng người tôi tốt như vậy, lẽ ra nên ăn mặc như vậy từ sớm."
Yết hầu của Lâm Tứ di chuyển lên xuống, ánh mắt đảo qua khe ngực, không nhịn được ôm Ôn Túc An vào trong lòng.
Được một lúc, Ôn Túc An đi theo Cừ Tiểu Chiêu lên sàn nhảy, La Tử Huy và bạn gái không biết trốn ở đâu hôn nhau, Lương Hạnh cũng đang trổ tài tán gái, trên bàn chỉ còn lại mình Lâm Tứ.
Lâm Tứ ngồi dưới uống rượu, ánh mắt dõi theo người phụ nữ đang lắc hông trên sân khấu, từ lâu anh đã biết dáng người của Ôn Túc An đẹp thế nào, cộng với khuôn mặt như tranh vẽ kia, làm cho toàn bộ đàn ông ở quán bar phải say mê thưởng thức.

Ôn Túc An tuy thích chơi nhưng cũng có chừng mực, cô chỉ nhảy với Cừ Tiểu Chiêu, mặc kệ những người đàn ông khác đến gần, nhưng như vậy lại càng làm tăng ham muốn chinh phục của đàn ông.
Ôn Túc An né tránh lời mời của những người đó, liếc nhìn xuống liền thấy Lâm Tứ đang uể oải ngồi trên sofa, chiếc áo sơ mi đã bị cởi vài cúc, dưới ánh đèn mờ mờ càng làm tăng lên vẻ phong lưu gợi cảm.
Một cô gái mặc váy hai dây đứng sau lưng Lâm Tứ, dựa vào lưng ghế sô pha ngả người về phía trước, ngực nở nang, đang cúi đầu nói chuyện với anh.

Lâm Tứ một tay cầm điếu thuốc, hơi hơi ngẩng đầu lên nói chuyện với cô gái kia.
Ôn Túc An lại nhìn thêm lần nữa, phát hiện ngực cô gái kia hình như còn lớn hơn của mình.
Mẹ kiếp, tính hiếu thắng của phụ nữ trỗi dậy.
"Chiêu Chiêu, cậu xem ngực tôi có lớn không?"
Âm nhạc trong quán bar rất ồn, Cừ Tiểu Chiêu nghe không rõ, lớn tiếng nói: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, ngực của tôi có lớn hay không?"
"Lớn gần bằng mông tôi rồi."
Ôn Túc An không muốn nói chuyện nữa, cô cảm thấy Cừ Tiểu Chiêu như đang mắng mình.
Cô quay đầu nhìn sang, chỗ góc sofa đã không còn ai, Ôn Túc An giật giật khóe miệng, đàn ông quả nhiên nhìn thấy phụ nữ ngực bự liền bị câu mất hồn.
Trong lòng nghĩ Lâm Tứ phỏng chừng là cùng cô gái kia hôn môi ở một góc nào đó, Ôn Túc An không hiểu sao cảm thấy khó chịu, nhảy không nổi nữa, vừa dứt nhạc liền bước xuống sân khấu.
Đột nhiên, có người ôm eo cô từ phía sau, dùng sức xoay người cô lại, làm cô ngã vào trong vòng tay của ai đó.
Ôn Túc An dựa vào trong ngực người kia, ngẩng đầu nhíu mày, đang định mắng người, lại phát hiện đó là Lâm Tứ.
"Sao không nhảy nữa?" Lâm Tứ vòng tay qua eo cô hỏi.
Ôn Túc An sửng sốt.
"Sao anh lại ở đây?"
Sau khi Lâm Tứ đi lên, Cừ Tiểu Chiêu thức thời tránh qua một bên, nhảy cùng một cậu trai trẻ.

Ôn Túc An bị ôm vào lòng không nhúc nhích được, bài hát tiếp theo bắt đầu vang lên.
Lâm Tứ ghé sát vào tai cô cười, "Đột nhiên muốn em."
Ôn Túc An âm thầm trợn mắt, vừa rồi còn cùng mỹ nữ ngực bự nhìn nhau nóng bỏng, cái đồ dối trá này.
Lâm Tứ đặt tay lên eo thon của Ôn Túc An, dẫn dắt cô đi điệu nhạc, Ôn Túc An khoác vai Lâm Tứ, hỏi: "Người đẹp vừa rồi đâu?"
"Cái gì?" Lâm Tứ nghe không rõ, nhích lại gần cô hơn.
Ôn Túc An cong môi, ghé sát vào tai anh, lớn tiếng nói: "Cô gái vừa rồi nói chuyện với anh, mỹ nhân ngực bự đó, đi đâu rồi?"
Ôn Túc An chủ động lại gần làm cho Lâm Tứ ôm cô chặt hơn, cúi người ghé vào tai Ôn Túc An cười nói: "Ở đây không phải chỉ có một mình em ngực bự sao?"
Nói xong hung hăng dán người sát vào Ôn Túc An một cái.
Ôn Túc An túm gáy kéo người đàn ông ra, Lâm Tứ cười đến xấu xa, cúi thấp người, Ôn Túc An quay đầu trốn, môi Lâm Tứ vừa vặn hôn lên má phải của cô.
"Làm sao vậy?"
Ôn Túc An ngửa người ra sau, tránh nụ hôn của anh, "Anh vừa hôn người khác xong thì đừng lại gần tôi.

Tôi dị ứng."
Lâm Tứ nghe vậy sửng sốt, sau đó khẽ cười tựa vào trán Ôn Túc An, lồng ngực phập phồng lên xuống, Ôn Túc An bị tiếng cười của anh làm cho khó chịu, liền vỗ vào mặt đối phương một cái.
Lâm Tứ bị đau, siết chặt tay cô, "Nhẹ tay một chút được không."

"Không muốn!"
DJ trên sân khấu chơi những bản nhạc sôi động hơn, rapper đứng ở vị trí cao đẩy không khí trong quán bar lên cao trào, mọi người hưởng ứng và hò reo, không khí dường như bị đốt cháy đến cực điểm.
Nhiều người hôn nhau trong tiếng nhạc, không khí mập mờ ám muội, nội tiết tố trong cơ thể bắt đầu chuyển động.
"Tôi không có."
Lâm Tứ nâng mặt Ôn Túc An lên, một tay sờ vành tai cô, hơi thở rất gần, thoang thoảng mùi rượu và khói, "Tôi không có hôn cô ấy."
"Quỷ mới tin anh." Ôn Túc An bĩu môi.
"Thật sự không có, nếu không em thử xem trên miệng tôi có mùi son môi nào khác không."
Dứt lời, môi anh liền áp xuống.
Rượu làm người ta choáng váng, âm nhạc làm người ta hưng phấn, Ôn Túc An tựa vào trong lòng Lâm Tứ, bị anh ôm hôn, bọn họ chưa bao giờ hôn nhau mà không phải là màn dạo đầu.

Nụ hôn này không phải là món khai vị mà là một món tráng miệng sau bữa tối, ngọt ngào nhưng không ngấy, khiến người ăn mê mẩn.
Ôn Túc An vòng tay qua cổ Lâm Tứ, chủ động hôn sâu hơn.
Bầu không khí rất tốt nhưng bị cắt ngang vì một mảnh bông giấy hồng bay vào miệng Lâm Tứ.
Một phút sau, lại có một tờ giấy rơi xuống, Ôn Túc An há miệng lấy ra.
Sau nửa phút, Lâm Tứ nhíu mày dừng lại.
"Chết tiệt."
Ôn Túc An bật cười ngã vào lồng ngực Lâm Tứ.
Lâm Tứ nhổ tờ giấy dính bên miệng ra, dở khóc dở cười ôm lấy người phụ nữ đang cười đến không thể đứng thẳng, hung ác nhéo cô một cái: "Cười nữa đi"
Ôn Túc An vòng tay qua cổ Lâm Tứ, nép vào trong lòng anh, không dám cười nữa.
Một bóng người xinh đẹp quay người lại, Ôn Túc An ngẩng đầu nhìn, thì ra là cô gái ngực bự vừa rồi, cô gái nhìn thấy Ôn Túc An trong vòng tay Lâm Tứ, không chút sợ hãi, nghiêng người nói.
"Anh trai ơi, em trả lại cái bật lửa, cảm ơn anh".
Ôn Túc An nghe thấy thì toàn thân nổi da gà.
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Tứ quả nhiên bị Ôn Túc An nhìn chằm chằm.
Anh cảm thấy mình có trăm cái miệng cũng không thể biện minh.
"Cô ấy hỏi mượn tôi một cái bật lửa, tôi để bật lửa trên bàn..."
Đang nói, Lâm Tứ đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Ôn Túc An.
"Gì vậy?"
Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, cong môi, chậm rãi nói: "Cục cưng, em đang ghen sao?"
Ôn Túc An chớp chớp mắt.
Nửa giây sau, cô đột nhiên nở một nụ cười mê hoặc, sóng mắt lưu chuyển, cả người toả ra hơi thở khiêu khích.
Ôn Túc An kiễng chân tới gần, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tôi ghen rồi, anh định dỗ tôi như thế nào?"
"Anh trai..."
Lâm Tứ hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khụyu xuống tại chỗ.
(Mọi người vào page Jolina's Land để đọc các chương mới sớm nhất nhé).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận