Nụ Hôn Đam Mê

Đột nhiên cậu rất muốn gặp Asou. Cậu muốn tới nhà Asou – giống như anh cậu về nhà gặp chị Sanae. Cậu yêu hắn, mặc dù trong lòng tràn ngập sợ hãi. Cậu sợ đến mức không biết làm sao, cho dù như vậy thì cậu vẫn yêu Asou.

Asou chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu. Hắn là độc nhất vô nhị. Không phải vấn đề tha thứ hay không. Cậu chỉ yêu Asou, hắn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Bây giờ thì Satori đã hiểu ra.

Cậu xoay người hướng mặt đường, ánh sáng hoàng hôn rải khắp không gian. Chiếu trên khu chung cư cậu ở, các tòa nhà chồng chất thành từng tầng cao ngất. Hàng rào gỉ sét trong công viên. Chiếu xuống con đường nhựa.

Đó là con đường Asou thường ngày hay đi để tới nhà Satori, nhưng bây giờ hắn đang ở nơi nào. Đường vắng tanh, chỉ có một nhóm con nít chơi đùa, đặt dấu chấm hết cho một ngày.

“Asou…” Khi thì thầm gọi tên bạn trai, trái tim cậu đau nhói, hốc mắt ứa ra giọt nước trong suốt.

Yasumi đã khẳng định rằng Asou sẽ lập tức đến ngay khi dàn xếp xong với Izuka. Giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi.

Satori cảm thấy như bức tường đen tối bất an lại dựng lên nhốt cậu bên trong.

Asou làm sao vậy nhỉ? Lẽ ra giờ này anh ấy đã ở đây.

Cậu cười chế giễu. Mình muốn anh ấy đến đây. Mình muốn được anh ấy ôm vào lòng. Mình muốn được anh ấy hôn lên đôi môi. Mình muốn anh ấy ở bên cạnh. Muốn, muốn, muốn…trong đầu mình chỉ nghĩ được như thế.

Ngẫm nghĩ mới thấy, cậu phát hiện mình luôn ỷ lại vào tình cảm của Asou. Lần đầu làm tình, là bắt đầu từ nụ hôn của Asou. Cũng chính hắn thường xuyên tới nhà cậu.

Satori không hề làm gì hết. Điều duy nhất cậu làm là trước tiên thổ lộ tình cảm, nhưng đó là vì cậu bị kích thích bởi ghen tỵ Yasumi. Satori chợt nhận ra mình trốn trong vỏ ốc tự bảo vệ, chính điều đó làm cậu trở nên yếu đuối.

Mặc kệ anh cậu nói gì, hành vi trốn tránh cũng là một biểu hiện của tính ích kỷ, biến cậu thành hèn nhát. Nó không giúp cậu lấy cái cớ trốn tránh lâu hơn nữa. Cậu không thể chỉ ngồi chờ mà không làm gì khác, bởi vì cậu đang rất nôn nóng.

Cậu muốn gặp Asou. Ôm hắn. Hôn hắn. Gần bên hắn. Cậu rất rất yêu Asou. Cho dù những cảm xúc này làm cậu sợ hãi, cho dù cậu sẽ thấy bất an, cậu sẽ không trốn tránh.

Đó là điều cậu học được.

Thế nên cậu sẽ đi tìm Asou – làm hắn trở thành người của cậu.

Thầm hạ quyết tâm, Satori thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Cậu không biết lái xe máy như anh trai, nhưng cậu có thể đi bằng đôi chân đến bất cứ đâu. Tình cảm dành cho Asou sẽ đem đến sức mạnh cho cậu.

Satori xoay người chạy nhanh hết mức có thể lên lầu. Cậu phải gọi điện thoại và đi gặp hắn.

…………………………………………………………………….

Lúc cậu tới nhà ga nơi buổi trưa chờ đón Yasumi thì bầu trời đã tối đen. Satori mau chóng xuyên qua đám đông đi tới cửa quay. Sau khi anh trai rời khỏi, cậu gọi điện thoại cho Asou nhưng hắn đã khóa máy. Cậu thử gọi máy bàn trong nhà thì có chế độ hộp thư thoại trả lời.

Đây là lần đầu tiên cậu không tìm thấy Asou.

Chắc Asou sẽ không nối lại tình xưa với Izuka đâu ha?

Satori vội vàng cúp máy chuyển sang gọi cho Yasumi, được đến trả lời là cũng không biết Asou ở đâu. Khi cậu cuống quýt lên thì cô đọc địa chỉ tiệm nước hắn và Izuka hẹn nói chuyện. Đương nhiên đó là kết quả sau khi đã loại bỏ hai vũ trường, quán bida mà hai người thường đi hồi cấp 3.

“Có muốn tôi cùng đi tìm không?” Yasumi hỏi.

“Cám ơn nhưng không cần.” Satori đáp.

Lặng im một lúc, Yasumi nói thật có lỗi và bảo Satori mọi sự cẩn thận. Cậu cảm tạ rồi cúp máy.

Mình mới là người nên xin lỗi. Satori nghĩ.

Đây là vấn đề riêng giữa Asou và cậu, Yasumi vốn không cần xen vào. Giá mà cậu nhận ra lòng mình sớm hơn.

Đầu tiên Satori có tới chung cư chỗ Asou ở. Bảo vệ cửa nhận ra mặt Satori, nhưng khi cậu hỏi có thấy hắn đâu không thì người ta lắc đầu. Satori định chờ hắn trở về, tuy nhiên cậu đã chán việc ngồi đợi. Cậu quyết định đi tìm tất cả địa chỉ Yasumi cung cấp. Nếu vẫn không thấy hắn thì cậu sẽ trở lại chung cư, lúc đó chắc hắn cũng đã về nhà rồi.

Trên tàu điện, Satori bất giác dõi mắt tìm tòi trong đám đông, hy vọng nhìn thấy Asou.

Rất nhiều người ở đây, vì sao trong đó không có Asou? Vì sao mình không thể tìm được người muốn gặp?

Một cảm giác bất an khó tả len lỏi trong lòng cậu.

Yasumi đã nói Izuka chỉ là người Asou từng quan hệ, chính hắn cũng nói tất cả đều là quá khứ, hắn chưa bao giờ thật lòng. Nhất định hắn sẽ không có gì mờ ám với Izuka. Nhưng nếu vậy thì tại sao Asou không gọi điện cho cậu? Tại sao hắn khóa máy? Tại sao còn chưa về nhà?

Asou là người dịu dàng, Izuka có thể nghĩ cách dụ dỗ hắn. Dù gì thời gian Izuka yêu Asou lâu hơn Satori nhiều.

Trong đầu cậu suy nghĩ càng lúc càng theo chiều hướng bi quan. Satori mím chặt môi, phát giác hai mắt cứ nhìn chằm chằm mặt đất.

Không được! Không thể yếu hèn nữa!

Điều quan trọng cần làm bây giờ là tìm ra Asou. Cậu ngẩng đầu đi qua cửa quay, bước ra ngoài sân ga, lấy điện thoại ra. Không có tín hiệu báo cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn mới. Cậu lại lần nữa gọi số máy Asou.

Cậu áp tai vào điện thoại lắng nghe chuông reo. Sau vài lần đổ chuông là giọng Asou phát ra từ hộp thư thoại. Satori liền gọi máy bàn. Lại lần nữa nghe hộp thư thoại trả lời.

Satori hít một hơi sâu, tay run run, cảm giác hốc mắt đau đớn. Cậu sợ hãi, bất an dâng trào nghẹn ***g ngực, hít thở không thông.

Vì sao Asou không bắt máy? Anh ấy ở đâu?

“Asou!” Cậu khàn khàn khẽ gọi tên hắn.

Nhiều người đi lướt qua cậu. Một nhóm nam sinh vội vã về nhà. Người cha mang trên vai đứa con đang ngủ gật. Một nhóm các cô gái tay xách túi quà vừa trở về từ chuyến đi chơi. Mọi người uể oải khi ngày nghỉ sắp kết thúc, nhưng dường như ai cũng nét mặt tươi cười.

Mãi đến tận bây giờ, Satori luôn bình thản. Dù đi giữa dòng người tràn đầy cảm xúc, cậu không mảy may xúc động. Nhưng không có Asou thì mọi thứ khác hẳn. Không có hắn, đám đông ồn ào quanh cậu trở nên trống rỗng. Satori ghét như thế, khiến cậu như bị lạc giữa vùng đất xa lạ. Cảm giác cô đơn mà cậu chưa bao giờ nếm trải. Sau khi quen Asou rồi cậu mới biết đến nỗi cô đơn này.

Cách duy nhất chấm dứt nó chính là tìm thấy Asou.

Mình không thể ngừng lại. Satori nghĩ.

Cậu hít sâu một hơi, tay dụi khóe mắt, vẫn nắm chặt điện thoại. Cậu lấy từ trong túi ra tờ giấy ghi địa chỉ hai vũ trường.

Satori chưa từng tới vũ trường hay quán bida. Là sinh viên thì cậu cũng có đi chơi đêm, nhưng thường cùng bạn bè tới mấy quán nước rẻ tiền hay karaoke thôi. Dĩ nhiên thời cấp 3 cậu càng không thể đi rồi.

Nên đi một mình thì cậu hơi run, nhưng vì Asou, cậu không sợ. Satori lại hít thở sâu lấy tinh thần, nhấc chân bước đi không chút do dự.

Điểm đến đầu tiên là quán cà phê Asou hẹn Izuka nói chuyện, nhưng không thấy hai người. Từ lúc ở đài phun nước tới giờ đã mấy tiếng đồng hồ, Satori cũng không quá mong chờ Asou còn ở đó. Cậu tiếp tục đến vũ trường, không may là cả hai chỗ đều không thấy bóng người.

Vì mục tiêu tìm kiếm Asou, dù tới nơi lạ lẫm thì cậu sẽ không thấy kinh hoảng. Đám thanh thiếu niên trong vũ trường mặc các loại đồ diêm dúa, loại quần áo mà cậu không bao giờ mặc, nhưng chẳng hiểu sao cậu không hề rụt rè đi lên tìm họ hỏi chuyện. Có lẽ vì thấy Satori đáng thương, hiển nhiên lộ rõ là cậu không thuộc về nơi này, những người đó đều nhiệt tình đáp lời hoặc thậm chí hỏi bạn bè xung quanh có thấy Izuka, Asou không.

“Đêm qua tôi có thấy Izuka nhưng hôm nay thì không.”

“Tôi cũng vậy.”

“Ngoài Shunpei ra, mấy năm rồi tôi chưa thấy Asou, chắc cậu ta không tới đây nữa đâu. Cậu thử tìm nơi khác xem.”

Hầu như đám thanh niên trong vũ trường đều quen biết Asou và Izuka, lời nói cũng gần giống nhau. Satori cảm ơn họ, rời đi.

Bên ngoài lờ mờ ánh sáng đèn, bầu trời tối đen, bóng đèn nhiều màu sắc rọi sáng mặt đường. Ánh sáng tựa như ánh nắng chiếu thẳng vào mặt Satori.

Satori kiềm chế bản thân đừng run, nhìn đồng hồ.

Mới bảy giờ ba mươi mà trời đã tối thui rồi.

Cậu lại gọi điện cho Asou nhưng không ai bắt máy, cả điện thoại bàn cũng không, hộp thư thoại cứ tự động lặp lại trả lời.

Satori đi hướng Escualo, nơi Yasumi nhắc tới nó lúc cậu khủng hoảng với suy nghĩ:Izuka đã nói sống gần nhà mình. Không chừng Asou đang ở chỗ Izuka thì sao? Nếu là thế thì không bao giờ mình tìm ra được anh ấy.

Izuka chỉ mới nhập học hồi tháng ba, ngay cả Yasumi cũng không biết địa chỉ mới.

Sẽ ra sao nếu…nếu Asou chọn Izuka?

Satori sẽ làm sao? Cậu sẽ như thế nào? Sẽ buông tay? Cậu có thể để Asou rời đi ư? Có thể giả vờ chưa từng yêu Asou?

Tim cậu nhói đau, lo sợ bất an khiến ***g ngực nghẹn thở. Vì yêu Asou nên cậu mới suy nghĩ lung tung.

Không thể. Mình không làm được. Không bao giờ có thể buông tay. Cho dù anh ấy không chọn mình, mình sẽ vẫn yêu anh ấy.

Cậu ngước nhìn ánh đèn hắt ra từ quán bida, hàng chữ màu xanh viết Escualo. Đột nhiên hàng chữ nhạt nhòa, cậu cười tự giễu. Giờ không phải lúc khóc.

Còn chưa biết Asou có chọn Izuka hay không. Không được khóc. Còn nhiều chuyện phải làm.

Satori chậm rãi mở cửa, một giọng thấp trầm lên tiếng.

“Chào mừng quý khách!”

Quán bida ồn ào tiếng nhạc, nhưng quầy rượu thì im lắng lạ thường. Cậu có thể nghe thấy tiếng đánh banh lăn trên mặt bàn.

Nơi này dường như là thế giới của người lớn. Cách trang trí – từ các bàn bida đến từng ngóc ngách đều bày trí tỉ mỉ đẹp mắt.

Nghĩ lại thì Yasumi có nói ông chủ là bạn của chú Asou.

Satori đảo mắt khắp quầy rượu, đột nhiên con ngươi trợn to, tim đập rộn ràng. Ngồi ở góc khuất là Izuka. Gã cong lưng, khoanh tay trên mặt bàn nên cậu không thấy rõ khuôn mặt, tuy nhiên cậu nhận ra cơ thể mảnh khảnh và mái tóc sáng đó. Izuka ngồi một mình.

Satori thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng. Asou không ở bên Izuka, cậu thầm sung sướng. Tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng. Nhưng thần kinh rồi lại căng thẳng lên. Cậu chưa thể nhẹ nhõm chỉ vì Asou không có mặt. Có thể hắn chỉ là đứng lên đi đâu đó một lúc.

Mà nếu như Asou không ở cùng Izuka thì đã đi đâu chứ?

Satori đứng đó nhìn trân trân. Rốt cuộc Izuka cũng cảm nhận được tầm mắt, gã ngẩng đầu lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui