Nụ hôn đầu cho em

Chương mười
Frankie nhắm nghiền mắt, để mặc thang máy đưa mình lên tầng năm.
Jazz Chester chết tiệt. Quỷ bắt anh ta xuống địa ngục cho rồi. Và chừng nào cô còn tức giận và tổn thương, cô còn có thể ngền rủa lây sang cả Simon Hunt nữa. Quỷ bắt anh ta đi vì đã đoán đúng, quỷ bắt anh ta đi vì không có mặt ở đây lúc này, khi cô cần anh ta nhất.
Frankie mở mắt và nhìn trân trân vào những con số lần lượt sáng lên phía trên cửa thang máy. Một tầng nữa thôi. Cô đã tự hứa với lòng sẽ không khóc cho đến khi về tới phòng mình và khóa trái cửa lại.
Nhưng các khớp trên bàn tay phải của cô đã bị bầm tím và trầy xước do cú thụi vào mặt Jazz khi nãy. Nó là cú đám cuối cùng giáng vào lòng kiêu hãnh và cả tinh thần của cô - cọng rơm của nỗi đau đớn và xấu hổ đang ráng sức làm gãy lưng con lạc đà.
Frankie không thể nén được tiếng cười pha chút cuồng loạn. Cô đã đấm vào mặt Jazz Chester. Lạy trời đừng để Simon phát hiện ra. Cô và Leila có lần đã tranh cãi hàng tiếng đồng hồ với Simon để bảo vệ cái ý kiến cho rằng phụ nữ giỏi hơn đàn ông bởi họ phản ứng trước những tin xấu và sự thất vọng bằng cách phân tích những cảm xúc của mình chứ không ngậm ngùi chấp nhận hoặc lớn tiếng chửi mắng.
Cô vừa mới “phân tích” gương mặt Jazz bằng nắm đấm, và ném cái ý kiến đó xuống địa ngục.
Chúa ơi, tay cô đau ghê gớm. Và trái tim cô còn nhức nhối hơn gấp bội.
Frankie bước ra ngoài khi cửa chiếc thang máy kiểu cổ mở ra ở tầng năm. Phòng cô ở bên tay trái, qua cầu thang thoát hiểm và...
Cửa cầu thang thoát hiểm bỗng bật mở, một người đàn ông lao ra, Frankie hốt hoảng nhảy lùi lại thủ thế.
Nhưng người đó không xáp lại gần cô. Thực ra, anh ta đang thở hổn hển và tựa lưng vào tường một cách hoàn toàn vô hạị. Tóc anh ta màu vàng giống Simon, cao như Simon, và...
Anh đưa mắt nhìn cô, và phì cười khi trông thấy tư thế võ thuật kì cục của cô. “Cô mất chảo rán rồi à, Francine?”
Đó là Simon. Simon ư? Frankie từ từ đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm khi anh gập đôi người lại, hai tay chống đầu gối, đầu cúi xuống.
“Anh không sao chứ?” cô cất tiếng hỏi đúng lúc anh cũng hỏi cô một câu y hệt. “Trùng hợp thật,” anh nói thêm, cô bình ổn nhịp thở. Anh vừa vuốt ngược tóc ra sau vừa ngẩng nhìn cô từ tư thế khó coi của mình.
Anh làm gì ở đây vậy?
“Xóc hông vì chạy năm tầng cầu thang,” anh giải thích, vẫn ôm một bên sườn khi cẩn thận đứng thẳng người lên. “Ồ khỉ thật, nhìn tay cô kìa... chúng ta phải tìm ít đá lạnh.”

Anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô thật nhẹ nhàng, với gương mặt hết sức lo âu, đến nỗi Frankie cảm thấy hai mắt mình ngân ngấn nước. Cô gắng hết sức chớp chớp mắt kìm nó lại. “Tôi đã đấm Jazz,” cô tiết lộ với anh.
Simon không tỏ ra bị sốc hay thất kinh hay thích thú hay chí ít là ngạc nhiên. “Tôi biết,” anh nhẹ nhàng nói. “Chện gì đã xảy ra vậy?”
Frankie lắc đầu. Cô không thể nói cho anh. Chưa phải lúc.
Anh dẫn cô đến một gian phòng nhỏ có máy bán soda và máy làm đá. “Đừng bảo là tôi sẽ phải lén coi nhật kí của cô để tìm hiểu đích xác cậu ta đã làm gì khiến cô điên tiết như thế nhé.”
Frankie không thể nói về điều đó, không thể nghĩ đến nó. Cho đến khi nào cô về phòng và đóng cửa lại, cho đến khi nào đã an toàn để khóc. Nên cô hít sâu thay cho câu trả lời. “Anh đang làm gì ở đây thế? Tôi sa thải anh rồi cơ mà?”
Anh mỉm cười, buông tay cô ra để mở cánh cửa trượt của máy làm đá. “Đây là một bí qết nổi bật trong ngên tắc kinh doanh của các công ti lọt vào bảng xếp hạng Fortune 500[*]. Cô không thể sa thải một người ngay từ đầu đã không có tên trong danh sách nhân viên.” Simon nhìn quanh tìm thứ gì đó để đựng đá, nhưng chẳng có một cái hộp hay túi lon nào ở đây cả. Anh liền kéo hai vạt trước của áo sơ mi ra khỏi quần.
[*] Bảng xếp hạng 500 công ti lớn nhất nước Mỹ theo tổng thu nhập.
“Nhưng anh đã không lên chến bay đó,” Giọng Frankie run run. Chúa ơi, thần kinh cô căng thẳng như một khẩu súng sắp siết cò. Ngày hôm nay đầy những nỗi thất vọng mà cô lại được ngủ quá ít. Tất cả hợp lại khiến cô muốn ngã quỵ.
Anh nhìn xuống cô, ánh mắt sắc bén. “Có phải cô nhớ tôi không?”
Cô không thể trả lời câu hỏi đó - như thế chẳng khác nào tự tố giác mình. Cô khoanh hai tay trước ngực, giữ người đứng vững. “Tôi tưởng anh đã đổi ý.”
“Cô có thể xua đuổi tôi dễ dàng đến thế sao?”
“Tôi đã nghĩ…” Frankie đã nghĩ dù trò chơi này có là gì thì anh cũng chơi với cô bằng thái độ chẳng mấy xem trọng, và khi có điều gì đó hoặc ai đó thú vị hơn, anh sẽ không ngần ngại bỏ rơi cô.
“Tôi bị lỡ chến bay.” Simon cầm lấy cái muỗng, khum vạt áo lại thành hình cái bát và bắt đầu xúc đá vào đó. “Có một khách hàng khăng khăng yêu cầu tôi trực tiếp can thiệp và giải qết chến hàng cho họ, cô tin được không? Tôi đã phải bắt chến bay muộn hơn đến Sarasota.” Anh đóng cửa máy làm đá lại và đứng thẳng lên, giữ vạt áo không chạm vào những bắp thịt trơn láng rám nắng nơi bụng mình. Anh đang mặc quần kaki Docker, và với gấu áo cuộn lên, mép chiếc quần soóc sặc sỡ phóng túng bị lộ ra.
Frankie buộc mình phải nhìn đi chỗ khác khi anh dẫn cô đi xuôi hành lang. “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
“Tôi gọi cho Clay Quinn. Tôi cũng là một thám tử tư không đến nỗi tồi, cô biết đấy. Số phòng cô là bao nhiêu, Francine? Bụng tôi sắp đông cứng rồi?”

“516.” Simon dừng lại trước cửa, đợi Frankie lục túi tìm chìa khóa. Cô vừa mở cửa vừa liếc nhìn anh, cảm thấy xấu hổ lạ lùng và cực kì hỗn loạn, những cảm xúc của mấy tiếng đồng hồ vừa rồi đang náo động trong cô, tìm đường thoát ra. “Tôi vẫn không tin nổi là anh đang thực sự ở đây.”
Anh vén một lọn tóc ra sau tai cô. gử chỉ vô cùng ngọt ngào và dịu dàng ấy khiến cô muốn bật khóc. Đôi mắt anh thật ân cần, như sắc trời xanh nồng ấm. “Tôi nghĩ cô có thể cần tới tôi,” anh khẽ nói.
Sự quan tâm trong giọng nói của anh đã hạ gục cô. Bức tường chắn trong cô đổ sụp những cảm xúc ào ạt tuôn ra. “Đúng.” Những giọt nước mắt đã bị kìm nén quá lâu bắt đầu chực trào lên. Cô cảm thấy môi dưới mình run lên như một đứa trẻ bị lạc. “Đúng vậy. Tôi cần anh lắm, Si à.”
Chỉ một bước nữa thôi là Frankie sẽ ở trong phòng mình. Một bước nữa thôi. Nhưng cô không nhấc nổi chân. Cô không thể cử động. Nước mắt dâng đầy trong mắt cô và chảy tràn xuống má khi Simon cầm lấy tay cô và kéo cô qua ngưỡng cửa.
Lúc cô nghe tiếng cánh cửa đóng chặt lại cũng là lúc cô đầu hàng nước mắt. Cô phủ phục xuống tấm thảm màu hồng sẫm, chìm trong kiệt sức và đau đớn, chỉ lờ mờ cảm thấy tiếng chân gấp rút của Simon nhỏ dần sau lưng mình. Cô nghe thấy tiếng lanh canh của đá trong bồn rửa mặt như thể từ một nơi xa lắc, và rồi anh quay lại, bao bọc cô trong vòng tay ấm áp, nhấc cô lên lòng và ôm chặt lấy cô ngay ở trên sàn nhà.
Anh không hỏi han. Anh không đòi cô giải thích. Anh chỉ cần đu đưa vỗ về cô và để mặc cho cô khóc.
“Tôi ở đây,” anh thì thầm. “Chừng nào cô còn cần tôi, Frankie, thì tôi vẫn ở bên cô.”
Cô cảm thấy đôi bàn tay anh ở trong tóc cô, vuốt ve lưng cô - đôi bàn tay an ủi, đôi bàn tay mạnh mẽ. Cảm giác thật dễ chịu. Lần gần đây nhất cô được vỗ về như thế này là khi nào nhỉ? Cô không nhớ nổi nữa. Bà ngoại cô đã mất từ nhiều năm trước, và trong năm năm cuối đời bà, Frankie chính là người chăm sóc bà. Cô phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng sẵn sàng để mỉm cười hoặc an ủi.
Bạn trai thời đại học của cô, Charlie, cũng muốn chăm lo cho cô. Nhưng đối với anh, sự chăm lo có nghĩa là đối xử với cô như một đứa trẻ, giành mọi qền qết định thay cô, coi cô là trách nhiệm của anh. Sự quan tâm của anh mang đầy tính chiếm hữu.
Simon thì không. Với Simon cô là một người bình đẳng. Anh đã đối xử với cô theo cách đó từ khi cô còn là một cô bé.
Cô đã khóc ướt đẫm cả cổ áo sơ mi của anh. Cổ anh cũng ướt và cô cố lau khô một cách vô ích, vừa lau vừa ngẩng lên nhìn anh.
Gương mặt anh thật buồn khi gặp ánh mắt cô. Cô có thể thấy một tia không chắc chắn trong mắt anh, và điều đó làm cô bồn chồn bất an.
“Đau lắm hả?” anh hỏi khẽ.
Cô gật đầu, chợt nhận ra mình đang ngồi trên sàn, trong lòng Simon Hunt, trong vòng tay anh. Mũi anh chỉ cách mũi cô trong gang tấc, miệng anh cũng chẳng xa hơn là mấy.
Cô có thể đối phó với một Simon ngang tàng, bất cần với những trò đùa và những lời giễu cợt. Nhưng trước mặt anh chàng Simon lặng lẽ, trầm ngâm và nhạy cảm này, cô chẳng biết phải xử sự thế nào - và cảm thấy khó mà cưỡng lại được anh.

“Tôi có thể làm gì để giúp cô không?” anh hỏi.
Frankie lắc đầu. Ở anh toát lên mùi vị của biển cả và không khí trong lành và thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền. Đó là thứ mùi quen thuộc của anh hàng bao năm qua, thân quen, ấm áp và mê hoặc. Thậm chí có nhắm mắt cô vẫn có thể tìm được anh trong một nhà kho tối đen.
“Cô thật sự…” Anh hắng giọng. “Cô thật sự quan tâm đến người này sao?”
Phải mất một lúc cô mới nhận ra anh đang nói về Jazz… Jazz.
Frankie gỡ mình ra khỏi cánh tay anh, chển xuống ngồi cạnh anh trên sàn, lưng áp vào tường. Anh cầm lấy tay cô, đan hai bàn tay họ lại với nhau.
“Cô không phải trả lời câu đó,” anh lẳng lặng nói. “Cô không bắt buộc phải nói với tôi bất cứ điều gì – trừ phi cô muốn bảo tôi đi tìm hắn và đấm vỡ nốt quai hàm còn lại của hắn.”
Cô quay sang nhìn anh. “Anh không nghĩ tôi làm vỡ quai hàm anh ta thật chứ?”
Simon nhấc bàn tay phải của cô lên, xem xét những đốt ngón tay bị bầm. “Cô có thể cử động các ngón tay không?”
Cô thử ngọ nguậy và thấy các ngón tay vẫn cử động. T rất đau, nhưng có vẻ không đốt xương nào bị gãy. Cô lại ngước nhìn anh.
Anh cười nhẹ: “Tôi cược rằng nếu tay cô không bị gãy, thì quai hàm hắn cũng chẳng bị vỡ đâu.”
“Tệ thật.”
Simon lắc đầu. “Hắn ta không phải tên ngốc. Chắc hẳn có điều gì đó không ổn ở hắn.”
Đến lượt Frankie bật cười, nhưng tệt không có chút hài hước nào trong giọng cô. “Anh biết không, tôi cứ ngỡ mọi việc rồi sẽ đúng như anh dự đoán – những trông chờ của tôi ở Jazz sẽ chẳng thành hiện thực, nhưng… tôi đã nhầm. Anh đã nhầm. Anh ta vẫn y như những gì tôi nhớ. Thậm chí còn có thêm nhiều ưu điểm. Anh ta gặp tôi trong sảnh với một bông hồng trên tay. Trong lúc chờ đồ uống, chúng tôi đã trò chện và anh ta còn ngâm vài câu thơ nữa.” Cô lại cười. “Anh ta thông minh, thành đạt, lãng mạn, đẹp trai, tinh tế… thật là hoàn hảo.”
Simon đưa mắt nhìn đi chỗ khác, sự chú ý của anh tựa hồ bị hút vào hình ảnh hai bàn tay họ đang đan vào nhau. Anh nới lỏng tay, như bỗng cảm thấy mình nắm tay cô quá chặt. “Và đó là lí do cô nện hắn? Bởi vì hắn hoàn hảo?”
“Anh ta mời tôi nhảy,” Frankie kể. “Nên chúng tôi bước ra sàn nhảy, và đúng vậy, chện đó diễn ra thật hoàn hảo, lãng mạn. Anh ta thậm chí chẳng để ý tôi đang mặc quần jeans.”
“Các ngôi sao điện ảnh có thể mặc quần jeans ở những chốn như vậy mà không bị từ chối phục vụ.”
Cô nhìn anh với ánh mắt sắc bén. “Làm sao anh biết?”
“Tôi và Vinnie, anh chàng bartender, mới quen nhau.”

“Anh đã ở đó ư?”
“Tôi đã thấy cô khiêu vũ.” Ánh mắt Simon chển xuống miệng cô. “Tôi cũng thấy hắn hôn cô. Với tôi nó cũng hết sức hoàn hảo.”
Frankie cảm thấy hai má nóng dần lên. Cô không thể tin mình đang ngồi đó, nói với Simon chện cô hôn Jazz. “Tôi nói rồi mà, Jazz không hề thay đổi.”
“Rồi tôi thấy hình như hai người nảy sinh mâu thuẫn.”
Frankie gật đầu. “Đấy là điều kì cục nhất.” gô quay hẳn sang anh, bỗng dưng muốn kể hết với anh, cần ột người nào đó biết chện. “Lúc ấy chúng tôi đang khiêu vũ đúng không? Tay phải của tôi đặt vào tay trái anh ta.” Simon gật đầu. “Anh ta… đã hôn tôi, và quả thật nó rất hoàn hảo. Ý tôi là…” Cô nhún vai. “Nó thật hoàn hảo. Anh ta nhìn vào mắt tôi và mỉm cười, như thể chúng tôi đang chia sẻ một điều bí mật, như thể anh ta biết nụ hôn ấy sẽ được liệt vào danh sách mười sự kiện lãng mạn nhất thập kỉ, rồi anh ta kéo tôi lại gần hơn và đặt bàn tay tôi lên chỗ trái tim anh ta. Tôi thề là gã đó lãng mạn chảy nước.”
Simon không nói lời nào, chỉ im lặng chờ cô nói tiếp.
“Đó là lúc tôi cảm thấy nó.” Frankie lắc đầu, vẫn ngạc nhiên trước sự quay ngoắt của mọi việc. ghỉ do tình cờ mà cô phát hiện ra. Nếu không, cô sẽ chẳng đời nào biết được…
Simon chẳng biết cô đang nói về cái gì. “Đó là lúc tôi cảm thấy nó.” Nhìn vẻ mặt anh, cô có thể khẳng định anh đang s diễn theo một chiều hướng hoàn toàn khác.
“Anh ta có một chiếc nhẫn trong túi ngực,” cô giải thích.
Anh vẫn mờ mịt.
“Một chiếc nhẫn trơn,” cô tiếp tục.
Simon khẽ chau mày.
“Tôi đang nhảy với Jazz,” Frankie nói tiếp, “và khi nhìn xuống bàn tay trái anh ta, tôi thấy ngón tay đeo nhẫn có một viền trắng mờ. Ngày nay, chện đó chẳng mấy kì lạ - anh ta nói cuộc hôn nhân của anh ta kết thúc cách đây chưa lâu. Nhưng tôi không thể không thắc mắc tại sao một người đàn ông mới li dị lại giữ nhẫn cưới trong túi áo ngực.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Simon. “Ý cô là…?”
“Anh ta không li dị, thậm chí cũng không li thân. Anh ta vẫn đang chung sống với vợ. Jazz Chester là một tên khốn thông minh, thành đạt, lãng mạn, đẹp trai, tinh tế, dối trá, lừa bịp.” Frankie nhìn xuống những đốt ngón tay tím bầm. “Nên tôi cho anh ta ăn đòn.”
Mắt cô lại ầng ậng nước. Không ngờ cô lại có nhiều nước mắt đến vậy.
“Frankie, tôi xin lỗi,” Simon khẽ lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận