Cô khó nhọc chớp mắt, rồi ngước nhìn anh, gắng gượng nở nụ cười. “Sao anh phải xin lỗi? Anh đã đoán đúng mà, nhớ không?” Cô lắc lắc đầu. “Lạy Chúa, anh ta đã nói dối tôi. Ờ… không, thực ra anh ta không nói dối. Anh ta chưa bao giờ nói trắng ra là đã li dị, anh ta để mặc cho tôi ngộ nhận và không đính chính một lời.”
Cô nhìn lại bàn tay đau, thử gập những ngón tay và nhăn mặt. Simon đứng lên. “Để tôi lấy cái khăn bọc mấy viên đá.”
Hai chân Frankie tê rần khi cô cũng nhổm người dậy. “Anh biết tôi bực nhất chuyện gì không?” cô hỏi, đi theo anh vào phòng tắm.
Simon lắc đầu tỏ ý không biết, vừa nhìn cô qua tấm gương choán hết một bức tường của gian phòng lớn ốp gạch trắng, vừa bọc những viên đá vào chiếc khăn tay. Chỉ “lớn” thôi ư? Gian phòng này còn rộng hơn cả phòng khách nhà cô ấy chứ. Hai bồn rửa mặt đặt trên một cái bệ dài chạy suốt một mặt phòng. Đối diện là một bồn tắm mát-xa được xây sát tường. Góc phòng là một bồn tắm đang chứa được cả một đội bóng rổ.
Frankie ngồi xuống mép bồn tắm, hướng sự chú ý về Simon. Nom anh mệt mỏi gần như cô vậy. Tóc tai anh bù xù, áo sơ mi loang lổ vệt nước mắt, ống tay áo xắn lên còn vạt áo bỏ ngoài quần. Quần thì nhăn nhúm và giày tất đã bị cởi lúc nào không biết – có lẽ từ lúc họ quay về phòng cô.
Nom anh như muốn đi ngủ lắm rồi. Frankie ép mình nhìn đi nơi khác, sợ rằng điều mình đang nghĩ sẽ hiện lên rành rành trong mắt. Cô sợ anh biết được rằng, lúc đang nhảy với Jazz hồi tối là lúc cô đang ao ước được nhảy với anh biết bao. Sự thực là, dẫu cho Jazz có hoàn hảo thế nào chăng nữa, cô cũng sẽ không về nhà với anh ta. Làm sao cô có thể bắt đầu mối quan hệ với một người khi cô không thể ngừng nghĩ đến một người khác cơ chứ?
Simon ngồi xuống mép bồn tắm cạnh cô. Anh nâng bàn tay bị đau của cô lên và quấn chiếc khăn cùng đá lạnh quanh nó. “Xin lỗi,” anh thì thầm khi cô xuýt xoa vì đau. “Nói tôi nghe, chuyện làm cô bực nhất là gì thế?”
“Chỉ là… nó diễn ra quá đỗi hoàn hảo trên lí thuyết. Tức là tôi với Jazz ấy. Như là định mệnh – chúng tôi gặp lại nhau sau bao năm đằng đẵng… để kết thúc với chàng trai là mối tình đầu của mình – người mình đã trao nụ hôn đầu tiên. Còn điều gì có thể lãng mạn hơn nữa chứ?”
Câu hỏi của cô chỉ là tu từ, nhưng Simon cân nhắc nó kĩ lưỡng. “Ồ, có đấy, tôi có thể nghĩ được một hay hai viễn cảnh…”
“Nhưng đó không phải điều làm tôi thực sự bực mình,” cô nói. “Tôi bực mình là vì giờ đây tất cả những hồi ức của tôi đã bị ô uế.”
“Ô uế?”
Cô ngẩng nhìn anh, nhưng trong mắt anh tuyệt nhiên không có vẻ thích thú, chỉ có sự bối rối. Anh quả thực đang cố gắng đi theo suy nghĩ của cô, cố gắng hiểu cô.
“Tôi đã có nụ hôn đầu như trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.” Cô nở nụ cười buồn, hồi tưởng lại. “Đó là một buổi tối tuyệt diệu - một trong những tối mùa xuân ấm áp trên đảo, khi không gian đượm mùi các loài hoa nhiệt đới và những ngôi sao trông gần đến mức tưởng như với tay là có thể chạm vào. Một cơn gió Nam ấm áp lồng lộng thổi vào từ ngoài vịnh. Hai chúng tôi ở trên bãi biển, dưới ánh trăng, với tiếng sóng vỗ rì rào…” Cô lắc đầu. “Hệt như… một bộ phim vậy. Chúng tôi đang đi dạo và Jazz nắm lấy tay tôi, tôi hồi hộp hết sức.” Hồi hộp gần như lúc này, khi cô đang ngồi bên Simon, đùi anh áp vào đùi cô một cách thoải mái, đôi mắt anh không rời gương mặt cô, chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô như thể cô đang nói với anh một điều bí mật sống còn. “Chúng tôi đã chơi đùa với đám bạn cùng trang lứa trên bãi biển cả ngày trời, và tôi đã đùa giỡn với anh ta hầu như suốt thời gian đó, nhưng cuối cùng chúng tôi chỉ còn lại một mình. Anh ta dừng bước, đăm đắm nhìn tôi, và tôi biết chắc mình có thể nhìn thấu suốt tâm hồn anh ta qua ánh mắt ấy. Rồi anh ta hôn tôi. Nó thật hoàn hảo.”
Cô đánh liều liếc sang Simon. “Nhưng có lẽ ngày đó Jazz cũng giả dối như bây giờ thôi. Nụ hôn đó chỉ là giả tạo.”
“Cô đâu biết chắc được.”
“Phải, nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ luôn nghi ngại,” cô nói. “Tôi biết điều này nghe thật ngớ ngẩn, nhưng tôi cảm thấy mình thực sự đã bị xé làm đôi. Anh thấy không, làm gì có chuyện tôi có thể quay về và làm lại từ đầu. Ý tôi là, có những việc anh chỉ có cơ hội một lần trong đời thôi, như nụ hôn đầu chẳng hạn, và tôi đã ném cơ hội của mình đi bằng cách hôn một kẻ đốn mạt.”
Simon im lặng, và khi Frankie nhìn sang anh lần nữa, cô bắt gặp trong ánh mắt anh một nét ngập ngừng khác. “Có lẽ cô đã nhầm. Có lẽ Jazz không phải là người đầu tiên cô hôn.”
“Tôi vẫn nhớ mà…”
“Năm mười hai tuổi,” Simon nói. “Cô đã viết về nó trong nhật kí.”
“Sao cơ?” cô nhìn anh, nhăn trán. “Ai?”
“Cô đã hôn tôi, Francine.”
Biểu hiện trong mắt anh không thay đổi, và Frankie cảm thấy như bị thôi miên. Cô không thể nào nhìn đi nơi khác. Mạch đập của cô tăng vọt lên gấp đôi và cô thấy xây xẩm mặt mày. “Đó chỉ là chuyện do tôi tưởng tượng ra.”
“Cô đã viết về nó như thể nó là thật.”
“Vì tôi ước gì nó là thật,” Frankie thì thầm, ít nhất vào lúc đó cô biết là anh rất nghiêm túc. Simon là người thẳng thắn trong mọi chuyện. Anh nghĩ gì nói nấy, và vừa rồi anh đã nói những gì anh cảm thấy.
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian ngỡ như cả thế kỉ, Simon mỉm cười. “Thật ư?” Anh không chờ câu trả lời. Anh đứng lên, lấy cái khăn và mấy viên đá ra khỏi tay cô rồi ném chúng vào bồn rửa. “Có thể nó là thật mà chúng ta không nhớ. Hoặc… hoặc có thể nó sẽ được biến thành sự thật, chỉ có điều chúng ta chưa thực hiện mà thôi. Biết đâu nụ hôn với Jazz Chester chỉ là luyện tập. Biết đâu Charlie và những người cô từng hôn, tất cả bọn họ chỉ là những người giúp cô luyện tập cho nụ hôn đích thực.”
Nụ hôn đích thực ư? Khi Frankie còn đang sửng sốt nhìn anh, Simon đã giơ tay bật ngọn đèn sưởi trên đầu và tắt hết những bóng đèn trang trí sáng rực. Phòng tắm chìm vào trong cảnh tranh tối tranh sáng với duy nhất một ánh đèn màu đỏ cam. Nó cũng trở nên ấm áp hơn. “Cô viết trong nhật kí rằng lúc đó là buổi tối, mới sang hè – trời nóng và oi bức.”
Simon bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, nhưng rồi anh bỏ ngang và lột luôn nó qua đầu. “Tôi cùng chúng bạn ùa ra từ sân tập sau trận bóng rổ. Tôi ở trần, cô viết là tôi vắt một cái khăn tắm qua cổ.” Anh lấy một cái khăn tắm trên giá và làm đúng như cô miêu tả.
“Tôi đi tập tễnh,” anh nói tiếp. “Vì bị trật mắt cá trong trận đấu và đau ghê gớm, nên tôi tách sang một bên, cách xa những đứa khác.” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô dậy để cô đứng cạnh anh. Cô có thể cảm thấy hơi ấm từ ngọn đèn sưởi lan tỏa trên đầu, nhưng nó chẳng là gì so với sức nóng đang vây phủ khắp người khi cô chạm vào tay Simon.
“Cô chạy đến và hỏi xem tôi có sao không.” Giọng anh khàn đi khi nhìn xuống cô. “Cô hỏi liệu tôi có cần giúp đưa về nhà không. Tôi cười và cảm ơn cô, rồi bảo cô là Bob hoặc Davey sẽ giúp tôi về. Nhưng chúng chẳng để ý gì đến tôi. Hai thằng còn đang mải cười nói với Jenny Brooks hay một người nào đó, cho nên cô vòng tay qua eo tôi…”
Anh làm đúng như thế và Frankie hít sâu một hơi trước cảm giác cánh tay trần của mình áp vào làn da trơn láng ấm áp ở lưng anh.
“Và tôi choàng tay qua vai cô, coi cô như một chiếc nạng.”
“Simon…”
Anh đặt ngón tay lên môi cô. “Suỵt. Hãy hợp tác cùng tôi, được không, Francine?” Anh kéo cô đi tới góc phòng, mở cửa buồng tắm đứng và bước vào trong.
“Si…”
“Bỗng lúc ấy trời bắt đầu đổ mưa,” anh nói, vươn tay mở vòi sen.
“Simon!” Frankie lắp bắp khi những tia nước ấm tuôn xuống mặt cô.
“Lũ bạn tôi cắm đầu chạy về nhà hết.” Simon giữ chặt lấy cô khiến cô không thể thoát ra. “Tất cả mọi người trừ cô. Cô đã ở lại đó với tôi, hứng mưa, vì cô biết tôi không chạy được với mắt cá đau như thế.”
Frankie không thể ngăn được tiếng cười. Họ đang đứng đó, dưới vòi sen, mặc nguyên quần áo, diễn lại một mộng tưởng của tuổi mười hai. Thật ngớ ngẩn hết chỗ nói.
Có thật là ngớ ngẩn không?
Nước chảy xuống mặt Simon khi anh đưa tay vuốt mớ tóc ướt của cô ra sau. Đôi mắt anh nhìn cô đầy ấm áp, làm tim cô như ngừng đập. Anh sắp sửa hôn cô.
“So với tuổi mười hai, thì cô khá sắc sảo,” anh lẩm bẩm. “Đứng trong mưa là cảnh lãng mạn hết sức, cô có nghĩ thế không? Nó cuốn trôi hết tất cả những điều không quan trọng. Người ta không đứng trong mưa để nói chuyện suông, cô biết chứ?”
Frankie gật đầu.
“Vậy nên hai ta đứng đó, ướt sũng, và cô nhìn vào mắt tôi, và cô biết một điều. Tôi sẽ hôn cô.” Giọng anh trầm xuống. “Và rồi tôi làm như thế.”
Anh chầm chậm cúi đầu xuống, dừng lại cách môi cô chỉ hai phân, lưỡng lự. Mắt anh giao với ánh mắt cô, tìm kiếm, lần đầu tiên để cô nhìn thấy rõ sự ngập ngừng, lo ngại của anh. Anh đang sợ. Frankie nhận ra nụ hôn này có một ý nghĩa nào đó với anh, và anh sợ rằng cô sẽ đẩy anh ra, cũng sợ chẳng kém nếu cô không làm thế.
Và đúng lúc ấy, Frankie gục ngã. Cô rơi thẳng vào chiều sâu hun hút xanh thẳm nơi đáy mắt anh. Cô bị nuốt chửng, nhấn chìm bởi sức nóng của anh, bởi sự mạnh mẽ phức tạp của tâm hồn anh. Và cô rướn cằm lên, rút ngắn khoảng cách hai phân đó để hôn anh, làn môi lướt qua môi anh thật nhẹ nhàng.
Đó là tất cả sự khích lệ mà Simon cần. Anh ôm trọn gương mặt cô trong hai bàn tay và khóa môi cô bằng môi mình một cách dịu dàng êm ái. Đó không phải kiểu hôn cô trông chờ ở Simon. Nó quá êm dịu, quá âu yếm. Anh lại hôn cô, lần này sâu hơn, và khiến cô tan chảy.
Mùi vị của anh ấm áp, ngọt ngào và quá đỗi tuyệt vời. Và Frankie muốn nhiều hơn nữa. Cô vòng hai tay qua cổ anh, anh liền đáp lại ngay tức thì, kéo cô gần sát hơn trong khi dòng nước từ vòi sen phủ trùm lên hai người.
Và giờ thì nụ hôn của anh nóng bỏng như lửa. Anh hôn cô dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, say đắm hơn, làm cô ngạt thở và choáng váng. Hai tay anh lùa vào tóc cô, vuốt ve dọc theo lưng cô, ấn hông cô ép sát hơn vào người anh. Cô có thể cảm thấy sự khuấy động nơi anh, nếm náp được ham muốn của anh.
Nhưng Simon bỗng lùi lại, thở hổn hển, rên rỉ và cười lớn. Anh vặn núm điều chỉnh nhiệt độ nước, xối một luồng nước lạnh ngắt xuống đầu họ. “Cô chỉ mới mười hai tuổi,” anh hổn hển nói, ngửa mặt đón dòng nước, để nó chảy tràn trên người, làm anh nguội đi. “Có Chúa chứng giám, tôi không nghĩ cô lại viết như thế.”
Frankie nhoài qua anh và tắt nước đi. Trong sự im lặng đột ngột, cô có thể nghe được Simon đang cố sức bình ổn nhịp thở. “Tôi không còn ở tuổi mười hai nữa,” cô nói, gom hết nỗ lực để nghe có vẻ bình thản, nhưng không giấu nổi chút run rẩy trong giọng nói. “Nếu tôi viết nó vào ngày hôm nay, tôi sẽ không chỉ kết thúc ở đó đâu.”
Simon nhìn cô. Nước từ trên tóc đang nhỏ xuống mũi anh, nhưng anh chẳng đoái hoài đến nó. Frankie chợt trở nên ngượng ngùng. Áo phông của cô ướt sũng và dính chặt vào cơ thể, đâm ra chẳng còn gì mấy để mà tưởng tượng.
“Cô sẽ kết thúc nó như thế nào?” anh hỏi.
Với một lễ cưới và một cuộc sống hạnh phúc trọn đời. Nhưng cô không thể nói thế với anh. Đó không phải điều anh muốn nghe. Đây là Simon. Simon không-thích-ràng-buộc, chỉ sống-cho-hiện-tại. Nhưng ngọn lửa ngọt ngào trong những nụ hôn của anh đã xoa dịu nỗi đớn đau và thất vọng nơi cô, chỉ để lại trong cô cảm giác mong đợi mãnh liệt. Và cô còn muốn nhiều hơn thế.
Trong lòng Frankie bỗng dâng lên một cảm giác tiếc nuối cho tình bạn của họ - liệu nó còn tồn tại sau một đêm tràn ngập đam mê? Cô không biết mà cũng chẳng quan tâm. Cô chỉ nghĩ tới điều cô đã nghi ngờ từ đầu buổi tối, lúc cô đang nhảy với Jazz. Rằng cô yêu Simon Hunt.
“Tôi sẽ nói với cô cách kết thúc của tôi,” Simon nói tiếp khi thấy cô không nhúc nhích cũng chẳng nói năng gì. Đôi mắt anh rực lên như dòng dung nham nóng chảy, nhưng anh không chạm vào cô. Anh cũng không cử động. Ánh đèn lấp lánh trên bộ ngực màu đồng ướt nước trơn láng của anh. Gương mặt anh nom gần như một loài mãnh thú trong ánh đèn đỏ đục ấy. Trông anh hoang dại và nguy hiểm - như hiện thân của sự ham muốn nguyên sơ trong hình dáng con người. “Tôi sẽ đưa cô về nhà. Và giúp cô trút bỏ bộ quần áo ướt.”
Frankie gần như không đứng vững, choáng váng trước hình ảnh mà lời nói của anh đã gợi lên. Vâng, cô muốn nói thế. Vâng. Nhưng cô không thể, khi nom anh có vẻ đầy căng thẳng. Cô muốn thấy anh mỉm cười.
“Bằng răng anh hả?” cô hỏi anh. “Bởi nếu tôi có viết như thế, nhất định tôi sẽ bắt anh cởi quần áo cho tôi bằng răng.”
Simon bật cười - một tiếng cười chớp nhoáng và sảng khoái - nụ cười làm sáng bừng gương mặt. Nhưng nó không dập tắt được sức nóng trong mắt anh. Trái lại còn khiến chúng nóng bỏng hơn, rực sáng hơn. Tuy nhiên anh vẫn không tiến lại gần cô. “Tôi rất thích vụ đó đấy.”
“Rồi anh sẽ bế tôi về giường,” Frankie nói.
“Và tôi sẽ hôn cô. Không chừa chỗ nào. Bắt đầu từ miệng cô mà đi dần xuống dưới.”
Frankie rùng mình. “Trong lúc đó, tôi cũng cởi xong quần áo anh.”
“Bằng răng cô.”
Họ đứng trong buồng tắm, cười toe toét với nhau. Tim Frankie đập mạnh đến mức cô dám chắc Simon cũng nghe được. Cô có thể nhìn thấy sự khát khao trong mắt anh, trên mặt anh, trong từng bắp thịt cơ thể anh. Anh đang thở mạnh và gấp gáp, nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Tôi không chắc mình đang chờ cái gì nữa,” anh thú nhận, đưa lưỡi liếm đôi môi chợt khô lại.
“Một dấu hiệu từ Chúa trời chăng?”
Và rồi nút tự ngắt của đèn sưởi kêu đánh tách, nhấn chìm họ vào bóng tối lờ mờ.